Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 67 - Hòn Vọng Phu




Chương 67 - Hòn Vọng Phu

Chương 67 - Hòn Vọng Phu

Thề, Huỳnh Minh là cái người kiếp trước là dân cơ khí, nào có biết được cái gọi là thuyết trình, động viên tinh thần là thế nào. May mà hắn có một cô vợ là tướng quân thời tiền kiếp, cho nên bài khích lệ tinh thần tướng sĩ, lấy đây ra nói lại cho đám sinh viên này cũng không sai biệt lắm. Huỳnh Minh lên bục sân khấu, tiếp nhận chiếc loa phóng đại, tầng hấng cho thanh giọng mới bắt đầu mà nói:

- Chào các vị khách nhân, quí phụ huynh sinh viên, và toàn thể các bạn sinh viên đang có mặt ngày hôm nay.

- Như Chu giáo sư vừa giới thiệu, chắc các vị cũng biết, hôm nay là ngày trọng đại cho khoá sinh viên năm cuối. Tương lai phía trước đang chờ đón lấy các bạn, những gì các bạn lựa chọn hay quyết định sẽ chính là tương lai của các bạn sau này, là chủ nhân thực sự của đất nước.

- Đại Việt chúng ta qua hàng nghìn năm phát triển, chịu sự dày vò ức h·iếp từ những đợt xâm lấn của những quốc gia thù địch. Nhưng hôm nay, một trang sử mới sẽ lại mở ra, một thế giới mới đang chờ đón chúng ta.

- Trên vai các bạn là niềm hy vọng của các lão sư, là niềm tự hào của đấng sinh thành, là định mệnh của đất nước chúng ta. Là quốc vương của Đại Việt, ta gửi lời chúc đến các bạn học sinh và sinh viên.

- Là con dân nước Việt, thì hãy sống và cống hiến trọn cả trái tim. Quốc gia sẽ luôn là nhà của các bạn. Ta lấy danh dự lời thề của Hoàng Đế Đại Việt nói với các ngươi, dù là ai hay ở bất kỳ nơi đâu, chỉ cần các ngươi nhớ và tự hào, mình chính thần dân của nước Việt.

- Lúc khó khắn nơi hải ngoại, hay là trắc trở ở nơi xứ lạ quê người, ta và đất nước sẽ mang các ngươi về nhà. Vì vậy, các ngươi hãy an tâm cống hiến cho quốc gia, phụng sự cho sự nghiệp vĩ đại của đất nước. Đại Việt sẽ không bao giờ bỏ lại bất kỳ một người Việt nào.



------

Lời Huỳnh Minh vừa dứt, dân chúng có mặt tại quảng trường không khỏi xúc động khi nghe những lời gan ruột như vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay hò hét. Không biết ai là người bắt đầu khởi xướng, vỗ tay ba cái rồi hét lớn hai chữ ĐẠI VIỆT theo một quy luật. Một người làm thì những người xung quanh làm theo, chẳng mấy chốc mười lăm ngàn người cùng nhau đồng thanh hô vang hai chữ: "ĐẠI VIỆT". Cuồng long ngoạ vũ, tiếng hô vang dậy cả đất trời.

"ẦM ẦM ẦM... ĐẠI VIỆT; ẦM ẦM ẦM... ĐẠI VIỆT"

Khí thế này khiến cho đám khách mời đa phần là trinh thám, xen lẫn thương nhân chủng tộc nước ngoài một phen kinh hãi. Nếu như không phải là tham dự một buổi lễ tổng kết của một trường học, không khéo bọn này sẽ nghĩ quốc gia người Việt này chuẩn bị tiến đánh một thế lực nào đó ấy chứ.

Nói đi cũng phải nói lại, người Việt ta từ xa xưa đã là một dân tộc hiền hoà chất phác, thân thiện dễ gần gũi. Đó là khi có sự tôn trọng lẫn nhau, chứ nếu như bị đàn áp chà đạp đến bước đường cùng. Thì cho dù có là thiên binh thần tướng đi chăng nữa, thì cũng phải hỏi xem, góc tre cái cuốc cái xẻn, có bỏ qua hay không đã. Bởi khi giặc đến nhà, đàn bà cũng quánh cơ mà

Hôm nay Ferguson may mắn được ngồi cạnh Hoàng Đế của Đại Việt, nhìn nhân vật này vô cùng trẻ tuổi, gương mặt hiền lành luôn nở nụ cười như có như không, hoà ái với những quan thần cấp dưới. Nét anh tư của tuổi trẻ, khí khái của bậc hiền quân phải chăng chính là như thế, một người như vậy mới xứng đáng có nhiều người tài giỏi theo phụng sự. Điển hình là nước Việt phát triển thần tốc, nhưng vô cùng thịnh vượng.

