Chương 68 - Hội Đàm
Ferguson cảm thán:
- Thật sự thần rất thích tiết mục này, những người trẻ tuổi lại có tấm lòng quảng đại, thả hồn vào trong màn biểu diễn như vậy quả thực không tầm thường. Người phụ nữ kia lại ch·ung t·hủy đợi chờ chồng như vậy, nếu như nàng cố gắng, gượng thêm một thời gian thì chắc có lẽ đã có hạnh phúc tốt đẹp viên mãn.
- Đoạn người lính kia không sợ hiểm nguy, một thân nắm vững đại kỳ, khích lệ tinh thần cho đám binh lính tàn quân dồn sức lên chiến đâu, nêu cao ngọn cờ của quốc gia. Đúng là can đảm hiếm thấy. Phải chi đám binh lính gia tộc dưới trướng của thuộc thần, chỉ bằng một nữa như vậy, thì gia tộc Báo Nhân đâu đến nổi.
Huỳnh Minh nghe những lời nhận xét như vậy, cũng lấy làm vui lòng. Bởi chính hắn đây cũng rất thích tác phẩm Hòn Vọng Phu này. Nhưng mà một loài chủng tộc khác, hay một người ngoại quốc bàn luận về tác phẩm văn hoá của nước mình, đều này khiến hắn vô cùng hãnh diện.:
- Bá Tước ngài chớ quá lời, người dân nước Việt ta vốn yêu chuộng hoà bình, nào có thích c·hiến t·ranh. Nhưng không phải vì vậy mà phải sống yếu hèn trước sự áp bức của những quốc gia hùng mạnh khác. Lịch sử của nước Việt ta, hay là nhìn rộng ra cả thế giới đều giống nhau. Nếu như chịu sự chi phối, chịu sự cai trị hà khắc thì làm sao có được cái gọi là tự do, cái gọi là hạnh phúc.
- Như ngài thấy, dân Việt ta vốn là một dân tộc gần gũi hoà bình, nhưng không phải vì như vậy mà chúng ta sẽ dễ dàng khuất phục trước kẻ xâm lược. Một dân tộc yếu hèn, chỉ nhờ vào kẻ khác, sao xứng đáng có được tự do hoà bình.
Lời nói của Huỳnh Minh, tuy nói về Đại Việt. Nhưng lại là nhát dao xoáy mạnh vào tâm can của Ferguson Scene. Bởi Thú Nhân có khác gì dân tộc yếu hèn, bị cai trị, bị áp bức đến nặng nề, người dân khổ không thể nói, ngay cả hắn, cả gia tộc cả trăm người, đám thân binh vất vả huấn luyện. Chỉ trong một đêm vì dục vọng của tên Vua tham lam Filipe Đệ Tam đã hủy đi hết tất cả, ngay cả đứa con gái hắn yêu thương cũng bị hạ nhục cho đến c·hết. Hắn chỉ hận sao mình quá nhu nhược chỉ biết quì gối cam chịu số phận. Hạnh phúc, tự do là cái gì, vì sao dân tộc người Việt lại có thể làm được, nhưng Thú Nhân lại càng ngày lún sâu vào sự đói khổ tủi nhục.
Ferguson nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:
- Bệ hạ nói phải, hạnh phúc, tự do của người dân Đại Việt chính là mục tiêu hiện tại của thần. Thần rất mong chờ lần đi sứ này của thần có thể giúp gia tộc Báo Nhân của thần có thể thoát khỏi sự lệ thuộc, thoát khỏi c·hiến t·ranh, sống hoà bình, tự do như thần dân Đại Việt.
Huỳnh Minh mỉm cười nói:
- Bá Tước ngài chớ vội, từ từ sẽ đến, ta cũng rất mong đợi kết quả tốt đẹp, ngài cứ thả lõng thưởng thức buổi biểu diễn trước đi.
