Chương 85 - Quyền Thần
Mấy ngày sau, lữ đoàn 101 Hải Quân của Đại Việt, bắt đầu công việc tái thiết lập cuộc sống tại thành Zaragoza. Nguyễn Bặc là người hướng dẫn cũng như là cố vấn huấn luyện tái trang bị q·uân đ·ội Thú Nhân tại thành trì này. Lúc đầu, ai cũng nghĩ Nguyễn Bặc chỉ là người có vẻ ngoài lực lượng một chút thôi, chứ sức mạnh cùng với tốc độ thì làm sao so sánh được với chủng tộc Thú Nhân, đặc biệt là những tộc nhân chiến đấu như Báo, Gấu, Sói, Hổ được chứ.
Nhưng mà sự thật lại khiến cho đám tướng lĩnh Báo Nhân phải hổ thẹn, bởi Nguyễn Bặc là ai. Là người đã từng ra tay, một đối một hạ gục một đầu người Thằn Lằn, là một thống lĩnh đấu trường trăm trận thắng. Nhờ cái danh như vậy, kèm theo một bộ võ học thời tiền kiếp, đám Thú Nhân sử dụng man lực này làm sao hiểu được cái gọi là mượn lực tá lực. Thành ra một trận tràng khiêu chiến trong doanh nổ ra. Nguyễn Bặc một mình hạ gục đâu đó hai mươi đầu sói, tám bảy cái đầu Báo Nhân nằm đất chỉ với đôi tay trần.
Chính vì như vậy, nên uy danh của Nguyễn Bặc ngày càng được vang xa trong quân. Đám tân binh được Nguyễn Bặc huấn luyện, lại răm rấp nghe lệnh, không dám làm trái ý. Bởi tộc Thú Nhân dù ít gì nhiều thì cũng tôn trọng vũ lực hơn hết. Cho nên, muốn kẻ khác khuất phục phải là kẻ mạnh, mà trường hợp của Nguyễn Bặc chính là như thế.
------
Thành Marid, cung điện Hoàng Gia của Vua Filipe Đệ Tam.
Lúc này Filipe đang ngồi trên ngai vàng cao. Bên dưới là hàng chục đại thần của các vương công và hầu tước. Đặc biệt nhất vẫn là người với bộ giáp phục sáng loáng màu trắng bạch kim, thoạt nhìn vào như là người chiếm vị trí chủ đạo trong cung điện lúc này, chứ không phải là một đầu lão Sư Tử, chiếc bườm lông kiêu hãnh một thời nay lại rối tung rối mù, bên cạnh lại là hai ả nữ nhân Hồ Ly.
Hai ả này có gương mặt sắc sảo của loài người, nhưng hai chiếc tai lại là của loài hồ ly, chiếc đuôi mềm mại điên đảo phe phẩy trên người tên vua mập mạp, thân hình nóng bỏng của loài Hồ Ly thì không phải bàn cãi, kẻ thì xoa bóp, kẻ thì đút cho tên vua vô loại một loại trái cây ngọt nước.
Trong ánh mắt của hắn rất tự do tiêu sái, gương mặt hưởng thụ, bàn tay hư hỏng dâm dục sờ xoạng những chổ kín đáo của hai ả nữ nhân tộc hồ ly kia. Nào có dáng phong phạm của một quốc vương uy quyền, kẻ mà mọi người vẫn hay kính nể và đồn đại bên ngoài đâu chứ. Mà khung cảnh này cũng chẳng phải thời điểm thích hợp, bởi bên dưới là nơi đứng rất nhiều vương công quý tộc của vương quốc Thú Nhân.
Thực ra mà nói, hoàng tộc Nhân Sư đã lụi bại từ hàng trăm năm trước. Khi cuộc chiến giữa các quốc gia loài người và các chủng tộc xảy ra, nguyên nhân một phần cũng là tại vùng đất Thú Nhân này. Khi đó tộc Người là chủng tộc mạnh mẽ, quân số lại đông đảo nên chẳng xem các chủng tộc lân cận ra gì.
