Chương 86 - Miyuki
Chương 86 - Miyuki
Kế hoạch đã có, Juan Falange cho giải tán hoàng cung. Hắn cũng không thèm quản tên vua bại hoại này. Một giọng cười khinh thường bỏ xuống, rồi cũng bỏ đi về biệt phủ riêng của mình. Chỉ để lại nơi hành cung là tiếng cười khả ố, cùng những tiếng thở gấp gáp mà thôi. Tên vua mập mạp Filipe này cũng chẳng cần quan tâm, hắn có cái ăn, có cái mặt và có gái để giải toả là đủ, quan tâm gì đến những thứ khác.
Tên đại thần tộc người Linh Cẩu kia chính là Batista, người nắm giữ một dạng quyền lực mềm của vương đô. Những tựu điểm ăn chơi tại vương đô, đều là sản nghiệp của hắn. Như đấu trường, nhà thổ hoặc thậm chí là buôn nô lệ. Mà ở thời điểm hiện tại, có tên quan lại đại thần nào lại không dính dáng vào những sản nghiệp của hắn cơ chứ. Mô hình chung hắn lại nắm được điểm yếu cũng như sổ sách của đám quan lại kia, thành ra hắn nắm giữ một thứ quyền lực khiến ai cũng sợ bại lộ tin tức.
Mặc dù gương mặt bần tiện. Hàm răng lúc nào cũng nở ra một nụ cười khả ố, nhưng ít có ai dám đắc tội với tên Batista này. Bởi vì hắn có một cái tật đó chính là thù dai, mà đã thù thì ắt sẽ hại. Chưa kẻ đến là những kẻ gây khó dễ với hắn, nếu không phải vương công quý tộc con nhà hoàng gia hay Đại Công Tước, thì chắc chắn sẽ nhận một vài c·ái c·hết không hiểu thấu.
Batista có nuôi dưỡng một đám nô lệ từ vài năm trước khi t·ấn c·ông một con thuyền loài người đến từ vùng đất phương Đông. May mắn cho hắn thì đây lại là một gia đình chuyên hành nghề thích khách, á·m s·át. Và dưới hầm ngục của hắn đây chính là nuôi nhốt những nô lệ có sức chiến đấu như vậy. Nếu không phải là lính đánh thuê từ những quân đoàn khác thì cũng có những kỹ năng chiến đấu không tầm thường.
Sau vài lần bước qua ngã re, Batista cũng đến được một hầm ngục, nơi đang giam giữ một nữ nhóm người. Tay chân đeo nặng xích sắt, quần áo rách rưới có lẽ vì bị đòn roi. Bước đến trước của ngục, hắn nói.:
- Hắc Hắc, Miyuki nếu ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ này, ta sẽ thả ngươi và gia đình ra khỏi hầm ngục.
Người trong phòng lại chính là một cô gái gương mặt lắm lem buin bẩn, nhưng không thể nào che đậy được làn da trắng ngần, mái tóc đen của người phương đông nhưng có một chút rối. Gương mặt nhỏ có chút tuyệt vọng, cha của nàng đã mấy ngày nay chưa ăn gì. Lại còn đòn roi h·ành h·ạ, mẹ nàng đã mất cách đây mấy năm, cũng vào ngày mà nàng b·ị b·ắt đi, gia đình nàng cũng chỉ còn lại một người em trai. Lại bị tên thô bỉ Cẩu tặc này bắt đi tham gia đấu trường. May mắn là với kỹ năng chiến binh Samurai được thừa hưởng từ cha, cho nên may mắn em trai nàng vẫn còn có một chút tác dụng không bị g·iết c·hết.
Còn nàng là Miyuki một cô gái được sống trong một gia đình quý tộc của quốc gia Yamato. Nhưng một lần đi đến vùng đất của Tiên Nhân không may gặp phải c·ướp biển, số lượng lại đông đảo, khiến cho hộ vệ c·hết sạch, kẻ b·ị b·ắt người bị g·iết và gia đình nàng cũng là như vậy. Cha nàng vì là một chiến binh Samurai còn mẹ nàng là một ẩn dã Ninja thực thụ. Nhưng vì bảo vệ nàng và em trai đã phải c·hết dưới tay bọn c·ướp biển. Tình cảnh sau này gia đình Miyuki lại bị bán sang vương quốc Thú Nhân làm nô lệ.
