Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 72 - Tuẫn Tiết




Chương 72 - Tuẫn Tiết

Thomas Gill buồn phiền, danh dự của chiến binh bây giờ không còn quan trọng, nguy cơ tính mạng của mấy vạn dân thường là đều nên tập trung bảo toàn mới là việc làm đúng đắn. Thomas Gill lệnh cho binh sĩ cởi ra áo giáp, hạ xuống v·ũ k·hí. Chỉ mặc một bộ đồ vải cọc bên trong lớp giáp mà thôi. Thomas dẫn theo mấy tên thân vệ bước xuống cổng thành, con đường cầu thang đầy đất đá đổ vỡ, những chiến sĩ báo nhân và đám dân phu nằm lạnh lẽo bên vệ đường. Hình ảnh của bên chiến bại, thê thảm khắc sâu vào trong đầu của hắn.

Thomas sau một đoạn di chuyển cũng xuống được cổng thành, thể hiện một cái cúi đầu nhục nhã mời đám q·uân đ·ội đã gieo rắc kinh hoàng cho người dân Zaragoza vào thành.:

- Mời Bá Tước Loic Housing đại nhân vào thành, ta sẽ dẫn ngài đi đến phủ thành chủ gặp qua cha ta để bàn giao.

Loic Housing cũng chẳng mấy mặn mà với đám tàn binh, bại binh vẫn là bại binh. Hắn cứ ung dung đi vào bên trong, mặc cho đám người Thomas Gill vẫn còn đang khom người cúi đầu hành lễ. Đi được một đoạn khá dài, vẫn thấy chưa có động tĩnh gì, Loic Housing gằn giọng quát:

- Hừ... Nói nhảm làm gì. Còn không mau dẫn đường.

Thomas Gill nắm chặt nắm đấm, hận không thể một kiếm đâm thủng yết hầu tên hoa công công với bộ mặt vênh váo đắc ý. Nếu không phải vì lệnh cha, không phải hàng vạn người dân. Có thể bây giờ bản tính Thú trong con người của hắn sẽ trổi dậy, lao vào cắn đứt động mạch chủ, một trảo ma rạch toát phần bụng của tên hoa công công này cho thoả sự chán ghét. Nhưng đại cuộc làm trọng, không thể lỗ mãng, một bộ mặc cười cười trong khó coi còn hơn khóc.:

- Được Được, Bá Tước ngài mời..

Nói xong, Thomas Gill cho thân vệ mình lên phía trước dẫn đường, cái hành động nịnh hót, bợ đỡ hắn làm không được. Càng nói chi là đám quan quân vừa rồi đã tàn sát bắn phá thành phố đông người mà không chút run tay. Tính tình của Thomas Gill giống như một hiệp sĩ thuần trung cổ hơn, hắn thích hai bên dàn trận trên một dãy bình nguyên, lao vào giải quyết chém g·iết một cách thống khoái. Nhưng kể từ khi ngành công nghiệp cơ khí phát kiến từ chủng tộc người Lùn, ban đầu chỉ là những sáng kiến trong nền công nghiệp sản xuất, rèn đúc để giảm tải nặng nhọc, thì từ sau đó không biết từ lúc nào đã lan rộng ra khắp các đại lục trên thế giới, để rồi nền công nghiệp v·ũ k·hí và những thiết bị quân sự ra đời. Điển hình là súng hoả mai mồi lửa bằng dây dẫn cháy, đến bây giờ chỉ có người Lùn mới có v·ũ k·hí hoả mai lên đạn bằng hoả kíp mà thôi.

Thời đại ma pháp chấm dứt, cũng là lúc thời đại công nghiệp cơ khí hoá ra đời. Lực sáng thương của những loại công nghệ đời đầu phụ thuộc rất nhiều vào nguyên lý của những loại v·ũ k·hí lạnh, nói là nền công nghiệp phát triển nhưng thực ra cũng không giống như thế giới địa cầu lúc trước, mà nó chỉ tập trung vào những gia tộc cầm quyền, những gia tộc giàu có. Chưa đến mức phổ biến đại trà như Đại Việt.

