Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 290




Câu Tiễn ở trong núi hoang vội vàng đăng cơ xưng vương, toàn quân để tang cho tiên vương, sau đó cho Cao Như đại phu sang quân Ngô xin hàng. Cao Như mình trần khoác áo tơi, dựa theo thỏa thuận trước đó, đem trách nhiệm của việc xuất binh Việt quốc liên hợp Sở quốc đổ lên đầu Việt Vương Doãn Thường, xin hàng với Ngô quốc, nguyện ký quốc thư, đời đời làm nước phụ thuộc của Ngô quốc, lại biểu lộ rằng một khi không được chấp thuận, sẽ hủy bỏ Việt quốc bảo khí, oanh oanh liệt liệt ngọc đá cùng nát.

Vấn đề chính là, Kinh Lâm cùng Anh Đào không dám làm chủ, chỉ phát binh vây lấy Câu Tiễn, sau đó cho người vội chạy về Cô Tô xin chỉ thị của Khánh Kỵ.

Lúc này đang cùng bốn vị mỹ nhân ở trong Lương các cười nói, Quý Doanh tính tình điêu ngoa lỗ mãng, vốn rất dễ phát sinh xung đột với những nữ tử khác, nhưng khi nàng mới tới Ngô quốc đã bị Khánh Kỵ quay lưng lại, cho nên Tiểu Man tam nữ lại vô cùng chiếu cố tới nàng, vào thời điểm nàng khó khăn nhất lại thường xuyên lui tới an ủi, khiến cho một người yêu ghét rõ ràng như Quý Doanh khắc cốt ghi tâm, sớm đã có hảo cảm với ba vị vương phi. Hơn nữa lòng dạ ngay thật của nàng cũng khiến cho người ta thích, tứ nữ dần dần thân quen, lúc này Khánh Kỵ cùng Quý Doanh đã hòa hợp, mối quan hệ giữa vương hậu và vương phi lại càng trở nên thân mật.

Quý Doanh thông đồng với Tiểu Man, lâm trận đổi người, nửa đêm dụ dỗ phu quân đã trở thành đề tài tán gẫu thường ngày của mấy tỷ muội, thường xuyên khiến cho Quý Doanh phải đỏ mặt. Dù sao cũng đã mất mặt rồi, nàng ở trước mặt ba vị vương phi cũng đã không còn sự uy nghi của vương hậu, cho nên nàng cũng lười làm ra cái dáng điệu vương hậu cho nó mệt người, buông thả tính tình, thường tới chơi với Tiểu Man, dưới con mắt của Nhược Tích cùng Diêu Quang, nàng cùng Tiểu Man hình như không tách nhau ra được, chính là hai tiểu muội muội nghịch ngợm đáng yêu.

Mấy người đang ở trong Lương các cười nói, Tiểu Man cùng Quý Doanh đều có tính tình không chịu ngồi yên lấy một giây, các nàng thường xuyên chạy tới bên Nhược Tích, sờ sờ cái bụng mềm mại bằng phẳng của nàng, trên mặt không khỏi ngạc nhiên kinh sợ, không thể tưởng tượng cái sinh mệnh bé nhỏ đó đang thai nghén ở nơi nào.

Thúc Tôn Diêu Quang tựa vào lòng Khánh Kỵ, nhìn thần tình thỏa mãn hạnh phúc của Nhược Tích, trong lòng vô cùng hâm mộ, hận không thể ngay lập tức mang bầu. Nàng cắn một miếng đào ngọt lịm, níu cổ Khánh Kỵ xuống, dùng đầu lưỡi đẩy miếng đào đó vào trong miệng hắn, cắn yêu một cái vào môi hắn, cúi đầu thở dốc nói: "Đại vương, đêm nay... đêm nay ngủ ở phòng thiếp có được không?"

Khánh Kỵ cúi đầu cười, lấy tay áo che miệng, bỡn cợt: "Tiểu mỹ nhân là muốn quả nhân, hay là muốn đứa nhỏ?"

