Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 142




Khánh Kỵ nghe tiếng dừng lại, kiếm trong tay ngưng giữa không trung, thân mình như ngọn núi sừng sững, khí thế lăng nhiên. Hắn quay đầu lại thấy Diêu Quang, liền xoay cổ tay vẽ ra một đường kiếm hoa, vù vù thu kiếm, bước đi về phía nàng. Động tác thu kiếm nam tính đó khiến cho Thúc Tôn Diêu Quang nhìn mà hai mắt tỏa sáng, cổ tay không tự chủ được hơi giật giật theo, giống như muốn học thủ pháp của hắn.

Khánh Kỵ đi tới trước mặt, ôm kiếm hành lễ, cười nói:

- Dương Bân phụng mệnh phu nhân, tới mời tiểu thư cùng dùng bữa sáng, bởi vì biết tiểu thư dọc đường mệt mỏi chưa tỉnh dậy, Dương Bân cũng không dám quấy rầy, liền chờ ở đây. Không ngờ múa kiếm ở trong viện, lại đánh thức tiểu thư, thỉnh xin tiểu thư thứ tội.

Thúc Tôn Diêu Quang thản nhiên cười nói:

- Dương quản sự khách khí rồi, là do ta tham ngủ, sao có thể trách tội được.

Hai tiểu thị nữ ở một bên thấy vậy thì ngạc nhiên không thôi, tiểu thư nhà mình mắt cao quá đỉnh đầu, từ khi nào lại khách khí đối với nam nhân như vậy? Huống chi thân phận của đối phương lại là một quản sự của Thành phủ. Chỉ có điều khi nhìn lại bộ dáng của Khánh Kỵ, các nàng liền cũng thoải mái, ai kêu người ta bộ dáng tuấn tú như vậy, một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, mặt mày anh tuấn như chàng, đúng thật là lần đầu mới thấy. Hai tiểu thị nữ tuổi cũng không lớn, tình đầu chưa khai, chỉ thấy rằng Khánh Kỵ anh tuấn, chứ cũng không có cảm giác tim đập thình thịch.

- Ai da!

Thúc Tôn Diêu Quang khách khí xong, đang muốn tìm cớ để đuổi hai thị nữ đi, ngón tay vừa chạm vào mái tóc dài trước ngực, đột nhiên tỉnh ra rằng mình vừa mới rời giường, quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, bộ dáng như thế này sao có thể gặp người, huống chi người đó lại là chàng. Thúc Tôn Diêu Quang kinh hô một tiếng liền lui lại vào phòng, vừa thẹn vừa giận kêu:

- Vũ nhi, Hủy nhi, còn không tiến vào hầu hạ.

Hai thị nữ nghe thấy vậy thì vội vàng chạy vào trong phòng, Khánh Kỵ đứng ở trong viện không khỏi bật cười, nữ tử luôn rất trọng dung nhan, nhất là khi mới rời khỏi giường chưa kịp rửa mặt chải đầu ăn mặc chau chuốt, sợ nhất là bị người ta nhìn thấy. Kỳ thật hắn lại cảm thấy, nữ tử vừa ngủ dậy mới là lúc gợi cảm phong tình nhất, có một hương vị nữ nhân đặc biệt, thật không biết rằng có cái gì khó coi cơ chứ.

Thúc Tôn Diêu Quang ở trong phòng rửa mặt chải đầu ăn mặc một hồi, tới khi xong xuôi đâu ra đấy, lúc này mới đuổi hai thị nữ đi, gọi Khánh Kỵ tiến vào. Khánh Kỵ tiến vào phòng, một thân mình thơm ngào ngạt liền bổ nhào vào trong ngực, Thúc Tôn Diêu Quang ôm lấy hắn, ngây thơ hỏi:

- Chán ghét, ai kêu chàng mới sáng sớm đã tới rồi, làm hại người ta mất hết cả bộ dáng.

Khánh Kỵ cười nói:

- Cái mất bộ dáng đó mới thực mê người a, sao lại không thể gặp người? Hơn nữa, tới khi nàng đi theo ta, bộ dáng đó còn không phải sẽ thường xuyên để ta thấy được sao?

