Chương 71 - Đầu Hàng
Mắt thấy thế phòng ngự đã lâm vào hiểm cảnh, không còn có đường lui nào để có thể tiếp tục cố thủ. David Gill có hai lựa chọn, một là lôi hết đám thân vệ, và bọn quý tộc thành chủ cố thủ trong phủ thành chủ chờ chi viện, bỏ mặt hàng vạn bá tánh bình dân của thành Zaragoza không màng sống c·hết. Lựa chọn thứ hai là đầu hàng.
Nhưng với danh dự của của một Hiệp Sĩ thuộc dòng dõi quí tộc, là một Bá Tước phụ thuộc của gia tộc danh giá nhà Francesco. David Gill sẽ không cho phép bản thân mình phá vỡ đi qui tắc và danh dự của bản thân. Nhưng vì hàng ngàn, hàng vạn người dân vô tội của thành phố Zaragoza. David Gill buộc phải đưa ra quyết định.
Sau khi q·uân đ·ội Harpy ngừng công kích, bắt đầu lui về hậu doanh. David Gill bây giờ đứng trên tường thành, nơi đài chỉ huy vẫn còn đang b·ốc c·háy, đám thân vệ đang cố gắng dùng mọi thứ có thể để mà dập tắt đi ngọn lửa đang cháy vun v·út.
Bên dưới tường thành là xác c·hết người la liệt, cảnh tượng tay cụt, chân cụt vung vãi khắp nơi, máu thịt nội tạng trộn lẫn với đ·ống đ·ổ n·át. Xác người không trọn vẹn, kẻ bị đạn pháo phá nát đi một mảnh cơ thể, thân người toàn vẹn, nhưng nữa phần hong đã biến mất kèm theo máu loang lỗ khắp nơi. Có người bị lớp đất đá đè dập nát đầu, tiếp nối phần cơ thể là một khối đá nặng hàng trăm ký, kèm theo chất nhão màu trắng pha trộn với máu vương vãi. Khói bụi phủ đầy trên từng con người, kẻ gào khóc thảm thiết tìm con, người thì dùng đôi tay trần mà đào bới đống đất đá trong ngôi nhà của mình để lôi kéo người thân.
Có những kẻ thẩn thờ, nhìn cái xác đang cháy đen khô quắp lại, mà cười phá lên như điên như dại. Kẻ thấy kêu gào, người la hét, hay suy sụp khóc lóc, cầu nguyện chư thần bảo vệ. Tất cả ngập tràn trong không khí t·ang t·hương, nổi đau đớn tinh thần và thể xác xen lẫn nhau như một, từng người từng người mất dần sự tỉnh táo chỉ có oán giận, sợ hãi mà thôi.
Hình ảnh c·hiến t·ranh, chưa bao giờ là thứ đáng tự hào. Nhưng vì quyền lực, tham vọng, vì sự sinh tồn của mình mà sẵn sàng chà đạp lên mạng sống của những kẻ khác. Những kẻ chóp bu, lãnh đạo hay giới cầm quyền chỉ biết ngồi ở trên đài cao và ra lệnh. Còn kẻ phải đối mặt với tử thần chính là binh lính, là người dân vô tội. Thắng thì làm vua, mà có thua đi chăng nữa cũng chỉ là kẻ lưu vong, con bài vương quyền với chính trị, dù ở đâu cũng như nhau, có văn minh thì sẽ có chia rẽ.
Chứng kiến hết thảy tất cả, trái tim của David Gill như co thắt lại. Cuộc chiến này quá tàn khốc đi, chênh lệch về v·ũ k·hí, quân số làm sao mà đánh, cố chấp thủ thành để làm được gì khi mà trước sau như một, đều sẽ thất bại. Chỉ là sớm hay muộn, là máu đổ nhiều hơn hay ít đi. David Gill nắm chặt nắm đấm làm ra sự lựa chọn cho chính mình. David Gill cất cao tiếng mình mà hô vang:
- Hỡi các anh em, những người cùng ta chiến đấu, hỡi những người dân thành Zaragoza. Ta, là David Gill, là một Bá Tước phụ thuộc gia tộc Báo Nhân Francesco.