Thúc Tôn Diêu Quang dùng bộ ngực sung mãn đè lên cánh tay hắn, xấu hổ nói: "Đều muốn."

Khánh Kỵ xoay chuyển con ngươi, cười nhẹ nói: "Nhược Tích xưa nay điềm đạm hay ngại ngùng, không hoạt bát như ba người các nàng, quả nhân muốn ngủ cùng một giường với các nàng, mà nàng ấy ít khi chịu đáp ứng. Hiện giờ Nhược Tích đang mang thai, cần phải tĩnh dưỡng, ta thấy đêm nay nàng với Tiểu Man không bằng cùng tới Hợp Minh cung đi, có được không?"

"Không được!"

Cánh tay ngọc của Thúc Tôn Diêu Quang bấu chặt, gắt giọng: "Người ta nghĩ, có lẽ là bởi vì thường cùng với Tiểu Man bồi Đại vương phóng đãng, mưa móc cùng hưởng, không thể một mình hưởng hết tinh hoa, cho nên mới để cho Nhược Tích tỷ tỷ có bầu trước. Cho nên..., trước khi người ta có cốt nhục của đại vương, người ta chỉ muốn ngủ với một mình với Đại vương thôi."

" Ha hả, tiểu nha đầu không biết xấu hổ, loại chuyện này cũng dám nói ra."

Khánh Kỵ véo mũi nàng một cái, Thúc Tôn Diêu Quang thần tình đỏ bừng, nằm ở trong lòng hắn, mặt xinh đẹp hơi hơi ngẩng lên, một đôi con ngươi xuân tình phơi phới ngước lên nhìn hắn, thân thiết nói: "Nói chuyện riêng tư với lang quân của mình, có cái gì mà khó nói..."

" Khụ! Diêu Quang tỷ tỷ cùng Đại vương đang nói chuyện gì đó, như thế nào thanh âm càng lúc càng nhỏ?" Quý Doanh ngửi thấy hương vị không bình thường, sóng mắt hơi chuyển, trong vắt cười nói.

" Nàng ấy à..." Nhược Tích nhón một trái mơ cho vào miệng, mỉm cười nói: "Quý Doanh muội muội cũng đã là vợ người, chẳng lẽ nhìn vẻ mặt của nàng ta mà còn không rõ?"

"Các ngươi biến đi, người ta chỉ nói chuyện phiếm với đại vương thôi mà." Diêu Quang lúng túng, nắm lấy một quả mận ném sang đó.

Tiểu Man nâng tay bắt lấy quả mận vào lòng bàn tay, hướng về phía nàng làm mặt quỷ, cười nói: "Diêu Quang tỷ tỷ, tỷ không biết những điều tỷ muốn nói, đều đã viết hết lên trên mặt của tỷ hay sao?"

"Làm... làm gì có..."

Diêu Quang vừa thẹn vừa quẫn, giương mặt nói: "Tiểu Man, xú nha đầu nhà ngươi, chỉ biết nói hươu nói vượn, rảnh rỗi quá phải không?"

"Đúng đó đúng đó."

Tiểu Man cười ha ha, chớp chớp mắt nhìn Quý Doanh, sau đó liếc mắt sang Diêu Quang nói: "Vương hậu, đêm nay chúng ta chắc là phải chen chúc với Diêu Quang tỷ tỷ, cùng giường một đêm rồi."

Quý Doanh mới làm vợ người, tóm lại vẫn có chút ngượng ngùng, không lớn mật giống như Tiểu Man. Nàng đỏ mặt lên, xấu hổ nói: "Muốn thì ngươi đi mà ngủ, người ta mới không thèm..."