Nói là như vậy, chiến thuật, hoặc nguyên lý c·hiến t·ranh trên thế giới dần dần thay đổi, các chủng tộc nghèo không theo kịp dần sẽ bị đào thải, điển hình như gia tộc Thú Nhân của Leonardo Francesco hay cả vùng đất của Vương Quốc của vua Filipe Đệ Tam. Do tư tưởng còn mang nhiều định kiến, tôn sùng võ đạo.

Mấy thứ xa lạ không đáng tin cậy như súng hoả mai làm sao nhanh nhẹn bằng cung tên. Bắn một phát thì nhanh nhưng để bắn thêm phát nữa lại trải qua một thao tác rắc rối phiền phức, nổ thì lớn đấy, nhưng mà cự ly chỉ trong trăm bộ đổ lại còn may ra chính xác, chứ đứng ngoài xa hơn, thì không biết viên đạn lạc trôi đi đâu.

Chính những tư tưởng như thế, cho nên hiện tại gia tộc Báo Nhân mới nếm mùi trái đắng. Một khẩu súng hoả mai, không làm nên trò trống gì, nhưng mà bắn theo đội hình, bắn theo hàng, khẩu lệnh. Thì cho dù là một kỵ giáp sỹ trang bị full option từ đầu đến chân, cũng phải xanh cỏ chứ đừng nói đến cao thủ võ đạo tông sư. Dù sao, cao thủ cũng phải ăn cơm, cũng là người phàm mà thôi. Mà đã là người phàm thì làm sao chống lại được sắt thép súng đạn.

Cuộc chiến này, Vương Quốc Harpy đã chắc thắng. Nếu như không phải do Fernando Francesco mang v·ũ k·hí bán tự động là Mas49 về bổ sung cho chiến trường. Thì chỉ trong vòng ba tháng, q·uân đ·ội Harpy chắc chắn đã kiểm soát được Hầu Quốc Báo Nhân của gia tộc Francesco.

Đoàn người Báo Nhân đi trước, dẫn đám q·uân đ·ội trang bị đủ loại v·ũ k·hí sáng loáng như keng. Đám lính dùng súng đi trước, tay bệ cán súng, đầu súng ngã dựa vào vai. Đám lính đi sau tay cầm đại đao, trên hong còn treo lủng lẳng một thanh chủy thủ. Trong hết sức khoa trương.

Còn tên hoa công công Loic Housing tay phẩy quạt lông vũ không biết được ghép lại từ loại lông chim nào, gương mặt thì hấc hấc lên đến tận trời. Đám dân chúng nhìn thấy mặc dù ngoài miệng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng thầm đem mười tám đời tổ tông của hắn mà mắng xuống đất, mong sau mặt trời toả nhiệt cháy đen gương mặt đắc ý thì hả dạ lắm.

Sau một khắc đi bộ từ ngoài cổng thành qua mấy lần rẽ vài bước ngoặc, rốt cuộc cũng đến được phủ thành chủ. Bởi vì đất đá tường thành đổ vỡ cho nên không thể đi trục đường chính như bình thường được. Trên người bụi bậm khói lửa của dư âm cuộc chiến vẫn còn. Đám người đi ngang thì bị ánh khói hắc vào, vừa dính bụi vừa ám mùi khói, trên mặt lại lem bẩn trong hết sức buồn cười.

Thomas Gill dẫn đám người Loic Housing đi đến đại sảnh, riêng hắn thì đi đến gian phòng của David Gill thông báo q·uân đ·ội Harpy đã đến. Nhưng mà đứng bên ngoài gõ cửa mãi vẫn không thấy ai trả lời. Hắn thầm nghĩ có lẽ là do mấy hôm nay, áp lực từ chiến trường, cộng thêm chịu nhiều v·ết t·hương, cho nên cha hắn có lẽ có vài phần mệt mỏi. Thomas Gill đứng bên ngoài đợi gõ cửa thêm một thời gian, cũng chẳng thấy cha hắn trả lời.