Cũng may nhờ vào kỹ năng Shinobi của mình và kỹ năng chiến đấu dũng mãnh của cha và em trai mới giữ được một mạng. Em trai và cha là công cụ mua vui trên đấu trường. Còn nàng chỉ để thoả mãn cho những tên quan chức, nhưng do sỡ hửu kỹ năng chiến đấu và á·m s·át nên Miyuki được cho làm kẻ g·iết người trong đêm của tên Batista, nhằm tiêu diệt đối thủ cạnh tranh của mình... Ước mong duy nhất là được trở về quê nhà, thoát khỏi hầm ngục tâm tối này chính là tâm nguyện cả đời của Miyuki.
Nghe thấy tên Cẩu tặc này nói như thế, Miyuki vui mừng trong lòng, nhưng cũng biết nào có dễ dàng như vậy.:
- Nếu hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ thả cha và em trai ta đi chứ.
Batista bình thản trả lời.:
- Hắc Hắc, ngươi thân phận nô lệ mà cũng đòi thoát được sao. Nhưng mà không sao, mục tiêu này có chút lớn, nếu làm được ta sẽ thả gia đình ngươi.
Miyuki mắt ướt chảy dài hai hàng mi, rốt cuộc ngày này cũng đã đến. Mặc dù không tin tưởng tên này sẽ giữ lời, nhưng ít ra đây cũng là chút gì đó nếu kéo hy vọng sống của nàng.:
- Được, ngươi cho cha ta ăn uống đi, chỉ cần ngươi giữ lời thả gia đình ta ra. Ta sẽ nhận lời.
Batista vẫn bộ dạng tiện tiện, với cái giọng nói thé thé âm cao đáng sợ như vậy nói ra.:
- Hắc Hắc, được chứ được chứ. Mục tiêu này có chút lớn, là Hoàng Đế Đại Việt. Chỉ cần ngươi g·iết được hắn, tin tức đưa về tới vương đô. Đến lúc đó, Người nhà ngươi tự khắc sẽ tự do.
-----
Sau thời gian một tháng nán lại thành Zaragoza, Trần Quốc Tuấn thu hoạch được trận chiến này cũng không sai biệt lắm. Thứ nhất là thu về được vài chiếc tàu bay còn sử dụng được của bọn người chim, mang về cho Viện Nghiên Cứu tham khảo. Thứ hai là những lần tham gia khảo sát địa hình nhằm tìm ra các mỏ nguyên liệu khoáng sản phục vụ cho cơ cấu công nghiệp của Đại Việt, cơ bản cũng đã hoàn thành.
Quan trọng nhất vẫn là những mỏ quặng kim loại, những cái này lại được Huỳnh Minh hết sức chú trọng. Bởi thứ hắn cần chính là nguyên vật liệu, sau khi đánh dấu địa điểm rõ ràng và bàn giao lại cho thành chủ Zaragoza, lúc này là Ferguson thì Trâng Quốc Tuấn dẫn hạm đội quay trở về Đại Việt.
Thứ đã đạt được trong chiến đi lần này đó chính thu hoạch được lượng lớn tiền vàng mang về. Cùng với đó chính là kinh nghiệm chiến đấu cho đám tân binh thiếu sinh quân, cũng như đám tân binh của Lữ Đoàn Hải Quân 101. Mang tiến có những chiến hạm to lớn, hoả lực mạnh mẽ dàn trải trên một mặt trận, nhưng khả năng tính toán và hiệu suất chiến đấu lại chưa mấy tốt, t·hương v·ong vẫn còn quá nhiều, tổn hao đến khí tài cũng là con số thiên văn.