Tiểu Man cầm lấy cánh tay nàng lắc lắc, lại nhấc chân đá nhẹ lên mông nàng một cước, Quý Doanh vụng trộm liếc mắt nhìn Diêu Quang, lại lướt mắt nhanh qua Khánh Kỵ, đỏ bừng cả mặt, lông mi dài cụp xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tiểu Man vỗ tay cười to, Diêu Quang hận tới nghiến răng, xoay người nhào vào trong lòng Khánh Kỵ, hờn dỗi nói: "Đại vương người xem đi, các nàng ỷ vào được đại vương sủng ái, luôn khi dễ thiếp, đối với Nhược Tích, các nàng chưa bao giờ dám."

Khánh Kỵ bật cười nói: "Thế thì trách được ai, ai bảo nàng cứ cái bộ dáng không lớn không nhỏ, chẳng ra dáng tỷ tỷ gì cả."

Diêu Quang bực mình, nắm chặt đôi bàn tay phấn hồng hung hăng đánh lên ngực hắn. Khánh Kỵ cười cười cầm lấy nắm tay nhỏ của nàng, tay kia nhéo lên mông nàng một cái, thấp giọng nói: "Các nàng muốn tới thì tới, chỉ là quả nhân sẽ giúp cho ái phi của ta, quả nhân sẽ đem hết tinh hoa mưa móc tưới vào vùng đất phì nhiêu của Diêu Quang, được không?"

Thúc Tôn Diêu Quang chuyển từ giận sang vui, nhưng dường như vẫn còn u oán, liếc mắt lườm hắn một cái câu hồn, nâng tay vuốt nhẹ vài sợi tóc, lại trừng mắt thị uy với Tiểu Man cùng Quý Doanh, hai cô nàng đều đồng thời làm mặt quỷ với nàng.

Mấy người đang đùa giỡn, tín sứ của Kinh Lâm đã chạy tới cung, Khánh Kỵ gọi hắn vào trong Lương các vội vàng hỏi, biết được ý đồ của Câu Tiễn, liền cười lạnh ngắt lời nói: "Không được."

Hắn bỗng nhiên đứng lên, nói: "Vương hậu, vương phi, quả nhân phải tới Nghị Chính điện để xử lý quốc sự."

" Thiếp thân tiễn Đại vương!" Trước mặt hạ thần, vài nữ tử tương đối trọng lễ nghi, sớm đã ngồi nghiêm chỉnh, không dám cười nói làm càn, thấy Khánh Kỵ đứng lên, cũng tới tấp đứng dậy.

"Ừ." Khánh Kỵ liếc mắt nhìn Nhược Tích, nói: "Nhược Tích không nên ngồi lâu, nhớ thường xuyên đi lại mới tốt."

Nhược Tích vô cùng cảm động, nhỏ nhẹ cười: "Thiếp thân biết rồi."

Diêu Quang đi cùng Khánh Kỵ ra khỏi Lương các, thừa dịp người chưa chuẩn bị xong, cách ống tay áo nhẹ nhàng véo cánh tay hắn, Khánh Kỵ hiểu ý, cúi đầu cười, nói: "Quả nhân sẽ không quên ước hẹn đêm nay."

Quý Doanh thân là vương hậu, cũng phải ra ngoài tiễn, lại nghe thấy một câu như vậy, khiến cho Diêu Quang vô cùng xấu hổ, vội hếch mũi ngọc lên, vẻ mặt băng thanh ngọc khiết nói rõ ràng: "Thèm vào!"

Quý Doanh ' khụ' một tiếng, hai tay cho vào trong tay áo, vô cùng trang nghiêm, nhìn thẳng không chớp mắt. Tới khi Khánh Kỵ đi cùng tín sứ kia qua khúc cầu gỗ, lại đột nhiên hi hi cười với Thúc Tôn Diêu Quang, làm ra mặt quỷ nói: "Tỷ tỷ không thèm, Quý Doanh lại rất thèm."

Diêu Quang sẵng giọng: "Coi như cái lỗ tai ngươi thính." Nói xong liền vươn tay tới định véo tai nàng.