Thúc Tôn Diêu Quang nghe thấy thì hoan hỉ ngọt ngào, hờn dỗi đập vào ngực hắn một cái, lúc này mới buông thân mình hắn ra, đánh giá bộ dáng của hắn từ trên xuống dưới, chậc chậc khen:

- Chàng kiếm đâu ra bộ dáng y phục thế này, càng nhìn càng thấy uy phong bừng bừng, hơn nữa thực tiện để tập võ nữa.

Y phục này của Khánh Kỵ, có chút tương tự với y phục võ sĩ của hậu thế, hắn vốn không muốn lập dị, khiến cho người ta chú ý, ở trên y phục cũng không muốn thay đổi cái gì. Có điều lần trước khi tới Tề quốc, mắt thấy nữ nhân Tề quốc mặc nam trang cũng có, sĩ tử mặc di phục (trang phục dân tộc thiểu số) cũng có, không khí rất cởi mở, chứ không bảo thủ như hậu thế. Nghĩ rằng ở các quốc gia khác mặc dù không biết thế nào, nhưng mà ở Lỗ quốc phục sức thường vẫn theo kiểu dáng lưu hành ở Tề quốc, sau khi tới Phí thành, đã kêu người thiết kế cho hắn một bộ y phục võ sĩ, với người khác chỉ nói rằng học được từ Tề quốc. Chờ tới khi quân đội của hắn ở Lỗ quốc được thành lập, hắn còn muốn ở trong đội quân mới này thống nhất một loại trang phục có thể dễ dàng hành quân tác chiến.

Bộ quần áo này vừa đẹp lại vừa tiện lợi, trên thân là một kiện áo ngắn màu trắng bó sát ngực, dài quá thắt lưng, bên hông buộc một cái đai nhỏ màu đen của võ sĩ, hạ thân mặc một cái quần chẽn màu trắng, ống quần dùng vải bố quấn thành nhiều vòng, tóc toàn bộ chải ra sau đầu, buộc lại thành đuôi ngựa, trên trán còn buộc một cái đai gấm, cả người lộ ra một tư thế oai hùng hiên ngang.

- Đây là một loại võ phục do người Tề quốc thiết kế ra, ta thấy mặc vào tiện lợi cho hành quân và tác chiến, cho nên mới bảo người làm một bộ.

Khánh Kỵ sớm đã có chuẩn bị, lập tức đem kiểu dáng của bộ quần áo này giao lại cho người nước Tề vốn xưa nay cởi mở, Thúc Tôn Diêu Quang vui vẻ nói:

- Hóa ra là một kiểu võ phục mới do người Tề thiết kế sao? Khá thật, thiếp cũng muốn làm một bộ.

Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Được, đợi khi từ Khúc Phụ trở về, ta sẽ tìm người làm cho nàng.

- Ừm. Đúng rồi, chàng định bao giờ thì quay về Khúc Phụ?

- Đương nhiên là càng sớm càng tốt, hôm nay ta sẽ khởi hành về đó.

Thúc Tôn Diêu Quang ngẩn ra:

- Hôm nay đã đi? Được, thiếp sẽ đi gặp Thành Bích phu nhân, chào từ biệt bà ta.

- Chậm đã!

Khánh Kỵ nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng quay trở về bên người mình, ôm lấy vòng eo của nàng:

- Diêu Quang, nàng hãy nghe ta nói, ý tứ của ta là, một mình ta sẽ quay về Khúc Phụ trước.

Thúc Tôn Diêu Quang nghe thấy vậy thì buồn bực nói:

- Sao lại thế, thiếp vốn là đến để gặp chàng, vừa mới tới vì chàng, chàng đã lại phải đi, còn không muốn đi cùng thiếp nữa.