- Ngày hôm nay, ta cúi đầu xin lỗi với tất cả mọi người. Bản thân ta là một vị tướng quân, vậy mà không thể làm tròn trách nhiệm. Không thể bảo vệ được thành Zaragoza, không thể bảo vệ được người dân Zaragoza.
Nói đoạn xong lời vừa thốt ra, David Gill quỳ một chân trước đại kỳ của gia tộc Francesco. Hành động và lời nói của David không phải nhỏ, lại có âm vang nhất định. Cho nên dù là người dân bình thường hay binh lính thân vệ bên cạnh cũng đều nghe được rõ ràng.
Trước khi gia tộc báo nhân tiếp quản vùng đất Zaragoza này, thì đây chỉ là một vùng đất cảng biển nhỏ, với mấy chục cái làng chài tự phát. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, từ một bến cảng nhỏ nơi biên giới đã phát triển thành một đại thành trì với gần hai trăm ngàn dân. Có thể thấy, cuộc sống nơi đây đã phát triển tốt lên trong thấy, tuy không phải nơi sầm uất của vương đô, nhưng ít ra, người dân sinh sống tại Zaragoza có được không gian sinh sống thoải mái. Chí ít là đối với những chủng tộc thú nhân không có sức chiến đấu, như vậy đã là quá đủ, nhưng bù lại sức lao động thì không thể xem thương. Đặc biệt là tính cần cù và siêng năng.
Nhưng ngày hôm nay. Thiên đường đó đã chấm dứt, c·hiến t·ranh tàn phá hết thảy, máu đã đổ, sinh mạng cũng giống như ngọn cỏ hay cộng rơm. Dưới làn mưa tên bão đạn, dưới những ngọn lửa tàn phá, sinh mệnh thiêu đốt, mùi khét lẹt của máu và thịt chỉ như là đều tầm thường như súc vật.
Chớp mắt, hàng người người đã tập hợp lại bên dưới tường thành, mặc dù cuộc chiến này đã thất bại, tường thành đã sụp đổ, khắp nơi đều là đ·ống đ·ổ n·át. Mặc dù quân Harpy đã rút đi, nhưng ai ai cũng biết, q·uân đ·ội đổ bộ nhanh thôi sẽ vào thành. Chứng kiến cảnh David Gill nói ra những lời kia, đồng thời hành động của hắn quỳ trước đại kỳ. Không phải một bá tước quý tộc nào cũng có thể xin lỗi người dân. Hành động của David Gill khiến rất nhiều người cảm động và đồng tình.
Im lặng một lúc, David Gill lại nói tiếp:
- Tất cả nghe theo lệnh ta, buôn bỏ v·ũ k·hí, tập trung vào việc cứu hộ những người còn đang mắc kẹt. Tất cả quyền hành hiện tại, sẽ do con trai ta là Thomas Gill đảm nhận.
Vừa dứt lời, Thomas Gill đứng gần đấy, chưa kịp nói gì đã thấy ánh mắt sát khí của cha hắn nên cũng đành ngậm miệng lại. Bởi hắn biết, một khi cha đã quyết định, thì không ai có thể ngăn cản được. Hắn đành quỳ sụp xuống theo cha, ủng hộ việc làm của cha mình mới là điều nên làm bây giờ. Nhất thời, toàn bộ quân lính thủ thành tất cả đều quỳ xuống. Thấy tràn cảnh như vậy, người dân ai nấy cũng gương mặt ảo não, cũng quì xuống hướng về đại kỳ của gia tộc Francesco.
Thấy mọi người đã như vậy, David Gill đứng dậy, hùng hồn tuyên bố.
- Trận chiến ngày hôm nay, ta rất tiếc phải nói rằng. Chúng ta đã thua, nếu như ta vẫn tiếp tục chiến đấu, thì t·hương v·ong sẽ càng thêm nhiều hơn. Ta lệnh cho tất cả binh lính, buôn bỏ v·ũ k·hí, tập trung hổ trợ tìm kiếm cứu giúp người sống sót. Mọi trách nhiệm ta sẽ gánh lấy.
