Đại Viên Vương

Chương 162: Lệ khuynh thành của dao trì





Người mà lời nói đáng giá ngàn vàng, hoặc là hào kiệt, hoặc là kẻ ngốc.




Vương Phật Nhi không thuộc cả hai dạng người đó, hắn muốn quay lại đảo hoàn toàn không phải vì áp lực của lời hứa hẹn với Tinh Tuyết mà phần lớn là để một lần nữa dò xét bí mật của ba đại Tiết độ sứ.




Chung quy hắn vẫn lo lắng vì có thế lực mạnh đến thế này ẩn núp ở ngay sát nách mình.




Bước lên hòn đảo nhỏ mà ba đại Tiết độ sứ đóng quân, Vương Phật Nhi lập tức cảm giác thấy có gì đó không đúng.





"Lạ thật, tại sao thi khí nồng nặc trên đảo lại tan biến đi hết sạch chứ? Chẳng lẽ bọn họ thu hết thi binh vào trong binh phù rồi sao?"




Đảo nhỏ này có địa thế cực cao, chắc vốn là một mỏm núi trồi lên trên mặt nước nên đường nhỏ gập ghềnh, rất tiện cho việc ẩn nấp. Vương Phật Nhi nén nghi hoặc trong lòng, lẩn đến doanh trại của ba đại Tiết độ sứ. Hắn vốn định tránh né tai mắt của bọn họ, nhưng khi nhìn thấy doanh trại thì hắn không khỏi chấn động.




Doanh trại gồm hơn trăm người giờ trở nên cực kỳ hỗn loạn, ngoài khoảng mười thi thể nằm ngổn ngang thì lều tướng, trại gỗ cũng bị xô đổ. Toàn bộ hơn nghìn thi binh hung hãn ở khu vực lân cận đã bị hủy diệt thành tro bụi.




Một người con gái có gương mặt xinh đẹp, chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở giữa doanh trại, từ tốn lau trường đao.




Vương Phật Nhi vừa trông thấy người con gái này liền cảm thấy tựa như bị hàng vạn hàng nghìn đạo sấm chớp bổ trúng nổ lùng bùng trong đầu, tức thì hoa mắt lên, trong tâm trí chỉ có cái hình ảnh hiên ngang oai hùng, vô cùng kiêu ngạo kia.




Nói về sắc đẹp thì người con gái hiện đang ở trong doanh trại của ba đại tiết độ sứ này cũng không phải là quốc sắc thiên hương, không ai sánh bằng mà chỉ được gọi là thanh cao thoát tục mà thôi, nhưng cách ăn mặc của cô ta lại khiến cho Vương Phật Nhi nảy sinh một sự kích thích muốn được thân mật vô cùng quen thuộc.




Từ khi đến thế giới này, không phải Vương Phật Nhi chưa hề trông thấy gái đẹp, cũng không phải chưa bao giờ thấy cách ăn mặc của họ, nhưng thiếu nữ này lại hoàn toàn không giống tất cả những cô gái hắn đã từng gặp. Một tấm áo giáp da vô cùng tinh xảo chỉ bảo vệ có cặp nhũ phong ngạo nghễ và hai vai, váy chiến đấu ngắn ngủn để hở phần lớn thân thể với nước da màu mật ong và chiếc eo nhỏ nhắn. Đôi giày chiến bằng da dưới chân cũng chỉ tới đầu gối để lộ ra hơn một nửa cặp chân thon dài săn chắc.




Nếu thay áo giáp da thành vải, nhất định là gặp không ít những cô gái như thế này vào những ngày hè nóng nực tại các đường phố phồn hoa ở trên trái đất, nhưng trong cái thế giới kỳ dị này thì lại làm cho Vương Phật Nhi khó có thể tưởng tượng được đây là mộng hay là thực.




Nước da khỏe khoắn, tay chân cân đối săn chắc, thân hình mảnh dẻ yểu điệu, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, chiến y lạ mắt khiêu khích... Vương Phật Nhi cơ hồ lập tức bước ra, buột mồm nói ra những câu cửa miệng vẫn quen dùng: "Cô gái xinh đẹp, nàng thật sự quá là hoàn mỹ, có thể làm người mẫu cho ta được không..."




Cô gái xinh đẹp bèn mỉm cười, thu lại thanh trường đao, cặp mắt sáng lóng lánh nước tựa như biển sâu khó dò. Vương Phật Nhi trong lúc kích động, tất nhiên không sao phát hiện được sát ý thoáng ẩn hiện trong mắt cô ta.





" Thật sự là có rất nhiều người khen ta xinh đẹp nhưng chưa từng nghe có ai muốn ta làm người mẫu, không biết ở Tây Địch Yêu Tộc thì người mẫu được coi là tiểu phu nhân thứ mấy?"




Vương Phật Nhi đầu tiên hơi ngạc nhiên, lập tức cười ngặt nghẽo, với hình dạng một đứa trẻ sáu tuổi như hắn, cách cười như thế là thật vui vẻ. Ánh mắt cô gái trong hơi hiện lên ý giận, hai ngón tay ngọc của bàn tay trái mơ hồ có mây khói bao quanh, co vào búng ra, bắn hai luồng khí sương khói về phía Vương Phật Nhi.




