Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 289




Trong cung Tiểu Man, Khánh Kỵ lại uống một ly, cười nói: "Tiểu Man xưa nay không phải ghét nhất là quả nhân lên giường lại có mùi rượu sao, như thế nào hôm nay lại không ngừng mời rượu?"

Tiểu Man thản nhiên cười, nói: "Đại vương đã hoàn thành sự thống trị, Tiểu Man cũng cao hứng thay cho đại vương. Đại vương đi Đông Di hành trình tàu xe mệt nhọc, người ta đã tự tay làm mấy món ăn, để cho chàng bồi bổ đó."

" Ha ha, Tiểu Man từ khi nào lại biết ăn nói như vậy." Khánh Kỵ cười to, nhéo nhéo cằm của Tiểu Man, nâng chén lên lại uống một hơi cạn sạch.

Hôm nay hắn đích xác là đặc biệt cao hứng, quốc sự thuận lợi, hết thảy đều đạt được mục đích định trước. Việt quốc Tam Di tộc dưới sự kêu gọi của Đông Di nữ vương Doanh Thiền Nhi rốt cục đã khởi binh tạo phản, Câu Tiễn không còn đường trở về Việt quốc, Hội Kê thành dưới sự liên thủ của Tam Di tộc cùng Anh Đào đã bị công phá, Việt Vương Doãn Thường mất thành phải đào tẩu, chỉ dẫn theo hơn mười hộ vệ, ngay cả vương hậu cũng để lại trong thành. Hơn nữa trên lưng hắn còn dính mũi tên tẩm độc rắn của người Tam Di, trong lúc hoảng sợ chạy trối chết căn bản không có cách trị liệu, hiện giờ tám chín phần mười cũng đã chết rồi.

Phía trước có trận địa của Anh Đào cùng Tam Di tộc nhân sẵn sàng đón địch, phía sau có đại quân Kinh Lâm đi thuyền đuổi theo, Câu Tiễn lần này cũng coi như là một bước xuống suối vàng. Bên phía Phí Vô Kỵ lại có chút không được hoàn mỹ, đột nhiên lại để cho hắn mang theo ba vạn tàn quân chạy về Sở quốc, có điều hắn cũng sẽ không ở Sở quốc được lâu, diệt vong chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Tôn Vũ dụng binh luôn luôn khôn khéo, nhất là an bài tướng lãnh cũng sự phối hợp giữa các tướng, lần này an bài có chút thiếu xót, Khánh Kỵ kỳ thật cũng thấy được ý đồ của Tôn Vũ.

Có điều loại an bài này không thể đường đường chính chính mà nói thẳng ra được, trong lòng quân thần hiểu với nhau là được rồi. Hắn biết rằng Tôn Vũ cũng không thoải mái vì còn cố kỵ thân phận của vương hậu, cho dù thế nào, quan hệ của Tôn Vũ với vương hậu so với các hạ thần khác thì thân cận hơn một chút, một khi nói ra, vừa khiến cho Khánh Kỵ khó xử, Tôn Vũ cũng sẽ tự mình cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt vương hậu, cho nên Khánh Kỵ cũng không để ý nữa, hơn nữa cũng không đề cập nghi vấn của mình với bất cứ ai.

Nói tóm lại, tình thế trên chiến trường Sở Việt đích xác là rất tốt, thừa dịp chư hầu Trung Nguyên bởi vì Tấn quốc đang loạn còn không có rảnh để ý tới phương Nam, hắn phải mau chóng giải quyết những đại sự này, cố gắng để cho Ngô quốc khuếch trương mở rộng lãnh thổ, trở thành cường quốc quan trọng trong thiên hạ, gây dựng được nền móng vật chất vững chắc.

Tây Bắc hỗn loạn, Đông Nam quật khởi, chờ xem tương lai thiên hạ, ai chìm ai nổi?

Khánh Kỵ nhất thời hả lòng hả dạ, đúng lúc này hắn lại nhận được tin vui, vương phi Nhược Tích đã mang thai. Tin tức này vừa truyền ra, không chỉ có hắn hoan hỉ không thôi, mà toàn bộ Ngô quốc Vương thất, Ngô quốc triều đình thậm chí trên dưới cả nước đều vui mừng. Vương thất Ngô quốc vốn luôn ít người nay có thêm thành viên mới, Đại vương Khánh Kỵ có hậu duệ huyết mạch, đây cũng không giống như nhà bình thường có thêm tiểu hài tử. Chuyện này đối với sự ổn định của vương thất Ngô quốc, đối với sự an định của công khanh đại thần Ngô quốc, đối với tâm tình của hàng vạn thứ dân, đều có ý nghĩa trọng đại.