Ferguson cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, uy tín và danh vọng của Hoàng Đế nước Việt lại cao đến như vậy, lòng dân luôn hướng về ủng hộ. Mấy ngày nay ở Đại Việt, Ferguson chẳng thấy một chút nào gọi là tầng lớp cai trị cả, người dân bình thường mà cũng được nhận ưu đãi ngang hàng với quan chức cấp cao. Chưa thấy có trường hợp áp bức hay bốc lột nào cả. Ngay cả những công nhân ở những công trình nặng, cũng có đãi ngộ tương tự như thân binh của lớp quý tộc bên vùng đất Thú Nhân vậy.

Như thế chả bù lại với Hoàng Đế Filipe Đệ Tam của Thú Nhân. Chính sách áp bức mạnh mẽ đến nỗi, người dân bình thường chẳng khác nào nô lệ là bao nhiêu. Ngoài việc áp đặt rất nhiều thứ thuế vô lý, ngay cả thuế ra khỏi nhà cũng tính. Vương quốc Thú Nhân ngoài một đất nước q·uân đ·ội cai trị, thì dân chúng giống như là pháo hôi ở tầng lớp thấp kém tận cùng nhất của xã hội mà thôi. May mắn là gia tộc Báo Nhân kịp thời tách khỏi vương đô, một phần bị đày ải mất hết danh dự, thà như vậy còn hơn sống trong thế giới mục nát của giới cầm quyền. Coi mạng sống của con dân như cỏ rát, người không đồng tộc cũng chỉ là thú vui tiêu khiển cho giới quý tộc cai trị mà thôi.



Lân la những suy nghĩ không đâu. Bên dưới sân khấu bất đầu rộn ràng lên tiếng nhạc dạo hào hùng bi tráng, kèm theo đó là tiếng ngâm của một thiếu nữ sinh viên, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp, lại mang đến cảnh tượng mong nhớ, đợi chờ, khiến người nghe sầu não không nguôi.:

" Ngàn thu hoá đá chờ trông người,

Hòn cao thiếu phụ, điệu con thơ

Tiếng xa chinh chiến sao chưa về

Người vọng phu vọng hoá tương tư."

Sau tiếng ngâm cao v·út, âm thanh âm trầm là tiếng nhạc lại thay đổi dồn dập, tựa như tiếng trống trận. Trái tim của bất kỳ ai cũng phải thổn thức theo từng nhịp trống hùng hồn bên dưới. Tiếp theo là hàng chục sinh viên với trang phục quân binh mặc vải thô sơ, trên tay chỉ là những đầu trường thương, biểu diễn một điệu múa vô cùng thuần thục. Mang âm hưởng biểu diễn hơn là chiến đấu thực tế, nhưng đây chỉ là những sinh viên đang biểu diễn văn nghệ mà thôi nên không nhất thiết phải đòi hỏi tính thực tế, một bài quyền thương đơn giản, đỡ, gạt, đâm, đạp, loan thương. Tất cả đều vô cùng mới mẻ bắt mắt hoà theo tiếng trống tiếng nhạc bên dưới. Vô cùng hoà hợp.

Huỳnh Minh thấy Ferguson ngồi gần bên cạnh mình, cũng lấy làm hiếu khách mà bắt chuyện.:

- Bá Tước ngài có biết tiết mục bên dưới có câu chuyện như thế nào không.?



Ferguson Scene cũng lấy làm giật mình, không ngờ Hoàng Đế Đại Việt lại chủ động hỏi đến mình. Nhưng cũng vì tò mò, bởi màn trình diễn bên dưới quá mức hay đi. Cũng không nhịn được mà hỏi lại.:

- Thưa quốc vương bệ hạ, thần không biết. Rất mong quốc vương bệ hạ có thể giải thích cho thần được hiểu.!

