Chương 82 - Đối Thoại
Nghe thấy âm thanh máy móc cơ khí quen thuộc, Loic Housung như mừng được mùa. Luis William và Hill Gustavo cũng có một chút về lòng tin chiến thắng. Nhưng mà chưa kịp thể hiện ra mặt, thì thấy Ánh mắt của Trần Quốc Tuấn, một vị đại boss siêu cấp chiến lược gia, một nhà cầm quân đại tài của Đại Việt nhìn đến, lại vô cùng sắc bén. Cảm giác áp bách từ khí thế của Trần Quốc Tuấn khiến cho Luis William cảm giác tự ti, vô cùng thua kém. Gương mặt góc cạnh, sáng cuốc, thần thái ung dung nghiêm nhan, khiến cho đám người đối diện như Luis William cảm thấy không tự chủ mà sợ hãi.
Trần Quốc Tuấn với một đời người kiếp trước, khả năng nhìn người đoán trước ý nghĩ, cũng là một dạng khả năng không có người so sánh. Chỉ cần nhìn sơ qua thì cũng đoán được bọn người Chim này suy nghĩ cái gì. Khả năng chiến đấu của đám này cũng chỉ là như vậy, một lần gây tổn thất nhiều như thế, không có nghĩa lần đối chiến tiếp theo sẽ như nhau.
Bởi cách tác chiến dựa theo các khẩu đại pháo bắn đạn đặc như thế này, thì quả thực đã không còn là sự uy h·iếp đối với quân Việt. Lợi thế về mặt v·ũ k·hí, lợi thế về tầm bắn và cũng như những v·ũ k·hí chiến lược quyết định như Cối Lạc Thần dạng nòng 45ly, hay là những Gatling với hàng ngàn phát bắn có thể bắn rụng ít nhất vài chiếc tàu bay, hoặc thậm chí có thể bắn thủng những chiếc t·àu c·hiến bằng thuyền buồm này như những lỗ ông. Đấy là chưa nói đến khả năng bắn súng cá nhân của quân Việt cũng không phải là dạng tầm thường.
Trần Quốc Tuấn tin tưởng rằng, hạm đội của mình có thể làm được đều đó, mà không phải chịu nhiều tổn thất như lúc đầu. Cho nên khí thế nghiêm nghị của một Đại Tượng Quân bắt đầu lan toả toàn trường. Trần Quốc Tuấn, đứng dậy, dáng người thanh niên, khoảng chừng hai bảy hai tám, khí thế soái dật tương quan. Bộ áo măng tô màu xanh lục bảo kèm theo chiếc áo choàng phiêu phiêu trong gió biển. Ánh mắt hướng Hạm Đội người chim mà nói lớn.:
- Luis William, các người nghĩ rằng, hạm đội kia có thể thắng chúng ta được sao.?
Luis William giật mình, câu hỏi này mang đến cho hắn có chút tự ti, có chút muốn tự tin trả lời nhưng không, bản năng của một người từng nắm giữ ngàn vạn quân binh mách bảo rằng. Khả năng là rất khó, lắc đầu ngao ngán nói.:
- Nếu như ngài không có thứ v·ũ k·hí này, thì chắc chúng ta đã không có cơ hội nói chuyện ở đây.
Luis William vừa nói vừa chỉ vào tháp pháo ba tầng, vẫn còn toả ra mùi nồng nồng của thuốc súng bị cháy xén, mùi của kim loại ma sát ở tốc độ cao. Trần Quốc Tuấn cũng không muốn nhiều lời, bởi Huỳnh Minh đã dặn dò.: " Thêm một người bạn, chỉ chờ đâm sau lưng chi bằng dứt khoác trở mặt làm thù. Đã cất công hành quân đi đánh thì chỉ có lợi cho quốc gia là được." Huỳnh Minh toàn quyền cho Trần Quốc Tuấn quyết định, bởi mưu kế chiến lược thì có ai bằng Trần Quốc Tuấn.