Cho nên trong lòng Khánh Kỵ thập phần vui sướng, tối nay Tiểu Man ân cần như thế, Khánh Kỵ biết rõ là nàng đã thấy Nhược Tích mang bầu mà thích tít mắt, cũng muốn sớm được mang cốt nhục của hắn. Khánh Kỵ không khỏi cười thầm trong lòng, nếu mà Tiểu Man biết rằng hắn còn chưa cho Tiểu Man mang thai, thời khắc ân ái với nàng luôn luôn cẩn thận, lần nào cũng phòng bị, vậy thì nàng nhất định sẽ hờn dỗi. Chỉ có điều... nhìn khuôn mặt vẫn còn mang theo vài phần trẻ con của nàng, Khánh Kỵ cuối cùng cũng không muốn một tiểu nha đầu mới mười sáu mười bảy tuổi như nàng sớm phải mang cốt nhục, để tránh bị thương tới thân thể nàng.

Cuộc uống rượu này vô cùng thoải mái, rượu hết tình khởi, Khánh Kỵ rửa mặt súc miệng, để Tiểu Man giúp cởi áo lên giường, hai người lại quyến luyến ân ái. Vô cùng căng thẳng, dù ở trong men say, nhưng Khánh Kỵ vẫn còn ba phần lý trí, rốt cuộc vẫn nén lại khoái cảm rút ra khỏi thân thể nàng, Tiểu Man mặc dù đã thấm nhuần mây mưa, nhưng đối với sự ảo diệu của việc thụ tinh mang thai vẫn chưa hề biết, hồn nhiên không biết rằng hành động này đã làm lãng phí đi mất biết bao nhiêu mầm mống.

Ngô quốc loạn trong giặc ngoài, ít ngày nữa sẽ giải quyết xong. Sau khi Khánh Kỵ cùng Tiểu Man hoan ái, trong tâm không còn vướng bận, say sưa đi vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, hắn bỗng nhiên bị một trận khoái cảm làm thức tỉnh, chỉ cảm thấy một đôi ngọc thủ nhỏ và dài đang nhẹ nhàng mơn trớn thân mình hắn, khiến cho cả người thoải mái, bàn tay nhỏ bé kia lúc nhẹ lúc nặng, thủ pháp tuy rằng trúc trắc, nhưng lại giống như điện giật, khiến cho dục hỏa của hắn lập tức nổi lên.

" Tiểu Man nha đầu này, quả nhân đã có ý tốt, không muốn nàng còn nhỏ tuổi đã phải vất vả sinh đẻ, nhưng nàng hình như đã suy nghĩ kĩ càng." Khánh Kỵ mơ mơ màng màng nghĩ, đưa tay sờ ra, chạm phải một vùng da thịt trơn mịn.

Tựa hồ như việc hắn đột nhiên thức tỉnh đã khiến Tiểu Man giật mình, Khánh Kỵ chỉ cảm thấy vòng eo thon nhỏ kia lập tức trở nên căng cứng, hình như tóc gáy của nàng đều đã dựng lên. Khánh Kỵ mở mắt ra nhìn, chỉ thấy ánh nến trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng tròn mát lạnh xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa chiếu vào trong phòng, ánh lên thân thể xinh đẹp của Tiểu Man, phác họa ra những đường cong thướt tha, da thịt rực rỡ dưới ánh trăng.

" Ha hả, nàng nha đầu này, lúc nào cũng như thế này, vừa nghịch ngợm... lại lớn mật, nếu là Nhược Tích, khi quả nhân ngủ, nàng tuyệt đối không dám khiêu khích quả nhân như vậy. Ừm... Diêu Quang hiện giờ cũng hiểu chuyện hơn, chỉ có nàng... ha hả, đi, mang chén nước tới, quả nhân khát nước."

"Vâng!" Tiểu Man ngượng ngùng đáp lời, sờ sờ mò mò trong bóng tối, đi đến bên cạnh bàn dưới ánh trăng mông lung rót một chén nước chậm rãi bưng tới, Khánh Kỵ từ từ nhắm hai mắt, ngửa mặt nằm ở trên giường, thân mình lõa lổ, chờ nàng bưng nước tới mới mở mắt, tiếp nhận bát nước uống một hơi cạn sạch.

Giương mắt lên nhìn, dươi ánh trăng mông lung, đầu tóc Tiểu Man xõa tung xuống, che đi cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Ở trong bóng đêm lúc mờ lúc tỏ, chỉ lộ ra chóp mũi khéo léo, đôi con ngươi trong trẻo dưới mái tóc mềm mại thi thoảng lộ ra một chút ánh sáng nhè nhẹ, mị nhãn như tơ, không gì sánh bằng.

Nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể nàng, hơn nữa lại bởi vì ánh trăng, cho nên lại có một loại thần bí cùng mị hoặc khác lạ, so với nhìn mỹ nhân dưới ánh nến thì tuyệt vời hơn rất nhiều. Vai gầy eo nhỏ, da thịt trắng ngần trơn nhẵn, bóng loáng như nước, còn có bộ ngực mềm mại kia, mặc dù đã bị mái tóc dài tới thắt lưng che mất một chút, nhưng mà kết hợp với vòng bụng nhỏ nhắn cùng với xương quai xanh tinh xảo, lại càng lộ ra vẻ mê người.

Tình dục của Khánh Kỵ nổi lên, hắn vung tay lên, cái chén kia liền bị ném bay đi, rớt xuống cái thảm mềm mại rồi lăn đi. Khánh Kỵ cười khẽ một tiếng, đưa tay kéo cánh tay ngọc của Tiểu Man, Tiểu Man duyên dáng hô to một tiếng, liền bị hắn kéo xuống giường.

" Tiểu mỹ nhân nếu đã không muốn ngủ, thì phu quân đành phải liều mình bồi nàng thôi. Sáng sớm ngày mai, nếu nàng không dậy nổi giường, khiến cho Nhược Tích cùng Diêu Quang chê cười, thì cũng không được trách quả nhân."

Khánh Kỵ dán vào lỗ tai của nàng mà nói, chỉ cảm thấy khuôn mặt của nàng nóng bừng, miệng còn tràn đầy mùi rượu, nhất thời còn chưa kịp nghĩ nhiều như vậy, xoay người một cái đã phủ lên trên.

"A" Tiểu Man ở dưới thân kêu lên một tiếng rất thảm, như là thiên nga bị trúng tiễn vậy, thân mình trở nên căng cứng, cổ thon ưỡn dậy, bộ ngực sữa đầy đặn sít sao dán vào ngực Khánh Kỵ, cặp đùi run lên lẩy bẩy mấy cái.

"Hử?" Thân mình Khánh Kỵ cứng đờ, nhất thời tỉnh lại vài phần. Bộ ngực của Tiểu Man tinh tế như hai cái bát ngọc, nhỏ xinh rắn chắc, tuyệt đối không có cảm giác đầy đặn như thế này, còn có... đôi chân mềm mại thon dài kinh người thế kia, cùng vòng eo mềm dẻo hữu lực...

" Ngươi là ai?" Khánh Kỵ không dám cử động, phản ứng của cô gái dưới thân rõ ràng là đang trải qua sự đau đớn phá thân, nàng... căn bản không có khả năng là Tiểu Man.

Khánh Kỵ nói xong liền nghĩ tới rút khỏi, nhưng cô gái dưới thân cảm thấy được động tác của hắn, bỗng nhiên nhịn đau nói: "Thiếp không muốn chàng đi!"

Nói xong đôi chân thon dài bỗng nhiên quặp lại, gắt gao quấn chặt lấy người hắn, thân mình của Khánh Kỵ bị đè xuống dưới, cô gái đó lại kêu đau một tiếng, nàng hít vào một hơi dài, vì thế nên bộ ngực sữa kia giống như khí cầu, càng trở nên sung mãn.

"Nàng... nàng..., Quý Doanh?" Khánh Kỵ không dám động tiếp, chỉ cẩn thận hỏi.

Nữ tử ở dưới thân nhịn đau một lúc lâu thở ra một hơi, cúi đầu đáp lại: "Vâng..."


"Trời đất, sao lại là nàng... nàng... nàng uống rượu?"

Khánh Kỵ ngửi thấy mùi vị, lập tức hỏi như gặp đại địch.

"Thiếp... thiếp từ sau ngày đó, một giọt rượu cũng không hề dính môi, chỉ là... chỉ là khi Tiểu Man kéo thiếp tới, thiếp... thiếp thật sự sợ hãi, nếu không uống rượu, thiếp... thiếp chỉ cảm thấy xấu hổ sợ hãi, không có gan làm được..."

" Ta..."

Khánh Kỵ vừa động thân mình, hai chân Quý Doanh lại kẹp chặt hơn: "Không được... động, đau quá..."

"Được rồi được rồi, ta bất động, nàng... nàng sao rồi?"

" Đại vương nhẫn tâm lắm, người ta đã chịu nhận sai rồi, chàng vẫn không chịu bỏ qua cho người ta."

Quý Doanh nói xong thì nghẹn ngào: "Ngày đó nghênh đón Đại vương trở về thành, đại vương chỉ cười với người ta, trong lòng người ta đã vui vẻ không biết bao nhiêu. Chỉ có điều... mỗi ngày đều chờ đợi, nhưng chàng vẫn không chịu bước một bước vào Loan Phượng cung... nhất là khi tin tức vương phi có thai truyền ra, trong cung mọi người đều vui vẻ, đối với một vương hậu chỉ có cái danh hão như thiếp, thì chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, có nước mắt cũng chỉ biết nuốt vào trong lòng..."