Huỳnh Minh nghe thấy lời nói của Ferguson cũng tán thưởng thêm mấy phần. Mặc dù mang tâm thế là người đi cầu xin, nhưng vẫn giữ được cái tâm thẳng thắng không hề có ý xiểm nịnh, người như vậy mới đúng ý của hắn. Huỳnh Minh vui vẻ bắt đầu giải thích, theo tiếng nhạc tiết mục bên dưới đang biểu diễn đến đâu thì Huỳnh Minh nói đến đấy.:

"Khi c·hiến t·ranh nổ ra, "lệnh Vua hành quân" người chồng theo lệnh Vua tòng quân với lời hẹn ước, chỉ một thời gian sẽ trở về. Hai vợ chồng, "người đi ngoài vạn lý quan san, người đứng chờ trong bóng cô đơn."

Phân đoạn bên dưới là cảnh người người nếu lấy nhau, nghẹn ngào nói lời chia tay, mặc dù biết lần này đi hung hiểm vạn phần, mười ngươi đi về được chưa chắc được năm, cơ thể nếu mà toàn vẹn chính là niệm hạnh phúc lớn lao.

"Thời gian cứ bằng bẵng trôi. Người vợ chờ đợi mãi vẫn không thấy chồng trở về. Chiều nào nàng cũng bồng con ra ngóng tin chồng; vết chân nàng đi dần hằn sâu trên phiến đá. Cỏ cây, hoa lá, sông núi, nước non,... cả đất trời đều thương cảm cho nàng, đều giúp nàng ngóng tìm chồng, "xem chàng về hay chưa". Ngóng trông mãi đến lúc tất cả đều khuyên nàng đừng chờ đợi nữa, hãy "trở về chớ đừng để xuân tàn". Thế nhưng, nàng vẫn chờ, chờ mãi nơi ấy. Nước mưa, bụi thời gian tuôn xối xả lên nàng, "thấm vào đến tận tâm hồn đứa con". Ngày tháng dần trôi, nàng và con dần hóa đá vì chờ chồng."

Phân đoạn tiếp theo là cảnh chiến đấu của đám học sinh với một đội quân lạ. Ban đầu đoàn quân trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm b·ị đ·ánh cho tan tác, tàn cuộc bỏ chạy như núi đổ. Nhưng lúc sao tinh thần quật cường. Ý chí không sợ cường địch, nam sinh kia dựng lên lá cờ của Tổ quốc một thân một mình xông pha vào chiến trận. Chính nhờ ý chí của người này đã gợi lên tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của đám tàn quân, quyết một lòng sống mái với địch quân, được ăn cả ngã về không. May mắn mĩm cười, đoàn quân may mắn chiến thắng được bọn giặc hung tàn.

Đoạn phân cảnh, nam sinh kia một thân một mình bước đến trung tâm quân địch như chốn không ngờ, một thương hạ sát tên chủ soái của quân địch. Hình ảnh này khiến cho Ngô Tuấn khoé môi giật giật. Bởi từ đầu năm nay, hình ảnh vị chiến tướng anh dũng một mình bước lên soái trướng của địch quân nổ súng tiêu diệt thủ lĩnh quân đoàn Skaven đã được loan truyền trên báo khắp Đại Việt, ngay cả những chủng tộc khác cũng phải nghe đến uy danh. Trong lòng cảm thấy vui vui lại có chút giận, tên học sinh thối kia dám giả dạng hắn làm cái trending mới.

"Người chồng – sau khi vượt qua biết bao gian khổ, hiểm nguy – cuối cùng đã thực hiện được lời hứa là trở về với nàng nhưng đã quá muộn. Nàng đã không còn để gặp chồng, chỉ còn "vết bước đi trên phiến đá mòn còn in dấu" và nỗi tiếc thương lưu truyền mãi đến muôn đời sau."

Vừa nghe tiếng nhạc theo điệu hát hùng hồn mạnh mẽ của đám sinh viên, lại có những hình ảnh diễn tả c·hiến t·ranh gian khổ của quân Việt, tôn lên tính cách quật cường, dù có bại cũng không nản lòng, quyết chiến thắng vì nhà Vua, đất nước hơn nữa là những người thân đang đợi chờ ở quê nhà. Thêm vào đó là lời nói diễn giải ý nghĩa của Huỳnh Minh, Hoàng Đế nước Việt cho bài hoạt cảnh dưới kia, khiến cho Ferguson không khỏi cảm thán. Làm quân chủ một vùng, chỉ mong có con dân như thế, chiến binh dũng mãnh như vậy là cùng.