Khánh Kỵ an ủi nói:

- Diêu Quang, đây cũng là do bất đắc dĩ thôi. Nàng bôn ba suốt đường đi, lại không hề kêu mệt mỏi, ta cũng thấy đau lòng, nếu lại vội vàng quay trở về, thân thể sao có thể chịu nổi? Nếu ta hoãn chuyến đi để chờ nàng, ai biết được trở về trễ một khắc, Khúc Phụ bên kia lại phát sinh ra biến hóa thế nào?

Thúc Tôn Diêu Quang nghe hắn nói có lý, nhớ tới lần này Khánh Kỵ trở về là muốn trợ giúp phụ thân của mình thoát khỏi cảnh khốn đốn, nếu có thể thành công, đối với ông tế (bố vợ con rể) mà nói, chính là một chuyện tốt để gần gũi mối quan hệ, cho nên tuy rằng trong lòng lưu luyến không rời, cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Nhìn ánh mắt u oán của nàng, lại nhớ tới cá tính của nàng, để nàng buồn bã cả ngày ở trong phòng đúng là làm khó cho nàng, hắn liền nói:

- Diêu Quang, ta để nàng ở lại đây, cũng không chỉ là để tu thân dưỡng tính. Sau khi ta quay về Khúc Phụ, chuyện tu kiến thành trì này một khắc cũng không thể đình lại, nàng quan tâm đến nó một chút, đó chính là tiền vốn để xem ta có thể phục quốc thành công hay không đó.

Thúc Tôn Diêu Quang nghe nói có việc có thể làm, hai mắt nhất thời sáng lên, nhảy nhót nói:

- Chàng yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho thiếp.

Khánh Kỵ nghĩ tới một chuyện, lại dặn dò thêm:

- Nhưng mà nàng phải nhớ lấy, khi đi qua đi lại Phi Hồ cốc và Phí thành, phải mang theo hết số thị vệ có thể để phòng bất trắc.

Hôm qua tán gẫu, Thúc Tôn Diêu Quang cũng đã biết chuyện hắn bị tập kích ở trên đường, vội không ngừng gật đầu đáp ứng.

Khánh Kỵ thấy nàng nhu thuận nghe lời, trong lòng vui sướng, liền cúi người ở trên gò má thơm tho của nàng thơm một cái, sau đó rủ rỉ ở bên lỗ tai của nàng những lời tâm tình. Thúc Tôn Diêu Quang nghe được, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như ngọc không khỏi thẹn thùng lại vui vẻ, nàng không thuận theo nhéo vào thân mình của Khánh Kỵ, nghiêm mặt ngẩng đầu, tình ý nhìn hắn thật lâu, ôn nhu nói:

- Diêu Quang chỉ yêu Khánh Kỵ một anh hùng đương thời, chàng có phải là Ngô quốc Đại vương hay không, nhân gia cũng chẳng cần, cho dù chàng không thể phục quốc, người ta cũng muốn được gả cho chàng, cũng muốn làm thê tử của chàng.

Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Nhưng mà ta lại để ý. Một nữ nhân thích một nam tử, tình ý thực sự biểu hiện ở việc vô luận là hắn nghèo túng hay là phát đạt, đều trung trinh không đổi, thủy chung như một, cho nên nàng mới là nữ nhân. Mà một nam tử thích một nữ nhân, tình ý chân thành nhất lại biểu hiện ở việc đem hết năng lực của hắn, đem đến cho nữ nhân của hắn hạnh phúc và vinh quang, đó mới là nam nhân.

Thúc Tôn Diêu Quang dùng đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt tỏa sáng tràn ngập sự ái mộ cùng tin phục đối với nam nhân của mình.

- Sống chết cùng nhau, cùng chàng vui buồn, luôn nắm tay chàng, bách niên giai lão...

Thúc Tôn Diêu Quang nhẹ nhàng nói ra những lời tâm tình này, cũng là lời thề, sau đó ôn nhu cầm lấy bàn tay Khánh Kỵ, bốn mắt cùng nhìn nhau, sóng mắt như nước chảy...

Khánh Kỵ thở dài thật sâu trong lòng, hắn thực thích tình yêu trong thời kì Xuân Thu này...