" Được rồi được rồi, nàng đừng khóc nữa, ta... ta đâu có không bỏ qua cho nàng? Ngày đó ta đã nói với nàng rồi, chỉ cần lòng nàng còn ở Ngô quốc, quả nhân tuyệt đối sẽ không giận nàng. Quả nhân không tới Loan Phượng cung, là bởi vì... bởi vì tấm biển còn chưa được thay..."

Khánh Kỵ chưa từng gặp tình cảnh thế này, một nữ hài tử xinh đẹp khóc lóc như vậy, hơn nữa càng hoang đường hơn là lại đang hợp thể lẫn nhau, Khánh Kỵ nhất thời liền mềm lòng, thân mình cũng mềm, lập tức giơ cờ trắng đầu hàng nàng ta.

Quý Doanh khóc thút thít một hồi, xụt xịt mũi, hỏi: "Tấm biển nào?"

Khánh Kỵ xấu hổ nói: "Ơ... quả nhân đã từng nói sẽ không bước vào Loan Phượng cung một bước, nên... nên... đành phải cho người làm tấm biển khác..."

Quý Doanh từ xoang mũi phát ra một tiếng "Ồ", hỏi: "Làm tấm biển để làm gì?"

" Khụ, Loan Phượng cung đổi một tấm biển mới, vậy thì quả nhân sẽ không tính là vi phạm lời thề."

Quý Doanh thôi khóc mỉm cười, một đôi tay ngọc đột nhiên ôm chặt lấy hắn, thân thiết nói: "Đại vương... chịu tha thứ cho người ta rồi à?"

Khánh Kỵ than thở nói: "Đầu giường cãi lộn đuôi giường hòa hợp, phu thê đã như vậy rồi, còn nói cái gì mà tha thứ hay không..."

Quý Doanh tính tình trẻ con, nghe thấy hắn nói vậy, liền hoan hỉ nói: "Vậy là đại vương không hề tức giận? Quý Doanh vốn còn nghĩ, nếu đại vương nhất định không chịu bỏ qua, thì... thì cùng lắm là tìm một cơ hội, thiếp để cho đại vương đánh ngã thiếp rồi giáo huấn một phen, ai ngờ đêm nay Tiểu Man nàng bỗng nhiên..."

Nói tới đây khuôn mặt nàng nóng lên, không khỏi vùi đầu vào ngực Khánh Kỵ, xấu hổ không dám nói nữa.

Khánh Kỵ thở dài, lẩm bẩm: "Nam nhân giáo huấn nữ nhân, không phải dùng cách đánh, mà là đè..."

Quý Doanh trốn ở trong lòng ngực Khánh Kỵ, dùng âm thanh mơ hồ không rõ ràng nói: "Ai bảo người ta nợ chàng, đó... đại vương chẳng phải đã đè rồi đó thôi..."

Khánh Kỵ vẻ mặt đau khổ nói: "Khụ..., quả nhân... chấn kinh quá mức, cũng không đè nổi nữa..."

"Dạ?" Quý Doanh chui ra từ trong thân hắn, mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu cái gì là đè không nổi nữa. (nhũn ra rồi há há)

Khánh Kỵ vuốt nhẹ mái tóc trên trán nàng, vuốt ve khuôn mặt của nàng, cảm thụ sự trần trụi ấm áp dưới thân, lại nhẹ nhàng hôn lên thân thể mát lạnh mềm nhẵn như tơ đó.

Cái trán, khuôn mặt, vành tai, môi anh đào...

Quý Doanh di động cánh tay ngọc tinh tế trơn bóng, khi thì ôm lấy cổ hắn, khi thì ôm eo gấu của hắn...

"Về sau không nên uống rượu."

"Dạ..."

Môi tiếp tục di xuống dưới, hôn lên bộ ngực trơn mềm, hai tay không ngừng lẻn xuống dưới, vuốt ve cắp đùi thon dài săn chắc, tinh tế hữu lực, sau đó chọc xuống phía dưới, nâng cặp mông mượt mà trơn bóng của nàng lên, cảm thụ sự đầy đặn, tinh tế, rắn chắc cùng mềm mại ở nơi đó...

Rốt cục, ngọn lửa tình dục của hai người lại một lần nữa được dấy lên, Quý Doanh trong miệng cắn một sợi tóc đen, cắn răng đón nhận sự xâm nhập của Khánh Kỵ. Một tiếng rên rỉ giống như trong mộng phát ra, trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi rất nhỏ, nhưng hai tay lại càng ôm chặt, cũng không biết từ đâu mà có được khí lực kinh người như vậy.