Đoạn nhìn sang Luis William, Trần Quốc Tuấn nói.:
- Nếu như khuyên được đám kia rút lui, và trao trả ba trăm năm mươi triệu đồng vàng phí tổn c·hiến t·ranh lần này, thì chúng ta sẽ thả đám lính của ngươi. Còn nếu ngươi không muốn, thì ta tiêu diệt đám lính của ngươi xong, tính xổ với đám cứu viện cũng không muộn.
- Người đâu, sẵn sàng đợi lệnh. Đại Việt vạn tuế.
- Tiễn khách.
Trần Quốc Tuấn nói xong, chẳng đợi Luis William trả lời, bởi tất cả hiện giờ, có nói gì thì cũng vô ích. Muốn sống thì làm theo yêu cầu, còn muốn mở một con đường máu thì cứ tùy tiện. Hàm ý trong câu nói trên có thể hiểu là như vậy. Khi ở trên sức mạnh tuyệt đối, thì mọi lời hứa hẹn cũng chỉ là lời nói suông. Nhưng khi ngươi là kẻ thất bại, là kẻ ở chiếu dưới, muốn rống cổ lên mà thể hiện thì cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức. Thế giới cường giả vi tôn, vũ lực áp đảo tất cả mọi quy tắc.
Vừa dứt lời, đám binh sĩ trên soái hạm dậm chân hô vang bốn chữ "ĐẠI VIỆT VẠN TUẾ". Âm thanh từ chiếc soái hạm vang vọng sang những chiếc thuyền khác. Chẳng mấy chốc sáu nghìn Hải Quân còn lại đồng thanh hô vang. Khiến cho tiếng âm thanh của những chiếc tàu bay, những cánh quạt phành phạch, những chiếc t·àu c·hiến cột bườm của đám người Chim bị lấn át đi khí thế của mình.
Luis William được một tên sĩ quan dẫn xuống chiếc cầu thang, nơi nối với mặt biển đã được liên kết với chiếc tàu bay loại nhỏ của mình. Lúc này Loic Housing hỏi Luis William.:
- Ngài tính thế nào đây, viện quân của chúng ta có thể thắng được không. Hay là phải chiến thêm một trận. Chúng ta có thể đưa ra những lời khuyên cho quân ta cũng được.
Luis William gương mặt chán nản, thật sự hắn không còn muốn đánh nữa. Dù có đánh nữa thì kết quả cũng như vậy. Hơn nữa, người dẫn quân tiếp viện lần này là Hoàng Tử của Vương Quốc. Nếu như b·ị đ·ánh bại e là một việc không hay, rất có khả năng ảnh hưởng đến ngôi vị sau này. Hoàng Tử Janeiro Bourbon, là con trai thứ ba trong gia tộc của Hoàng Đế Arthur Bourbon.
Vị Hoàng Tử này tuy không có gì nổi bật trong gia tộc nhưng những động thái của Janeiro rất được lòng các quan đại thần, hay bá tước ở các công quốc, đi đến đâu cũng luôn được tôn trọng. Và Luis William cũng là một người, danh chính ngôn thuận ủng hộ Janeiro. Cho nên không lý nào lại khiến Janeiro Bourbon phải mang tiếng xấu.
Luis William nói với Loic Housing và Hill Gustavo.:
- Cho dù ta có c·hết. Cũng phải khiến Hoàng Tử điện hạ lấy được ngai vị, các ngươi cùng ta khuyên Hoàng Tử ngừng chiến, hợp tác với người Việt. Biết đâu đây sẽ là một thời kỳ mới cho chúng ta có thể lấy lại uy vọng từ Đại Hoàng Tử.
Đám người nghe thấy Luis William nói vậy cũng gật đầu tán thành. Bởi quốc vương của Vương Quốc Điểu Nhân Harpy tuổi tác đã cao, nhưng vẫn chưa lập ra Thái Tử, ý vẫn còn muốn giữ lấy quyền lực, các con trai đều đã lớn, mỗi người đều ra sức thể hiện tài năng của mình. Bởi thực lực vi tôn, chứ không phải con trưởng sẽ dành được ngai vị như những quốc gia của loài người.