Quý Doanh "hi hi" cười chạy trốn vào trong Lương các, hô to gọi nhỏ: "Tiểu Man mau tới cứu ta, Diêu Quang tỷ tỷ thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu nè..."

Trên Nghị Chính điện, Tôn Vũ, Úc Bình Nhiên, Phạm Lãi, Văn Chủng, Yểm Dư mấy vị cận thần đều đã ngồi yên vị, Khánh Kỵ thượng vị trên cao, cất cao giọng nói:

"Ngô quốc muốn tranh thiên hạ bá chủ, trong phải tu chính dưỡng dân, ngoài phải mở đất luyện binh, thiếu một thứ cũng không được. Khuếch trương lãnh thổ, biện pháp sử dụng còn phải xem tình hình, xem phản ứng của các nước khác. Đông Di nằm ở giữa Tề Lỗ Ngô ba nước, chỉ cần hơi chút vô ý, là sẽ khiến cho những nước đó can thiệp vào, bởi vậy cần phải cẩn thận và chú trọng xoa dịu.

Tiềm Sơn khu Đông một khi Phí Vô Kỵ bị tiêu diệt, sẽ nhập vào bản đồ nước ta, nguyên nhân ban đầu là từ Sở quốc, có điều Sở quốc buông Tiềm Sơn phía Đông cũng là không cam lòng không nguyện ý, cho nên, đối với những thế lực phản kháng ở nơi đó, cần phải nhanh chóng đả kích cho suy yếu, lấy tiêu diệt làm việc chính. Nếu không những bá quốc ở nơi đó san sát, bọn họ nếu dựa vào nhau, tìm kiếm thời cơ để dựa vào Sở Việt hai nước thì phiền."

Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Tôn Vũ một cái, tiếp tục nói: "Hiện giờ Phí Vô Kỵ đối mặt chống lại quân Sở do Yển Tương Sư thống soái, nhưng sĩ khí đã thấp tới mức không muốn chiến đấu rồi, tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ phải bỏ Bách Cử lui về Tiềm Sơn khu Đông, đóng quân ở ven địa khu. Nếu khi đó các bá quốc quay đầu về phía Phí Vô Kỵ, đối nghịch với quân Ngô ta..."

Tôn Vũ mỉm cười, chắp tay nói: "Tuân Đại vương phân phó, thần hiểu được, sẽ giải quyết tốt chuyện ở địa khu."



Lần này thả Phí Vô Kỵ, là bị bức phải thả, hay là chủ động thả, Khánh Kỵ cũng không nói, Tôn Vũ trong lòng hiểu được, Sở quốc chịu buông Tiềm Sơn phía Đông lí do rất rõ ràng, ngoại trừ việc bọn họ cần phải cầu Ngô quốc, chỉ có Ngô quốc mới có thể dụ được Phí Vô Kỵ ra, cho bọn họ có một cơ hội phát động chính biến đoạt lại vương quyền; ngoài ra Tiềm Sơn khu Đông mấy bá quốc này kẻ nào cũng là đồ hay sinh sự, khi phản khi hàng đều sinh sự, đầu tư kinh doanh vào nơi đó tốn kém hơn nhiều so với thuế thu vào cũng là một lí do.

Ngô quốc không so được với Sở quốc, nào có thực lực mạnh mẽ để gây sức ép với bọn họ. Khánh Kỵ là muốn lợi dụng Phí Vô Kỵ để diệt trừ những chính quyền địa phương đã thâm căn cố đế ở nơi đó, tước bá quốc mà lập quận huyện. Thân là tướng quốc, Tôn Vũ đối với ý tưởng này của Khánh Kỵ đương nhiên trong lòng biết rõ ràng.

" Mà Việt quốc..."