Trong lòng dấy lên một nỗi bất an, liên tưởng đến những gì cha hắn nói lúc sáng, dường như đó chính lời trăn trối. Không còn suy nghĩ gì nữa, Thomas Gill vội vàng phá cửa vào trong. David Gill đ·ã c·hết, một Bá Tước kêu hãnh một thời, một vị danh tướng dưới trướng Hầu Tước Leonardo De Francesco đã uống thuốc độc t·ự v·ẫn. Tư thế nằm thẳng, hai tay còn ôm chặt chiếc lọ thuốc độc đặt trên ngực, thân thể nằm trên chiếc giường đơn sơ, với bốn bức tường bên trong không một chút trang trí xa hoa cầu kì.

Chỉ duy nhất bộ giáp hiệp sĩ được tháo ra cẩn thận và treo trên giá, ngoài ra trên chiếc bàn gỗ còn có một bức t·hư t·uyệt m·ệnh. Thomas Gill bước chân run rẩy, đi đến bên cạnh giường, nơi cha hắn đang ngủ yên trong giấc mộng thiên thu. Gương mặt già nua khắc khổ, những v·ết t·hương được băng bó vội vàng không làm phai đi một chút nào uy vọng của David cả. Bởi một hiệp sĩ đã được phong tước, không gì nhục nhã bằng việc đầu hàng quân địch. Thà c·hết vinh quang còn hơn sống tủi nhục, sẽ bị người đời phỉ nhổ. David Gill không cho phép danh dự bị bôi bẩn, nhưng vì hàng vạn tính mạng của dân chúng thành Zaragoza, David Gill buộc phải chọn lựa hạ sách hèn mạt này.

Nhưng, tất cả tội danh David Gill sẽ nhận lấy tất cả, chỉ mong con dân của thành Zaragoza được an toàn, cùng với con trai của hắn là Thomas cũng phải còn sống. Hàng ngàn chiến sĩ gia tộc không thể vì cái sĩ diện hão huyền ích kỷ phải bỏ mạng oan uổng. Tất cả các lý do, buộc hắn phải đầu hàng. Nhưng mà như thế đã sao, hắn lấy c·ái c·hết để tạ tội với Hầu Tước đại nhân, dùng c·ái c·hết của một cá nhân hắn mà đổi lắy sự sống cho con trai hắn, cho dân chúng thành Zaragoza. Như thế đã là quá đủ.

Thomas Gill nhận lấy bức t·hư t·uyệt m·ệnh, được cha hắn niêm phong cẩn thận, ngoài ra còn có một tờ giấy khác, với nội dung đơn giản, "giao bức thư này tận tay cho Hầu Tước đại nhân, ta đã có lỗi với ngài ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ thành Zaragoza. Con trai của ta đã trưởng thành, đừng giống như ta sống một đời thất bại, phải cố gắng phụng sự đại nhân".

Vỏn vẹn chỉ có như thế, Thomas đau khổ nhìn thấy cha mình c·hết đi, lại là cách lựa chọn này. Nhưng không, đối với hắn, cha hắn David Gill chính là một anh hùng, một hiệp sĩ vĩ đại, lấy c·ái c·hết của mình để đổi lấy mười bốn vạn dân thành Zaragoza cùng với năm ngàn chiến sĩ tinh nhuệ của gia tộc, liệu mấy ai dám làm như thế.

Thông tin David Gill tuẫn tiết vì dân chúng thành Zaragoza được Thomas Gill loan tin cho khắp thành. Dân chúng tất cả người dân khắp nơi đều quì sụp xuống hướng về phía Tây, nơi ngọn cờ của gia tộc Francesco vẫn còn tung bay, ai nấy cũng hiểu rằng, mạng sống của mình chính là do gia tộc ban phát, do chính David Gill hy sinh để bảo vệ lấy.

Cuối ngày hôm đó, đại quân Harpy do Luis William cũng bắt đầu xâm nhập vào tường thành, mặc dù không hề phản kháng, như trong mắt dân chúng thành Zaragoza, thì đám người Điểu Nhân này thật kinh tởm, buổi phát lương thực cứu tế không một ai đến nhận phần cả. Mãi cho đến khi người của Thomas Gill trấn an mới bắt đầu nhận lấy khẩu phần ăn.