Nhưng mà người ta có câu, con người thì tham lam, còn Thú Nhân thì là vì lợi ích. Cả hai chủng tộc cơm không lành, canh chẳng ngọt thành ra đánh chiếm lẫn nhau. Mà nguyên nhân sâu xa đó chính là vì nguồn cung cấp nguyên vật liệu và những con đường quan trọng, cửa biển ra vào giữa các vương quốc. Đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến c·hiến t·ranh, từ hai quốc gia lân bang, cuộc chiến bắt đầu lan rộng ra nhiều vùng đất khác của loài người.
Cho đến khi gia tộc Filipe b·ị đ·ánh bại bởi đội quân thiện chiến của tộc người Thằn Lằn, do t·ranh c·hấp vùng ảnh hưởng của một quốc gia loài người phương Đông. Kết quả có thể nghĩ, chủng tộc thiên về sức mạnh của loài rồng thượng cổ, thì làm sao mà có thể thất bại giữa một chủng tộc chỉ thiên về man lực của mình.
Kể từ trận chiến đó, thế lực hoàng gia ngay càng sa sút, và cũng từ đó, thế lực hoàng gia chỉ là con rối ngồi trên ngai vàng. Còn người thực sự nắm quyền hành chính là thượng tướng quân của thế lực nắm giữ đội quân hùng mạnh nhất vương đô, q·uân đ·ội Hổ Đầu Nhân. Và người đứng đầu vương triều hiện tại không phải là Vua Filipe Đệ Tam, mà chính là Juan Falange Vương Tước tự phong là Đại Công Tước của vương quốc.
Juan Falange ánh mắt sắc bén, tay đặt trên đầu chuôi kiếm, người đứng chiễm chệ trên lầu cao, phía sao màn che phía sau, cao hơn một chút là đức vua Filipe III đang ngồi đó hưởng thụ cùng hai tên nữ nhân của Hồ Tộc.
Juan Falange giọng nói ồn ồn, không lớn không nhỏ, nhưng mang một thứ áp bách khó tả cho đám quan công tước bậc đại thần phía dưới.:
- Các ngươi đã điều tra thế nào, tại sao chỉ mấy năm ngắn ngủi từ vô danh một vùng đất rừng rậm thú dữ, lại mộc lên một quốc gia loài người. Lại còn buôn bán giao thương, mới đây còn ủng hộ lên tiếng cho đám đày ải Francesco.
Một đầu Sói nhân bước ra, là Công Tước của vùng đất Valancia nói.
- Bẩm Công Vương, chúng ta đã cho người băng qua dãy núi Elbrus và thăm dò thực lực của quốc gia này.
- Cơ bản thì chúng là quốc gia loài người, với màu da và vóc dáng, kiến trúc thì rất giống những quốc gia Phương Đông. Nhưng mà tư tưởng của chúng lại giống như quốc gia Phương Tây.
Một tên đầu lĩnh Sơn Dương, tên này là đầu dê với hai chiếc sừng cong trên đầu, cũng là một Công Tước, bước ra nói.:
- Bẩm Công Vương, thần cũng đã cho người trà trộn vào tìm hiểu. Bọn chúng quả thực phát triển rất nhanh. Hiện tại cảng Gia Định là nơi tiếp nối thành Gia Định của bọn Người Việt và thành Brand, nơi mà con trai thứ nhà Francesco đang trấn giữ. Chính là nơi buôn bán nhộn nhịp nhất, hầu như mọi giao thương của các nơi khác đều chảy qua nơi đó.
Juan Falange gầm nhẹ một tiếng hổ gầm, rút thanh gươm chém thẳng vào cái màn che.
Bức màn trướng bị rạch lệc xuống một nữa, hình ảnh tên vua Filipe áo kéo lệch qua một bên, lộ ra cái bụng mỡ, hai ả nữ nhân kia một ả thì nằm trong vòng tay, ả còn lại thì ngồi che chắn phần yếu hại trên phần thân dưới của tên vua Filipe với chiếc quần đã tụt xuống dưới ngai vàng, đã thế ả ta còn lộ ra nữa cái bầu sữa trắng mịn căng tràn.