Trong cơn mưa đến sầu lòng, Khánh Kỵ cùng Anh Đào cưỡi ngựa, đeo kiếm sắc, thân mặc áo tơi, đầu đội nón trúc, lặng yên rời khỏi Phí thành. Ở ngoài thành dưới một tàng cây liễu, Anh Đào từ trong một cái bao tải lấy ra yên ngựa bàn dậm mấy thứ, nhanh nhẹn lưu loát đeo lên cho hai con ngựa. Hai người leo lên yên ngựa, toàn thân mát lạnh phấn chấn, phóng ngựa giơ roi, phóng như bay về hướng Khúc Phụ.

Do ràng buộc thân phận, Thành Bích phu nhân và Thúc Tôn Diêu Quang cũng không thể tiễn hắn. Ở trong khách xá của lão trạch Quý Thị, Thúc Tôn Diêu Quang đứng ở dưới hành lang, tâm trạng chán chường nhìn những hạt nước mưa rớt xuống từ cái mái cong cong đến ngẩn người. Mưa có chút lạnh, nàng khoác một kiện áo choàng, tấm mành treo buông xuống ngoài hiên, Thúc Tôn Diêu Quang phiền muộn thở dài, nhẹ nhàng vươn tay ra, để cho những hạt mưa rớt vào tay nàng, nước, lành lạnh...

Trong phòng Thành Bích phu nhân ở hậu trạch, Thành Bích phu nhân đẩy cánh cửa sổ, ngồi ở trên tiểu lâu, trước người có một kỷ án, trên án có một bầu rượu. Mỹ nhân tịch mịch bàn tay trắng nõn cầm chén, tự rót rượu, buồn bã nhìn những hạt mưa rơi như tơ như sợi ngoài cửa sổ, trong lòng có một loại tư vị tiêu điều khôn tả, so với trước khi nhận ra hương vị ngọt ngào của tình yêu lại càng thêm khổ sở.

Lòng của nàng hoàn toàn khác với Thúc Tôn Diêu Quang. Thúc Tôn Diêu Quang tuy rằng thương cảm, thương cảm chỉ là tạm thời ly biệt, mà Thành Bích phu nhân lại không biết rằng tương lai của nàng hi vọng ở nơi nào, nàng chỉ có thể bắt trụ lấy hiện tại. Hiện giờ tức cảnh sinh tình, điều nàng suy nghĩ tới, chính là không lâu sau sẽ thực sự phải ly biệt Khánh Kỵ, nhân cảnh mưa rơi, trong lòng càng trở nên sầu não hơn. Dưới tiểu lâu nghe mưa, lại nghe thấy sự lạnh lẽo và trống trải trong lòng mình.

Mỹ nhân ân trọng, Khánh Kỵ lại không biết được nỗi nhớ nhung âu sầu của thiếu nữ, vừa ly khai khỏi Phí thành, hắn liền vung roi thúc ngựa trở về Khúc Phụ.

Lỗ quốc Tam hoàn từ khi nắm giữ quyền lực Lỗ quốc thì luôn luôn tranh đấu, cũng đã tranh đấu hơn hai trăm năm. Suốt hai trăm năm tranh đấu, bọn họ vẫn ở trong cục diện khó phân thắng bại, bên trong tranh đấu nội bộ của Lỗ quốc, văn hóa không có cách nào để phát triển, cùng lúc chính trị, quân sự càng ngày càng đi xuống.

Hiện giờ, Khánh Kỵ phải thông qua sự nỗ lực của chính mình, để cho Tam hoàn có thể tạm thời bảo trì một chút cân bằng và yên ổn, để đảm bảo rằng ích lợi của hắn không phải chịu tổn thất. Sau khi nghe lời khuyên bảo của Thành Bích phu nhân, Khánh Kỵ cũng nghĩ rằng mình nếu cấp tốc quay về Khúc Phụ, lại tự đứng ra giảng hòa cho Tam hoàn, thực dễ dàng khiến cho bọn họ nghi kỵ, cho nên vừa mới tới Khúc Phụ, liền đi thẳng tới phủ đệ của Dương Hổ.