Tiếng rên rỉ càng phát ra trầm bổng, tinh tế triền miên, ngọt ngào tới thấu xương tủy, theo sự di chuyển của hai người, hai vú cao ngất, eo nhỏ tinh tế, cặp mông tròn trịa, chân mềm thon dài, làm dấy lên dục hỏa của Khánh Kỵ, cũng phá đi nỗi khổ của Quý Doanh, đón nhận cảnh giới kì diệu dục tiên dục tử chưa bao giờ tưởng tượng được...

Cũng vào đêm nay, Câu Tiễn đứng trên một đỉnh núi, nhìn lên vành trăng tròn, giống như một con sói tang thương dưới trăng, một hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Cao Như cùng mấy tên tướng lãnh đứng ở cách đó không xa, lo lắng nhìn thái tử của bọn họ.

Câu Tiễn trên trán đeo một mảnh vải tang theo gió không ngừng phất phơ, nếu không phải còn có sự chuyển động đó, thì Câu Tiễn đứng yên không nhúc nhích ở đằng kia không khác gì một bức tượng người bằng đá, dường như mãi mãi sẽ đứng sừng sững ở đằng kia.

Phụ vương Doãn Thường đã chết, Hội Kê vương thành bị phá, bên người hắn chỉ còn lại bảy ngàn sĩ tốt, Tam Di trong nước đã tạo phản, Anh Đào cùng Kinh Lâm hợp binh một chỗ, giờ phút này đang ở dưới chân núi, cách nơi đây chỉ một ngọn núi.

Ngày mai, lại là một hồi khổ chiến, sau ngày mai thì sao? Ngày mai của ngày mai, chính mình đang ở nơi nào?

Câu Tiễn trong lòng ngàn xoay trăm chuyển, nghĩ đến chỗ đau, hận không thể thả người nhảy xuống vực sâu, từ nay về sau sẽ giải thoát được gánh nặng, ném đi gánh nặng không thể nào dỡ xuống được này.

Thái tử đứng đó thì thầm nho nhỏ, Cao Như cùng vài vị Việt quốc đại phu giống như cô hồn dã quỷ tới phía sau Câu Tiễn, sau đó nặng nề quỳ xuống, trán dập xuống đất, hồi lâu vẫn không nói.

Câu Tiễn vẫn đang ngưởng mặt nhìn ánh trăng, trên mặt không có biểu tình gì, qua một hồi lâu, hắn mới dùng thanh âm mơ hồ hỏi: "Chư vị đại phu, Việt quốc đã mấy trăm năm không gặp phải nguy nan, bây giờ họa mất nước chỉ trong chốc lát, các người... có điều gì để thương nghị không?"

Cao Như cùng vài đại thần bên cạnh nhìn nhau, bọn họ đều làm dấu trong tay áo, chỉ về phía Cao Như, Cao Như bất đắc dĩ, đành phải cố lấy dũng khí, mạnh mẽ dập đầu nói: "Thái tử, xin thứ cho thần tội chết."

Câu Tiễn cười hề hề nói: "Nước nhà... cũng đã không còn, còn ai có thể có tội lớn hơn Câu Tiễn được nữa? Nếu nói có tội, Câu Tiễn mới là tội nhân lớn nhất của Việt quốc, Cao Như đại phu, ông nói đi."

"Vâng..." Cao Như liếm liếm môi, nói: "Chúng thần thương nghị, Đại vương đã chết, việc cấp bách hiện giờ, là thái tử điện hạ phải đăng cơ làm vua, danh chính ngôn thuận nắm đại sự của Việt quốc."

Cao Như chần chờ một chút, bỗng nhiên hai tay dang ra, lại bái xuống, trầm giọng nói: "Muốn giải tai ương Việt quốc, thỉnh thái tử buông bỏ mối thù tiên vương, lấy thân phận đương kim Việt vương, xin hàng Ngô vương, nhất thời nhẫn nhịn chịu nhục, giữ lại huyết mạch Việt vương, lại tìm cơ hội quật khởi."

"Ha ha...", Câu Tiễn cười lạnh hai tiếng : "Lúc trước Khánh Kỵ thả ta về nước, ta từng thề son sắt cả đời sẽ thần phục Ngô quốc, không phát một binh một tốt sang Ngô quốc, hiện giờ lời nói còn văng vẳng bên tai, mà định xin hàng? Hắn sẽ đáp ứng sao?"

Cao Như cũng đã mở miệng, liền tìm mọi cách thuyết phục: "Có gì mà không đáp ứng? Lần này phạt Ngô, không phải tội của thái tử."

Câu Tiễn quắc mắt quay đầu lại, ánh mắt ngưng trọng, hỏi: "Đây là ý gì?"