Nụ cười này vốn dĩ vẫn treo trên miệng từ lúc đầu đến giờ, nhưng lại khiến cho Ferguson cảm thấy lạnh lẽo cả sống lưng. Gương mặt anh tư với đôi mắt sắc bén dường như biết nói "Tất cả đều trong lòng bàn tay của ta" của vị Hoàng Đế trẻ tuổi. Khiến Ferguson có chút căng thẳng không thoải mái, gương mặt chính trị hồ ly một dạng.:
- Là thần vội vàng, chớ mong bệ hạ trách tội!..
-----
Tiết mục văn nghệ cứ như vậy mà tiếp tục xen kẽ với việc trao bằng khen thưởng cũng như bằng cấp chứng nhận tốt nghiệp của đám sinh viên. Trong đó có những cái tên đang chú ý, ngay cả Huỳnh Minh cũng kinh ngạc, may mắn nhận được bảo. Thủ khoa là Khương Công Phụ, đồng thủ khoa là Nguyễn Khuyến. Ngoài ra có những cái tên đặc sắc khác như Lưu Miễn, Lê Văn Thịnh, Trương Hanh, Nguyễn Công Bình, Bùi Quốc Khoái, Mạc Hiển Tích ...
Huỳnh Minh tâm đắc, khi nào có thời gian rãnh ghé qua Đại Học An Ninh xem sao, biết đâu thu được không ít danh tướng trẻ tuổi đây. Cứ như vậy buổi lễ kéo dài từ tám giờ sáng đến mười một giờ trưa thì kết thúc, Huỳnh Minh thông báo cho Pháp Hải đầu buổi chiều sẽ diễn ra cuộc hội đàm giữa Đại Việt và Ferguson Scene. Thông tin lập tức được tiếp nhận, Ferguson và Fernando chuẩn bị tinh thần tốt nhất, để trong buổi chiều hôm nay có thể đạt lợi ích lớn nhất trong cuộc hội đàm này. Tranh thủ viện trợ cho chiến trường phía Đông của gia tộc chống lại Vương Quốc Người Chim Harpy.
----
Đầu giờ chiều, tại Văn Phòng Chính Phủ tại toà nhà Nhà Quốc Gia tiếp đón phái đoàn ngoại giao của gia tộc Báo Nhân do Ferguson Scene và Fernando Francesco dẫn đầu. Bên phía Đại Việt vẫn do Pháp Hải làm chủ đàm phán, Thủ Tướng Phạm Tu là người chứng kiến cùng với bộ Quốc Phòng Phạm Cự Lượng, Hội Trưởng Thương Hội Hoàng Gia Đại Việt do Trần Khánh Dư lãnh đạo.
Hai bên bắt đầu ngồi vào bàn đàm phán song phương. Mọi người đã bắt đầu ổn định, khách sáo qua vài câu hỏi thăm sức khoẻ ngoài lề thì bắt đầu vào vấn đề chính. Pháp Hải đại diện phái đoàn của Đại Việt nói:
- Không biết lần này, Bá Tước đại nhân Ferguson Scene ngài đây đến Đại Việt nhằm cho việc gì.?
Ý câu hỏi trong đó, không phải là tìm câu trả lời cho mục đích gì, mà rõ ràng là đã nắm bắt được mục đích của ngài là gì rồi, chỉ là ta muốn ngài tự buộc miệng nói mà thôi.
Ferguson Scene cũng thật lòng không đợi được lâu. Chiến trường như chiến hoả, gắn càng nén lại càng lâu thì nguy cơ gia tộc thua cuộc ngày càng lớn. Không giấu giếm gì mà bắt đầu nói.:
- Đại nhân quá lời, thật sự lần này chúng ta đến đây là muốn cùng với quý quốc hợp tác. Chúng ta muốn mua thêm số lượng lớn súng ống, cũng như các loại súng chiến thuật mà các ngài đã sử dụng đối phó với q·uân đ·ội Skaven cách đây mấy tháng trước.
- Không giấu gì các ngài, mà các ngài chắc cũng đã biết, hiện tại chúng ta đang phải gồng mình chống lại cuộc xâm lược của q·uân đ·ội Vương Quốc Người Chim.