Hắn muốn trước tiên ở chỗ của Dương Hổ hiểu biết một chút chiều hướng hiện tại, nếu Tam hoàn cũng đã đạt được sự nhất trí, vậy hắn cũng không cần phải lộ diện, nếu Tam hoàn còn đang tranh đấu, hắn cũng có thể ở chỗ Dương Hổ phân tích một chút tình huống, để có tính toán trước trong lòng.

Khi Khánh Kỵ và Anh Đào hiện ra trước cổng lớn nhà Dương Hổ, cũng đã trở thành hai đại hán mặt râu quai nón. Người sai vặt kia mỗi ngày không biết phải nghênh đón bao nhiêu khách nhân, đương nhiên không được nhớ được hai vị khách nhân từng lấy thân phận buôn ngựa để bái phỏng Dương phủ này, vừa nghe thấy Khánh Kỵ tự giới thiệu thân phận là tòng đệ của Dương Hổ, người sai vặt kia không dám chậm trễ, vội vàng mời hai người vào trong phòng khách.

Khánh Kỵ đứng ở phòng khách bên ngoài, người sai vặt kia đang muốn đi vào bẩm báo, liền nghe thấy âm thanh quát mắng chấn động phòng ốc của Dương Hổ từ trong sảnh truyền ra:

- Đúng là kẻ ngu không biết điều, cứ thích tự cho mình là thông minh, lại dám chọc vào ta, Dương Hổ thề không bỏ qua cho hắn! Khổng Khâu lão thất phu, Khúc Phụ một ngày còn Dương Hổ, ngươi đừng mơ tưởng có được một ngày yên ổn.

Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì cùng Anh Đào liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc, không biết là ai chọc cho Dương Hổ tức giận như vậy. Phải biết rằng Lỗ quốc hiện giờ, dám đối mặt đắc tội Dương Hổ không có ai ngoài Tam hoàn gia chủ, tất cả những công khanh đại phu khác, đối với Quý Thị gia nô này ít nhất cũng phải duy trì tôn kính và lễ nghi ở mặt ngoài. Nếu là Tam hoàn gia chủ nhục mạ hắn, cho dù hắn có ở trong nhà mình, cũng không dám không kiêng nể mắng to như vậy, lại càng không nói tới sẽ làm cho đối phương không có ngày yên ổn, nếu không phải là Tam hoàn gia chủ, vậy thì người phương nào có thể làm cho hắn nổi giận lôi đình như vậy?

Người sai vặt kia mắt thấy gia chủ đang nổi giận lôi đình, thấy lúc này không phải là thời điểm tiến lên thông báo, chỉ có điều vị ở ngoài kia là Dương Hổ tòng đệ, huyết tộc tình thâm, chính là điều cổ nhân coi trọng nhất, hắn cũng không dám chậm trễ, cho nên cứ đứng ở ngoài cửa phòng muốn tiến lại lui, hơi có chút lúng túng.

Dương Hổ râu tóc đều dựng lên, giận không nén nổi, phía trước mặt trên mặt đất còn bày một cái giỏ trúc, phía trước còn có hai gia nô quỳ xuống hoảng sợ. Dương Hổ mắng xong còn chưa hết giận, nhấc chân đá một cái, đá bay cái giỏ trúc kia luôn, bên trong lăn ra một con vịt hoang, mềm nhũn quay hai vòng rồi dừng lại.

Dương Hổ thở hổn hển hít từng hơi thật sâu, nghiêng người liếc nhìn người sai vặt đứng ở ngoài của, quát:

- Có chuyện gì nói mau, có rắm gì phóng đi!

Lão sai vặt kia nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới khiếp vía thốt lên:

- Đại nhân, tòng đệ của ngài tới quý phủ cầu kiến.

Dương Hổ hung tợn mắng:

- Lão nô ngu xuẩn nhà ngươi, ông mày có mười bảy tòng đệ, kẻ mà ngươi bảo là ai?