Sau một tuần lênh đênh trên biển lớn, nhờ thuận hướng gió đồng thời ngựa quen đường cũ. Cho nên lữ đoàn 101 cập bến sớm hơn dự kiến đến ba ngày. Trong khoảng thời gian này, tin tức chiến thắng đã vang dội khắp các con đường lớn cho đến hẻm nhỏ của Đại Việt. Tin tức cũng đại khái như là "Quân đội Hoàng Gia gìn giữ hoà bình cho vùng đất Thú Nhân khải hoàn trở về" "Thiên anh hùng ca của tàu HQ-10 chiến đấu đến người cuối cùng" "Hải đối Không, cuộc chiến không cân sức"...
Rất nhiều tin tức, nhiều bài báo được được Bộ Văn Hoá và Truyền Thông là Nguyễn Du đưa ra, thấp lên ngọn lửa tự tôn dân tộc cùng với đó là nghĩa cử cao đẹp, ý chí anh hùng sẵn sàng bảo vệ đồng minh của Đại Việt cũng như là tạo cho nhân dân những cái nhìn theo cách của Hoàng Gia muốn hướng đến.
-----
Toà nhà Quốc Gia, văn phòng họp kín của Bộ Tham Mưu.
Huỳnh Minh lúc này ngồi tại vị trí chủ vị, xung quanh là những siêu cấp đại Boss như Tô Hiến Thành, Đào Duy Từ, Nguyễn Trãi, Tinh Thiều, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Phạm Cự Lượng, Phạm Tu, Lê Phụng Hiểu, Trần Thủ Độ và Trần Quốc Tuấn. Thấy mọi người đã bắt đầu đông đủ, Huỳnh Minh nói.:
- Hiện tại đã đến lúc thực hiện kế hoạch của ta. Như mọi người đã biết, chúng ta là nơi tiếp giáp với biển hầu như toàn bộ bề mặt lãnh thổ. Nhưng phía Bắc lại là vùng biển băng giá, Tàu Thuyền khó mà di chuyển. Duy chỉ có vùng biển Đông Hải và Tây Hải là nơi tàu thuyền chúng ta mới có thể hoạt động.
- Nhưng giáp phía Nam chúng ta lại là dãy núi Elbrus, bên kia dãy núi.chính là vùng đất Thú Nhân, mà vua của tộc Thú Nhân lại chẳng tốt lành gì khi là kẻ thù của nhà Francesco. Ta lại không muốn kẻ thù của đồng minh lại tồn tại bên dưới chúng ta, chỉ cần vượt qua Đông Hải đi đến mất hai tuần là có thể đến vùng đất của Đại Việt.
- Bộ Tham Mưu giúp ta thảo luận một dự án gây bất ổn chính trị cho tên nhà vua này, bọn chúng có loạn thì chúng ta mới có thời gian phát triển.
Trần Thủ Độ nghe Huỳnh Minh nói xong, trong đầu lại ra ngay một chủ ý.:
- Bẩm bệ hạ, việc này thần sẽ lo liệu. Đầu tiên thần nghĩ chúng ta sẽ cài cấm tổ chức tình báo vào bên trong cao tầng của Hoàng Gia bọn chúng, hoặc chí ít những nơi có thể lấy ra được tin tức. Sau đó nới có thể tính đến con đường tiếp theo.
Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng nói thêm.:
- Trước hết thẫn nghĩ chúng ta nên cũng cố lại lực lượng q·uân đ·ội, theo như thần biết, chúng ta ngoài có những v·ũ k·hí sát thương tương đối, nhưng nếu xét đến cũng chỉ là Bộ Binh chiến đấu bằng ngựa thồ mà thôi.
-Điển hình là Không Quân Skaven hay mới đây là Không Quân Harpy. Nếu như Đại Việt bị t·ấn c·ông ngay trong lãnh thổ e rằng rất khó quân ta có thể điều động nhanh chóng để bảo vệ những khu vực trọng điểm. Đặc biệt là những thành đông dân, nơi cảng biển giao thương của ta và các chủng tộc khác.