Khánh Kỵ vỗ mạnh một cái lên án, lạnh lùng nói: "Mấy trăm năm nay bị Ngô quốc sát phạt không ngừng, Ngô quốc tồn tại một ngày, Việt quốc còn khó có thể xuất đầu; Việt quốc tồn tại một ngày, Ngô quốc khó có thể quật khởi. Việt quốc mấy trăm năm qua lung lay không đổ, một là do đại tiên vương của Ngô quốc ta chỉ có tâm muốn chèn ép Việt, chứ không có ý diệt Việt. Thứ hai, là bởi vì Sở quốc gây khó dễ, muốn mượn Việt quốc để kiềm chế Ngô quốc ta, quản thúc sự phát triển của Ngô quốc. Hiện giờ Sở quốc thân lo còn chưa xong, không còn quản được chuyện ở Việt nữa, đây là cơ hội ông trời ban cho Ngô quốc ta.

Việt quốc phía Đông là biển rộng, Nam là vùng hoang dã, Tây là Sở quốc, phía Bắc, là Ngô quốc ta. Lại nói, Việt quốc tuy nhỏ, nhưng bởi vì Ngô quốc ta cứ cẩn thận, cho nên Việt quốc nho nhỏ này uy hiếp tới Ngô quốc ta thậm chí còn lớn hơn cả Sở quốc. Quả nhân muốn, tiêu diệt Việt quốc, đặt toàn bộ lãnh thổ Việt quốc vào bản đồ Ngô quốc, vất vả một lần nhàn nhã muôn đời, giải được mối lo về Việt quốc.”

" Đại vương anh minh, có điều..."

Yểm Dư nhíu mày nói: "Việt quốc không phải là nơi vốn thuộc về Ngô quốc ta, thực lực đất nước dù yếu, lãnh thổ tuy nhỏ, nhưng đối với Ngô quốc mà nói, một hơi nuốt vào chỉ sợ là không được. Hiện giờ diệt Việt dễ dàng, sau khi diệt Việt, làm thế nào để biến nơi đó thành lãnh thổ mà Ngô quốc hoàn toàn khống chế được mới là việc khó, không biết Đại vương có tính toán gì không?"

"Điều đại tư đồ lo lắng rất đúng, đó cũng là nguyên nhân mà quả nhân triệu các ngài tới đây. Phạm đại phu, Úc đại phu..."

"Có vi thần."

" Kinh Lâm tướng quân cùng Anh Đào tướng quân hiện tại đang tác chiến ở Việt quốc, thắng lợi hoàn toàn không còn xa nữa, việc kế tiếp thực ra còn khó khăn phức tạp hơn cả đánh giặc, ý quả nhân là, muốn phái các ngươi tới Việt quốc, tiếp nhận việt diệt Việt cùng những sự tình sau khi diệt Việt."

Nói xong, Khánh Kỵ nói qua những ý tưởng của hắn với hai người một lần, Phạm Lãi cùng Úc Bình Nhiên đứng một bên nghe, đưa ra những kiến giải của bản thân, Khánh Kỵ phủ nhận hoặc chấp thuận, quân thần không ngừng thảo luận, cho tới khi mặt trời sắp lặn, chúng thần mới lần lượt cáo lui rời khỏi hoàng cung.

Khánh Kỵ nhìn đại điện nhất thời trống rỗng, thì thào nói: "Từ xưa giữa các nước chỉ đặt lợi lên đầu, nào có chuyện anh hùng nói chuyện tình nghĩa. Khi Việt Vương bức tử Phù Sai, có bao giờ nghĩ tới tình hữu nghị? Câu Tiễn à Câu Tiễn, mặc dù miệng lưỡi của ngươi nở như hoa sen, nhưng quả nhân cũng sẽ không dưỡng hổ làm loạn, dẫm lên vết xe đổ của Phù Sai!"

Gió thu rì rào, sắc thu tràn đầy khắp núi. Núi Đông Dương Việt quốc, Ngô Việt hai quân giằng co cũng đã hơn nửa tháng, dã thú trên núi đã bị giết hết, quả rừng trên cành, rễ cây dưới đất, cũng đều đã bị sĩ tốt lấy hết. Quân Việt vốn đã vô cùng đơn sơ giờ lại càng giống như ăn mày.