Thấy viễn cảnh này, Juan hận không thể một đao chém c·hết tên vua vô dụng dâm hoạt này. Tức giận nói lên.:
- Ta cần các ngươi thông báo những thứ này sao. Nói, kẻ nào có thể g·iết c·hết được tên Vua tục tiểu loài người kia cho ta.
Lúc này, cả hội trường cung điện đều điên đảo ánh mắt nhìn vào hai ả nữ nhân Hồ Ly. Bọn này lại chẳng chút ngại ngùng, còn làm ra vẻ mặt kích thích không chịu được. Giống như cái tiểu phúc chu của tên vua chỉ lây lất bên ngoài, trong khi mảnh xuân nhu tình của ả thì lại đang trơn tuột không thể cưỡng lại. Khiến cho không khí của cung điện có chút quái đãng.
Một tên thân mặc áo gấm thêu hoa, gương mặt cùng cổ hoà thành một, tiếng nói quái quái bước ra thé thé như một hoạn quan.:
- Hắc Hắc, Đại Công Vương chớ phiền, ta có biết một chủng tộc người. Rất giỏi ẩn nấp và á·m s·át. Chỉ cần có tiền, thì là ai chúng cũng có thể g·iết.
Juan Falange thích thú, khi nghe tên quái dị này đứng ra lên tiếng. Bởi chủng tộc Linh Cẩu là loại như vậy, thích nịnh hót nhưng lại có nhiều âm mưu quỷ kế thâm độc. Một khi đã ra tay thì khó lòng mà phòng bị, mà cho dù có cũng bất lực tòng tâm.:
- Ngươi nói, là ai. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, công ngươi một hàng. Chức vị thăng một bậc.
Tên đại thần kia, kính một tay dạng thô bỉ nở ra một cười nói.:
- Đại Công Vương chắc cũng biết, bọn ẩn dã loài người phương Đông hay sao. Vừa hay thần có biết một vài tên biết thuật ẩn dã như vậy. Hắc Hắc, chỉ cần ngài thích, thần sẽ tận tình phục vụ.
- Được, nếu thành công, cứ như lời ta mà lãnh thưởng, còn không thì ngươi cũng thế hắn một cái mạng.
Juan Falange cười Ha Ha một tiếng, kế sách này hay, vừa có thể g·iết c·hết Vua loài người đáng ghét. Về sau lại có thể thâu tóm những thành quả của bọn chúng. Như vậy chẳng phải nhất cử lưỡng tiện hay sao. Một vùng đất rừng rậm âm u, nay đã được khai phá, lại thêm có bàn tay loài người chăm sóc. Nếu như hắn có thể chiếm lĩnh được thì uy quyền trong vương quốc chẳng phải sẽ càng cũng cố hơn hay sao.
Mặc dù đội quân Hổ Đầu Nhân của hắn mạnh mẽ, trên chiến trường hiếm có địch thủ, thế nhưng những chủng tộc khác không phải ăn chay. Thời đại công nghệ lên ngôi, khao học kỹ thuật đã áp dụng mạnh mẽ ở nhiều vùng đất.
Điển hình là Vương Quốc Điểu Nhân Harpy với những chiếc tàu bay to lớn, bọn khỉ đột ở Vương Quốc Kong Empire lại có những cỗ xe sắt thép mang theo đại pháo, sức công phá của những v·ũ k·hí này, lại có thể lấn áp mọi loại thành trì.
Còn Thú Nhân bọn hắn, ngoài cái sức mạnh man lực ra thì chẳng có gì, ngoài hạm đội t·àu c·hiến với gần trăm khẩu pháo cho một chiến hạm to lớn. Nhưng mà vẫn còn phụ thuộc vài mái chèo và cánh buờm lớn. Nhưng mà hải chiến chưa bao giờ là thế mạnh của Thú Nhân. Bởi có ai thấy một con vật trên cạn nào bơi lội vô cùng giỏi ngoài biển chưa. Trừ một vài tên lưỡng cư mà thôi.