Cao Như biết hắn xưa nay luôn kính trọng phụ thân Doãn Thường, cho nên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ dám cúi mặt xuống đất, nói: "Là tính cho nước Việt, xin thái tử chịu nhục, đổ hết tội xuất binh phạt Ngô lên người tiên vương, thái tử là con của tiên vương, cũng là thần của tiên vương, chịu lệnh vua mà đi phạt Ngô, cũng không phải là tội của thái tử."

Câu Tiễn rít lên: "Ngươi bảo bản thái tử đổ hết tội lên người phụ vương, nhận cái danh bất hiếu muôn đời sao?"

"Việc hiếu nghĩa của thái tử đương nhiên là trọng yếu, nhưng mà đành phải xin thái tử lấy đại cục làm trọng!"

Câu Tiễn muốn nổi giận, hắn nhẫn nhịn lại, mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, từ từ làm dịu thần sắc, chậm rãi nói: "Làm như vậy, có thể hóa giải khó khăn của Việt quốc ta sao?"

Cao Như nói: "Cao Như nguyện tới Ngô doanh xin hàng, tới trước mặt Kinh Lâm trình lên tâm ý của thái tử. Thần sẽ lại nói với hắn, nếu Ngô quốc nhận sự đầu hàng của ta, Việt quốc ta từ nay về sau cam chịu làm nước phụ thuộc Ngô quốc, nghe theo hết thảy sai bảo của Ngô quốc. Nếu Ngô Vương không đồng ý, thì thái tử điện hạ sẽ hủy hết toàn bộ bảo khí quốc gia, tập kết toàn bộ nhân mã, tử chiến một trận với người Ngô, đến lúc đó ngọc đá đều tan, người Ngô cũng không thu hoạch được gì. Người Ngô hiện giờ đã thu được lãnh thổ Đông Di, lại đang tử chiến với Phí Vô Kỵ ở Tiềm Sơn, sao có thể nuốt trọn được Việt quốc chúng ta? Làm như thế này, có thể bảo toàn được xã tắc Việt quốc."

Câu Tiễn bỗng nhiên xoay người, bước tới vách đá, dưới chân núi là một con sông, ở bờ bên kia, trên bờ sông, trong sơn cốc, trên sườn núi, nơi nơi đều dấy lên lửa trại, đó là đại quân của Kinh Lâm cùng Anh Đào.

Nhìn ra xa một hồi lâu, Câu Tiễn cúi đầu rơi lệ, phất ống tay áo mấy cái, hữu khí vô lực nói: "Cứ theo như lời ngươi nói đi, ngươi... ngươi đi làm đi."


Nhữ Thanh, nước sông cuồn cuộn, vỗ vào chiến hạm nhấp nhô lên xuống. Một đoàn chiến thuyền lầm lũi đi trong bóng đêm giống như những con cự thú, chỉ có một chiếc thuyền có thắp đèn, đó là chiến hạm của Lý Hàn.

Hậu quả của việc hấp tấp xuất binh cũng đã bắt đầu xuất hiện, bởi vì nghe nói Khánh Kỵ xuất binh đánh về phương Bắc, cho nên Sở Việt hai nước không chuẩn bị kĩ, chỉ chuẩn bị vội vàng, không có hậu cần phía sau, cho nên trên các chiến hạm cũng không có nhiều lương thực. Hiện giờ bọn họ hấp tấp lui quân, cũng đã mất đi sự ủng hộ của nước Sở, lương thực không được tiếp tế thêm nữa. Đồ ăn của binh sĩ đã giảm từ ngày hai bữa xuống ngày một bữa, hiện giờ chỉ còn một ngày nửa bữa, quân tâm sĩ khí tan rã thêm một bước nữa, cũng đã xuất hiện binh đào ngũ, Lý Hàn không biết rằng đại quân do mình nắm giữ này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Phí Vô Kỵ cũng đã truyền tới tin tức, bảo hắn theo đường thủy nhanh chóng về đến Dĩnh Đô, phối hợp với đại quân của hắn công thành. Lý Hàn nghe nói quyền hành ở nước Sở do Nang Ngõa, Phí Vô Kỵ thao túng, xây dựng nhiều năm trước mắt vẫn chưa bị Sở thái hậu hoàn toàn nắm giữ, không khỏi mừng rỡ. Một trận chiến này một khi thành công, Phí Vô Kỵ giết Sở Vương, lại nâng một con rối lên vương vị, vậy thì công lao của hắn sẽ phải tính tới, từ nay có thể trở thành thượng khanh ở một quốc gia khổng lồ như Sở quốc.