Nói xong, David Gill quay đầu về phủ thành chủ, bỏ lại một mớ ngổn ngang trong đầu mọi người, việc đó đối với David Gill hiện tại cũng đã không còn quan trọng. Thomas Gill dẫn theo thân binh đi cùng với David nhưng bị hắn ta đuổi về, bắt mọi người phải bảo vệ người dân, hổ trợ tìm cứu người còn sống. Còn hắn thì quay về phủ thành chủ, đóng kín cửa không ra, cũng không cho ai vào.
Hai tiếng sau, một chiếc tàu bay hạ cánh xuống trước cổng thành Zaragoza. Nói là cổng thành nhưng thực ra cái cổng thành này đã b·ị đ·ánh sập từ lúc sớm, một đoạn tường môn cũng đổ vỡ. Sức công phá của Đại Pháo tuy không uy lực như thuốc nổ tổng hợp của quân Việt. Nhưng mà cái gì cũng có sự lợi hại của riêng mình. Loic Housing một bộ hoa công công trang phục trường bào trắng xanh sạch sẽ, buộc gọn kỹ càng, bước theo sau là đám lính Kê Nhân với trang phục nâu đỏ sẫm màu, cùng với súng kíp hoả mai có gắn lưỡi lê, theo sau là một nhóm binh lính khoảng hai mươi người làm công tác bảo vệ vơi trang bị là đại đao, phù hợp với vóc người đồ sộ của tộc Kê Nhân.
Loic Housing bước xuống tàu bay, lệnh cho tên lính đi trước thông báo đại khái mục đích lần này.:
- Người trong thành Zaragoza nghe rõ, mau lập tức buôn hạ v·ũ k·hí đầu hàng, để cho q·uân đ·ội Vương Quốc Điểu Nhân Harpy ta vào thành. Phản kháng vô ích, thuận lợi trao quyền kiểm soát cho q·uân đ·ội của Vương Quốc để được hưởng khoan hồng.
Thomas Gill nghe thấy tên lính kia nói như thế, trong lòng cũng vô cùng bức bối, nhưng mệnh lệnh của cha hắn là David Gill đã đưa ra, hắn khó lòng mà làm trái. Mắt đảo lại phía sau, hàng ngàn tử sỉ báo nhân của gia tộc sẽ sẵn sàng liều c·hết vì hắn nhưng còn hàng vạn người nhân thì sao. Hắn bây giờ mới biết cảm nhận của cha hắn là như thế nào. Đành cắn răng bước ra khỏi thành chấp nhận yêu cầu:
- Ta là Thomas Gill, con trai của Bá Tước David Gill. Hiện đang tạm thời nắm quyền kiểm soát thành Zaragoza. Chúng ta đồng ý đầu hàng, mong rằng q·uân đ·ội Vương Quốc Điểu Nhân tôn trọng luật c·hiến t·ranh quý tộc.
Loic Housing gật đầu đồng ý. Tên lính phía trước nhận được mệnh lệnh lập tức thông báo.
- Bá Tước Loic Housing chấp nhận yêu cầu đầu hàng. Chúng ta sẽ tuân thủ luật c·hiến t·ranh quý tộc. Thomas Gill đại nhân mau giải giáp binh sĩ, dẫn chúng ta vào thành.
Luật c·hiến t·ranh quý tộc. Đó chính là quy định từ ngàn xưa đã lập ra. Khi hai thế lực quân sự quý tộc đánh nhau, hoặc là hai vương quốc đánh nhau. Một bên thua cuộc sẽ phải bồi thường chiến phí cho bên thắng cuộc, đồng thời bên thắng cuộc sẽ chấp nhận chiến phí mà không g·iết c·hết xem khoản đền bù, nếu không trả được sẽ bắt làm nô lệ. Nhưng đối với quý tộc mà nói, thì tiền đó chính là thứ không bao giờ thiếu. Cả hai bên buộc phải tôn trọng quy ước, khi đầu hàng bắt buộc phải giải giáp bên thua trận. Có như vậy, bên thắng cuộc sẽ không g·iết c·hết hay đại khai sát giới đối với dân chúng hay nô lệ.