"Người mẫu không phải là cách gọi đặc biệt của vợ nhỏ mà là thế này!" Vương Phật Nhi búng ra một chỉ hóa giải chỉ kình của cô gái, thoải mái rút ra giấy vẽ vẫn thường xuyên mang theo người, lấy ra bút vẽ, lưu loát vẽ luôn một mạch, trong nháy mắt đã vẽ xong một bức họa giống mỹ nhân như đúc. Truyện "Đại Viên Vương "




"Bức họa này xem như tại hạ tặng nàng, không biết ta có cơ hội gần gũi với nàng nhiều hơn không để vẽ được thêm sinh động?"




Vương Phật Nhi búng tay chuyển bức họa sang, cô gái nhìn thoáng qua, mỉm cười đón nhận rồi nói với Vương Phật Nhi: "Vẫn nghe nói Trụ trì mới của Đại Lôi Âm Tự có kỹ thuật hội họa thiên hạ vô song, tuy chỉ có hai, ba tác phẩm lưu truyền nhưng đã làm kinh động tài tử khắp cả tám phương. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Xem đao!"




Vương Phật Nhi còn chưa tới tình trạng bị sắc đẹp làm cho mụ mẫm, vẫn duy trì được sự tỉnh táo, thấy cô gái đột nhiên xuất thủ bèn lập tức vận Thập phương Đống ma đạo để hóa giải chiêu đao này.




Vừa rồi hắn dễ dàng hóa giải chỉ kình của đối phương, không khỏi đánh giá hơi thấp võ công của cô gái này, nhưng khi cô gái cầm đao trên tay thì cả toàn thân khác hẳn, khí thế biến hóa ảo diệu khó lường, kình khí trên đao cứ tăng lên vùn vụt từ ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm... Truyện "Đại Viên Vương "




"Không xong!"




Vương Phật Nhi đã quen sử dụng Kiếm quyết để suy tính biến hóa trong chiêu số của đối thủ, nhưng tu vi của cô gái tăng cao quá nhanh chóng, Kiếm quyết của hắn đột nhiên ngưng trệ, đao ý trong chiêu số của đối phương đã vượt ra ngoài cực hạn mà hắn có thể suy tính những biến hóa tiếp theo.




Loại tình trạng chưa bao giờ xuất hiện này khiến cho hắn lập tức giật mình kinh hãi, vội thúc đẩy kình khí Ngũ Đế long quyền lập thành một tòa linh tháp kim quang chói mắt bao quanh người để bảo vệ những nơi yếu hại. Truyện "Đại Viên Vương "





Một đao của cô gái trảm phá hết thảy, thoải mái phá tan kình khí hình tháp hộ thân rồi đâm xuyên qua lồng ngực của Vương Phật Nhi.




Vương Phật Nhi đến giờ vẫn còn chẳng biết tại sao cô gái này lại hạ sát thủ. Hắn cố chịu sự đau đớn thấu tâm can, vận kình bay người lên, lập tức hóa thành Ly Loan chân thân, chạy trối chết mới là việc cần thiết nhất.




Cô gái hét lên một tiếng, đao quang uốn lượn, lập tức người đao hợp nhất hóa thành đạo cầu vồng che trời, đuổi theo sát đuôi chém giết. Vương Phật Nhi ra sức vỗ hai cánh, dựa vào tốc độ phi hành có một không hai trong thiên hạ của Ly Loan chân thân mới có thể thoát xa khỏi luồng đao quang của cô ta.




"Không hiểu vì sao cô nương lại hạ sát thủ?"




Vương Phật Nhi vẫn không cam tâm, khi thấy đã an toàn liền cất tiếng hỏi. Cô gái ra khỏi cầu vồng đao quang, đứng trên không trung cười khanh khách, lạnh lùng nói: "Đại Lan Đà tự sản sinh ra yêu nghiệt, mấy lão hòa thượng không chịu xuất thủ tiêu diệt, ta chính là tuân theo mệnh lệnh của sư môn đến Đại Lôi Âm Tự lấy mạng ngươi!"




"Yêu nghiệt, yêu nghiệt, hừ! Không biết sư môn của cô nương ở nơi nào? Phương danh là gì, vì sao ở ngoài xa vạn dặm mà tự nhiên lại có thể bảo ta là yêu nghiệt?"




"Tiểu nữ là Lệ Khuynh Thành, đệ tử chấp hành công đạo của Dao Trì. Nếu Phật Nhi trụ trì muốn biết vì sao mình là yêu nghiệt thì hãy nói chuyện cụ thể với tiểu nữ. Nếu bây giờ không tiện thì ta có thể đến Đại Lôi Âm Tự bái kiến."




Vương Phật Nhi vỗ cánh bay lên cao, trong lòng cực kỳ tức giận."Con bà nó, lại là họa từ cái thân hình này mà ra. Dao Trì gặp quỷ cái gì chứ, sẽ có một ngày ta sẽ đánh tới tận cửa, bắt tất cả nữ đệ tử về làm tiểu thiếp."