Chỉ là khi hắn dẫn quân từ Hoài Thủy chuyển sang Hoàng Hà, khi tới Tịch Lăng thì nghe thấy tin tức không may, Yển Tương Sư đã nguyện trung thành với thái hậu, quay giáo dẫn quân tác chiến với Phí Vô Kỵ. Để tỏ quyết tâm, hắn còn tự tay giết cả nhà Phí Vô Kỵ, dùng đầu của bọn họ để tuyên thệ trước khi xuất quân xuất chinh.

Sở quốc tam đại quyền thần là Nang Ngõa, Phí Vô Kỵ, Yển Tương Sư. Sau khi Nang Ngõa chết, Phí Vô Kỵ trở thành lệnh doãn, Yển Tương Sư cũng trở thành nhân vật đứng thứ hai, ở trong các lộ binh mã Sở quốc, ảnh hưởng của Yển Tương Sư cũng không thua kém Phí Vô Kỵ bao nhiêu. Hiện giờ Phí Vô Kỵ bị Sở thái hậu coi là gian nịnh phải gạt bỏ, các phe phái của hắn sở dĩ còn chưa chịu đầu nhập vào thái hậu, là bởi vì ích lợi của bọn họ còn chưa được đảm bảo. Hiện giờ Yển Tương Sư tái nhậm chức, trở thành Sở quốc tư mã, các tướng soái đại quan lại tìm đến một cây đại thụ đáng tin cậy để dựa vào, cũng đã vứt bỏ tên Phí Vô Kỵ thối tha kia.

Dưới tình huống như vậy, các đại quân vốn là không điều động được, hoặc là bằng mặt nhưng không bằng lòng đều tới tấp tập kết lại, dưới sự thống lĩnh của Yển Tương Sư, bắt đầu hình thành uy hiếp rất lớn với Phí Vô Kỵ. Lý Hàn nếu không thức thời nhanh chóng lui lại Nhữ Thanh, thì có thể đã bị nhân mã của Yển Tương Sư chặn lại thịt luôn.

Phí Vô Kỵ hiện giờ trở thành phượng hoàng gãy cánh, thủ hạ chỉ có ba vạn tàn binh, lại còn thiếu quân phục thiếu lương thực, khiến cho bọn họ càng thiếu dũng khí tác chiến với quân đội Sở quốc, Phí Vô Kỵ rơi vào đường cùng đành phải lui về thủ ở Bách Cử.

Từ nơi này tới Bách Cử, tuy nói rằng chỉ cần trên sông Sử đi một đoạn đường thủy rộng rãi, lên bờ là tới nơi, nhưng mà giữa đó phải đi qua hai thành trì Kê Phụ, Vu Lâu, hơn nữa ở những nơi đó đều có thủy sư đóng quân, giờ phút này đã nghe theo sự sai phái của Yển Tương Sư, một khi muốn đi hắn nhất định phải trải qua đại chiến. Đối với quân của Phí Vô Kỵ đã trải qua mấy trận chiến sinh tử giờ đang phải chạy trốn về Sở quốc, nếu mà bị vây đánh, hắn căn bản sẽ không có viện trợ, có trời mới biết được rằng có bình an mà tới được Bách Cử hay không, mà dù có tới được thì cũng làm gì nữa? Phí Vô Kỵ đã thất thế ở Sở quốc, cho dù là Sở hay là Việt, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Với một người như Khánh Kỵ, cho dù chẳng còn một ai, lấy thân phận thái tử Ngô quốc của hắn, vẫn có thể còn ngày tái khởi. Nhưng mà người như Phí Vô Kỵ, khi đắc thế có thể đùa bỡn trên cổ Sở vương, nhưng một khi thất thế, hắn liền không bằng cả một con chó. Xuất thân cao thấp quan trọng thế nào, có thể sinh ra trợ lực hay lực cản với người đó, trong lòng Lý Hàn đương nhiên rõ ràng.

Hắn biết rằng nếu hắn bỏ Phí Vô Kỵ mà chạy, vậy thì đối với thanh danh của hắn cũng không tốt cho lắm. Có điều... Hắn cũng đã từng bỏ hai chủ tử là Thúc Tôn Thị, Ngô Vương Phù Sai, nguyên nhân trong đó lại không ai biết, trừ bỏ thiên địa quỷ thần, ai mà biết được hắn có trung nghĩa hay không?

Bách Cử, Lý Hàn tuyệt đối không muốn tới. Hắn và các thân tín của mình dừng lại ở Sở quốc một lúc, bí mật thương nghị với các tướng lĩnh, thương lượng tìm kiếm một con đường ra cho mình.