Pháp Hải làm ra nụ cười có chút khó khăn, nói:
- Các ngài cũng biết, nước Việt chúng ta là một nước non trẻ, nhờ bệ hạ người anh minh thần võ, trí tuệ hơn người mới sáng chế ra được những loại súng chiến thuật nhầm bảo vệ con dân Đại Việt. Bọn ta cũng không muốn công nghệ v·ũ k·hí chảy ra ngoài, rồi sau này chính những v·ũ k·hí đó lại quay về hướng người dân Đại Việt mà bắn phá, chúng ta biết phải làm sao.
Pháp Hải nói xong, quay sang đoạn nhìn lấy các vị đại thần có mặt tại phòng họp. Ai nấy cũng gật đầu cho là phải, hợp tác thì hợp tác, ai biết được chuyện sau này rồi sẽ ra sao. Người không đồng tộc khó lòng mà tin tưởng.
Ferguson cũng biết thế khó, người Việt chưa thể nào tin tưởng được mình. Thở dài xuống nước năn nỉ, nếu như không mang được số lô v·ũ k·hí này về, khó lòng mà chiến thắng được hoả lực của bọn người Chim.
Ferguson Scene gương mặt than thở mà nói:
- Ta biết các ngài không tin tưởng chúng ta, nhưng sự thật là hiện tại chúng ta đã không còn đường lui. Thế giới Thú Nhân có ba vương quốc, Vương Quốc tộc họ người Miêu Nhân tộc Khajit, Vương quốc tộc họ người Điểu Nhân tộc Harpy và Vương Quốc tộc người Hầu Nhân tộc Kong. Ba vương quốc này luôn tranh đấu lẫn nhau suốt nghìn năm nay.
- Chúng ta tuy phụ thuộc vào Vương quốc của tộc người Miêu Nhân dưới sự cai trị của vua Filipe Đệ Tam, nhưng các ngài cũng thấy, chúng ta đã không còn một con đường sống nữa rồi, nếu như thất bại, cả gia tộc Báo Nhân Francesco sẽ bị tru diệt. Hơn nữa biên giới của chúng ta là các ngài, lãnh thổ của Đại Việt, chẳng lẽ các ngài nghĩ rằng bọn người Điểu Nhân sẽ dừng lại hay sao.
Phạm Cự Lượng nghe những lời như thế cũng cảm thấy không thoải mái, đường đường là một gia tộc suy yếu đến cùng cực còn phải nói những lời đạo lý sáo rỗng sao:
- Bá Tước đại nhân, có lẽ ngài đã hiểu lầm. Chúng ta không phải là nước mạnh, nhưng chúng ta chưa bao giờ biết khuất phục trước kẻ thù. Nếu như các ngài thất bại, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu là quân Việt ta, thì chưa chắc bọn Điểu Nhân đã dám bay lượn trên bầu trời nước Việt mà làm càn.
Fernando Francesco thấy tình thế có vẻ căng thẳng, nguy cơ hữu hảo có vẻ không mấy khả thi, bèn chen vào mấy câu giảng hoà.:
- Bá Tước đại nhân chẳng qua cũng chỉ nóng lòng mà thôi, chớ mong quí vị để tâm. Thật ra chúng ta đến đây cũng chỉ mong gắn kết với tinh thần hữu nghị, đôi bên cùng có lợi. Nếu như Đại Việt có thể bán cho chúng ta số lô v·ũ k·hí này phải mức giá phải chăng, xem như chúng ta nợ quí vị một cái ân tình. Sau này nếu như Đại Việt có cần chúng ta giúp sức, thì gia tộc Báo Nhân nhà Francesco quyết không chối từ.
Phạm Tu, Thủ Tướng Chính Phủ Đại Việt. Tất cả cũng chỉ cần có thế, lời đã nói ra thì sao rút lại được, xem như kế hoạch đã bắt đầu hoạt động. Kể từ ngày hôm nay, vùng đất của gia tộc Báo Nhân xem như là sân sau của Đại Việt, tuyến phòng thủ tự nhiên ở biên giới phía Nam.:
- Hoá ra cũng chỉ là hiểu lầm. Như vậy thì chúng ta mau bàn đến vấn đề v·ũ k·hí đi. Các ngài cần bao nhiêu..?