Câu Tiễn ngồi ở trên một tảng đá lớn, gió thổi làm tóc tung bay. Mấy ngày nay râu tóc không buồn chải, hắn đường đường là Việt Vương cũng đã rối bù, chòm râu xoã tung, quả thực không khác người rừng là mấy.

Hắn hiện tại càng ngày càng cảm thấy hối hận với quyết định trước đó, hắn vốn là còn chiến lực đủ cho một trận, nhưng mà một khi nghị hòa, đợi lâu tin tức không tới, tiếp tế tiếp viện lại hoàn toàn không có, tuy nói rằng đại quân có thể tạm thời nghỉ ngơi, nhưng cũng khiến cho các tướng sĩ bụng kêu òng ọc. Lúc này vô luận là sĩ khí hay là thể lực đều khó có thể chiến đấu, đây đúng là chui đầu vào rọ, hiện giờ hy vọng duy nhất chính là Ngô Vương Khánh Kỵ có thể đáp ứng đầu hàng, nếu không...

Nhìn quân Ngô dưới núi đưa tới mấy chục túi lương thực, Câu Tiễn thở dài một cái. Đó là Kinh Lâm đưa tới, nghị hòa còn chưa có kết quả, Kinh Lâm cũng không dám bỏ đói hắn, để tránh Ngô quốc bị mang ác danh, lâm vào bị động giữa các chư hầu. Nhưng mà tên hỗn đản này quả thực giống như một thằng cha tính toán sổ nợ, cái lương thực đó hắn tính toán chi li vô cùng, khi trên núi bắt đầu có người chết đói, hắn bắt đầu đưa lương thực, lương thực đưa mỗi ngày chỉ đủ mỗi người một bát cháo, cho trên dưới Việt quốc cầm hơi, để bọn họ không chết là được. Lúc trước từ bỏ không đánh, hiện tại lâm vào tình hình này, muốn đánh cũng không đánh nổi nữa.

Lương thực đưa đến, quân sĩ Việt đói sắp phát điên xông về phía trước, đem hết tất cả mọi thứ đổ vào trong nồi, Câu Tiễn nhìn thấy thật sự là khóc không ra nước mắt.

Khói bếp lượn lờ bốc lên, Việt quốc binh sĩ sắp xếp thành hàng đứng ở trước bếp, đôi mắt trông mong nhìn vào hơi khói bốc lên từ nồi bếp, ngửi mùi thơm của cơm chín, không ngừng nuốt nước miếng.

Đúng lúc này, Cao Như dẫn một đội binh lính đi lên núi. Bên cạnh Cao Như là một vị đại phu đội mũ quan cao, đeo kiếm quải ngọc, dáng đi trầm ổn. Phía sau hắn là hai hàng hỗ binh nện bước mạnh mẽ hữu lực, từ xa nhìn đã biết không phải là binh sĩ bị bỏ đói của Việt quốc.

Câu Tiễn lập tức đứng dậy, đứng ở đầu đường hướng xuống chân núi nhìn, trong chốc lát, những người đó đã tới gần, Cao Như kêu lên: "Đại vương, Ngô quốc sứ giả... Úc... Úc Bình Nhiên đại phu tới rồi."

Câu Tiễn vội vàng chỉnh chang quần áo, ra vẻ cung kính đi tới, vái chào thật sâu nói: "Đông hải tội thần Câu Tiễn, ra mắt thượng quốc sứ giả."

Úc Bình Nhiên đứng ở giữa, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi mở ra một mảnh lụa hoàng lăng, cao giọng đọc lên. Sĩ binh quân Việt mặc dù đang đói khát, lại đang chú tâm vào cái nồi cháo kia, chỉ có điều sứ giả Ngô quốc lần này tới, là quyết định bọn họ sống hay chết, còn phải trải qua những ngày sống khổ thế này nữa không, cho nên mỗi người đều để ý, tới tấp chen tới nghe giảng, ngay cả các tướng lĩnh cũng không quát bọn họ phải tuân thủ lễ tiết trên dưới, mà cũng như bọn họ chen vào trong đám người.