Trước kia vì để Phí Vô Kỵ khen ngợi, Lý Hàn ra sức làm việc cho hắn, phạm phải nhiều điều bất nghĩa, quan hệ với các thế khanh quý tộc của nước Sở cực kì xấu, nếu muốn quay giáo đầu nhập vào Sở, thì nước Sở cho dù trước mắt rất cần người, cũng sẽ không thèm chứa chấp hắn. Sau khi Phí Vô Kỵ bị diệt thì sao? Cho dù những kẻ quyền quý này có không giết hắn, thì cũng sẽ không trọng dụng, cho nên không thể quay về Sở quốc được.

Sở quốc đã không thể đi, vậy thì Tần quốc và Ngô quốc đã có kết minh với Sở cũng không thể đi, giữa bọn họ mặc dù có lục đục với nhau, nhưng cũng sẽ không vì một Lý Hàn xuất thân hèn mọn mà tổn thương hòa khí, không trói hắn trả về Sở quốc mới là lạ.

Nếu muốn tìm lối thoát, lại một ngày nào đó vượt lên, chỉ có cách tới Trung Nguyên, ở các chư hầu phương Bắc vốn luôn đối lập với chư hầu phương Nam tìm một chủ tử mới (Ngô, Sở là các chư hầu phương Nam - mời xem bản đồ ở dưới)

Theo Lý Hàn thấy, chủ tử tốt nhất không thể nghi ngờ chính là thiên hạ đệ nhất cường quốc Tề quốc. Chỉ có điều Tề quốc đường xá xa xôi, thực lực cường đại, cũng không hứng thú với hơn vạn thủy quân của hắn. Hơn nữa Tề quốc vẫn là do các thế khanh nắm giữ triều chính, Quốc, Cao, Điền, Yến mấy nhà thế tộc thượng khanh, chiếm cứ tất cả vị trí cao trong Tề quốc. Chỉ cần không phải là con em xuất thân từ những nhà này, thì cho dù có tài hoa tới đâu, cũng sẽ khó được đề bạt cùng trọng dụng. Tuy nói hắn ao ước sự cường đại của Tề quốc, nhưng cũng biết rằng đó không phải là nơi lí tưởng của mình. Trong các chư hầu Trung Nguyên, Trịnh quốc, Tống quốc, Vệ quốc đều là những đối tượng có thể đầu nhập vào, nhưng mà những quốc gia này ít khi chiến loạn, bởi vậy triều đình vốn bảo thủ, thế khanh nắm giữ quyền hành còn hơn cả Tề Lỗ, luôn lấy xuất thân làm hàng đầu, cho nên không thể xâm nhập vào giới quý tộc.

Nghĩ đi nghĩ lại, nơi lý tưởng để tới nhất rốt cuộc chỉ còn Tấn quốc. Tấn quốc đã phân ra thành năm nước, năm chư hầu này đều mới lập quốc, quốc gia còn chưa có những thế gia quý tộc khổng lồ, hơn nữa năm nước này còn đang muốn lớn mạnh thực lực, đang có nhu cầu cấp bách về nhân lực. Dưới tình huống như vậy, đầu nhập vào bọn họ, tìm một chủ tử mới, mới có cơ hội được trọng dụng, thậm chí có thể bởi vì phò tá vua khai quốc mà lập công mở mang lãnh thổ, được phong làm công khanh, danh tiếng muôn đời.

Lý Hàn thương nghị xong với các thân tín, liền cố ý kéo dài vài ngày, đợi cho lương thảo trong quân đã dùng hết, quân tâm sĩ khí lại giảm đi thêm một bậc, các tướng lãnh đều lo lắng về tương lai, mới mời mọi người tới dự hội nghị.

Lý Hàn thân mặc giáp trụ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tướng, ngoài cửa đều là các thủ vệ thân tín của hắn. Lý Hàn kiên nhẫn phân tính tình hình nguy nan phía trước cho các tướng lãnh thủy sư, vô cùng thống khổ nói: "Các vị tướng quân, lần này đi Bách Cử chỉ có đường chết, Lý Hàn một người chết không luyến tiếc, chỉ có điều Lý Hàn thật sự không đành lòng nhìn hơn vạn tướng sĩ theo ta vào cửa tử. Lý Hàn nghĩ đi nghĩ lại, vì tính mạng của hơn vạn sinh linh, quyết định chịu người đời mắng chửi, trái lệnh đi về phương Bắc, men theo Nhữ Thủy, ở Trịnh Tống Vệ Tấn tìm cho ba quân tướng sĩ của ta một vị minh chủ, tìm một lối thoát, không biết ý của các vị tướng quân thế nào?"

Lý Hàn vừa mới dứt lời, những tướng lãnh đã sớm thương nghị với hắn tới tấp gật đầu bày tỏ thái độ: "Lý tướng quân khổ tâm tính toán, mạt tướng nguyện theo tướng quân lên phương Bắc, tìm một nơi cho các huynh đệ sống yên ổn."