Khoảng cách đoàn quân của Hoàng Tử Janeiro Bourbon với quân Việt là bảy dặm biển, thì chiếc tàu bay của Luis Willam cũng đến được phía trước đoàn quân. Phía trước dừng lại, vì thấy cờ hiệu của gia tộc William, đám binh sĩ người chim bắt đầu thông báo đến cho người chỉ huy. Quân đội lần này là do thân tính của Hoàng Tử Janeiro dẫn đi, cho nên chủng tộc này rất giống con người, chỉ khác là có thêm đôi cánh lớn của loài đại bàng hay xí điểu ở phía sau lưng.:
- Bẩm Hoàng Tử, phía trước có Bá Tước Luis William đi thuyền nhỏ đến, bảo có chuyện gấp muốn gặp ngài.
Hoàng Tử Janeiro Bourbon là một thanh niên thoạt nhìn chưa đến hai mươi, gương mặt điển hình Tây Âu đặc trưng khá điển trai, mái tóc xoăn vàng óng được thắt buộc tới vai, mũi cao mắt sáng, gương mặt góc cạnh của một chàng thanh niên Pháp, phía sau lưng là đôi cánh đại ưng màu trắng xám được chảy chuốt trong rất sạch sẽ, gương mặt nhẹ nhàng hiền hoà nhưng lại mang lên khí thế vương giả, khiến những người xung quanh khó sánh bằng.
Janeiro Buorbon ngạc nhiên nói với tên lính kia.:
- Ồ, bá tước Luis William tại sao lại ra đến tận đây đón ta vậy, ngài ấy thật có lòng. Tuổi tác đã cao lại như vậy, không được ta phải chấn chỉnh lại mới được. Nhanh mời ngài ấy lên thuyền.
Tên lính kia nhận lệnh, lập tức chạy đi thông báo, đồng thời cũng dẫn Luis William đến tàu chỉ huy, nơi Hoàng Tử của Vương Quốc Điểu Nhân đang ngự dụng. Vừa gặp được Janeiro Bourbon, Luis William lập tức tiến đến, hai chân vội vàng quì xuống hành lễ tiêu chuẩn của hoàng gia. Động tác quị một chân gối, đầu cuối xuống thấp, tay đặt lên tim mà hô lớn.:
- Tội thần đến mong điện hạ trách phạt, thần vô dụng đã làm lỡ việc của Vương Quốc, quân ta t·ấn c·ông vùng đất nhà Francesco đã thất bại.
Janeiro Bourbon không tin được những thông tin vừa nghe. Phải nói q·uân đ·ội Harpy đã là q·uân đ·ội vô địch từ mấy trăm năm nay chưa có địch thủ, nổi tiếng thế giới với Phi Đội Không Quân hùng hậu, triết lý t·ấn c·ông từ không trung, hoặc giả từ không trung đổ bộ xuống thành trì của địch quốc, khiến bọn chúng không kịp trở tay. Chiến thuật không chiến và nhảy xuống hạ cánh trong lòng địch quốc đã là thương hiệu nổi tiếng về cách đánh Không Đối Đất của q·uân đ·ội Người Chim Harpy.
Ngay cả nhưng tên thích nhảy nhót, hiếu chiến thích gây sự ở biên giới là đám khỉ của đế chế Kong Empire mặt dù sở hữu những chiếc xe bằng giáp sắt, trang bị đại pháo nhưng cũng chưa từng thắng được một trận nào trước sức mạnh của Vương Quốc. Vậy mà bọn Thú Nhân ở vùng đất xa xôi hẻo lánh, nghèo nàn lại vô cùng lạc hậu như này lại có thể đánh bại được đội quân của Vương Quốc. Điều này sao có thể.