" Câu Tiễn dã tâm bừng bừng, khi quả nhân thảo phạt công tử Quang, Câu Tiễn liền dẫn binh nhập Ngô, từ giữa mưu lợi bất chính, sau đó, lại xin quả nhân tha tội. Niệm tình Ngô Việt là hai nước hữu nghị nhiều thế hệ, quả nhân bỏ qua lỗi này, ngoài Xà môn, quả nhân còn tự thân tiễn Câu Tiễn về nước. Câu Tiễn lời thề son sắt, hướng thiên địa quỷ thần minh ước, ngày nào còn sống, suốt đời không phản bội, vĩnh viễn kết hữu hảo với Ngô, vi phạm lời thề này trời tru đất diệt.

Tiếp đó, Đông Di sinh loạn, quả nhân dẫn binh thân chinh. Câu Tiễn mê hoặc quân vương, cấu kết Sở quốc nịnh thần Phí Vô Kỵ, vi phạm lời thề mà phạt Ngô, tấn công Cô Tô của ta, dã tâm của tên tặc tử là rất rõ ràng. Hiện giờ Câu Tiễn binh bại, mang tội đổ hết lên vong phụ Doãn Thường, chính là bất hiếu; tự hủy lời thề, chính là bất tín; là thần mà lại phạt vua, chính là bất trung; lấy yếu công mạnh, chính là bất trí; thay đổi thất thường, chính là bất nghĩa. Một kẻ vô sỉ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, sao dám dũng cảm nghị hòa với quả nhân, sao có thể còn mặt mũi mà sống trên đời này?

Do đó sau khi thương nghị việc Câu Tiễn xin hàng, quả nhân không chuẩn. Câu Tiễn rời Ngô, ở ngoài Xà môn Cô Tô đã từng nhìn trời lập minh ước, nếu vi phạm lời thề vĩnh viễn kết hữu hảo, trời tru đất diệt. Quả nhân là con của trời, thừa theo ý trời, thay trời mà diệt, thể hiện chính nghĩa..."

Câu Tiễn chưa nghe xong, sắc mặt đã tái nhợt, cả người run lẩy bẩy. Hắn bi phẫn khàn khàn kêu lên: "Ngô Vương... Ngô Vương sao có thể như thế? Câu Tiễn thành tâm xin hàng, bảy ngàn sĩ tốt chờ trên núi Đông Dương, áo quần rách rưới, ăn không lót bụng, hiện giờ... hiện giờ đã không còn chiến lực, Ngô vương làm thế này, là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chứ nói cái gì mà thay trời hành đạo?"

Úc Bình Nhiên cũng không để ý tới hai bên sĩ tốt quân Việt xôn xao, hắn cầm dải lụa trong tay từ từ cuộn lại, cười mà như không cười với Câu Tiễn, nói: "Ngô quốc Đại vương ta là đạo quân vương đạo, sao có thể xấu xa vô sỉ giống như ngươi? Chờ đấy, người Ngô ta sẽ vận lương lên núi, lương thảo chừng đủ cho nhân mã các ngươi dùng ba ngày. Ba ngày sau, thời gian đúng Ngọ, Ngô quốc đại quân sẽ phụng theo vương chiếu mà công núi! Cáo từ!"

Úc Bình Nhiên dứt lời phất tay áo xoay người liền đi. Câu Tiễn vươn tay, chỉ vào bóng dáng của hắn, cũng không biết phải nói gì, lúng ta lúng túng một hồi lâu, rốt cục vô lực hạ tay xuống. Trên mặt tướng sĩ khắp nơi đều chán chường, toàn bộ ngọn núi trở nên im lặng, chỉ có vài con qụa đen ở trên đỉnh đầu bọn họ huyên náo không thôi...