Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 141




Khánh Kỵ vén tấm màn cửa sổ lên leo qua mà vào, Thành Bích phu nhân cũng không quay đầu lại, chỉ khoan thai quay về giường gấm. Một chiếc chăn nhỏ trên giường bị bung ra, Thành Bích phu nhân đã tháo búi tóc, xem tình hình là có vẻ chuẩn bị đi ngủ.

Khánh Kỵ khép cửa sổ, cười nói:

- Không phải là đã đến rồi đây sao, thực ra là do ta bị một số việc trì hoãn.

Thành Bích phu nhân đi tới cạnh giường, giả vờ sửa sang lại gối chiếu, thừa cơ kéo một góc chăn, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, lúc này mới quay đầu sẵng giọng:

- Nguyên lai công vụ của Khánh Kỵ công tử bận rộn như vậy, một khi đã như vậy, cứ vội của ngài đi là được, đến phòng của một người không liên quan như thiếp làm gì?

Nàng mặc một bộ áo bào xanh lơ mềm mại trang trí hoa văn trúc mai, một mái tóc mây bung ra, chỉ dùng một sợi dây tơ màu vàng hạnh buộc lỏng lỏng, lớp trang điểm trên mặt đã tẩy hết, chính là lại lộ ra một khuôn mặt quyến rũ tự nhiên. Da thịt trắng như sữa như ngọc, lộ ra vẻ băng thanh ngọc khiết, thùy mị thướt tha.

Cách ăn mặc canh suông mì sợi (1) như thế, giống như một đóa bạch liên trong bóng đêm. Nhưng mà bởi vì áo bào vừa nhẹ lại mềm, hơi có chút trong suốt, cho nên làm cho những đường cong uyển chuyển của nàng đều hiện ra, khiến cho người ta cảm thấy được nàng thực sự là vừa đầy đặn, lại vừa thon thả. Đầy đặn là kiều đồn, thon thả chính là eo, thon dài là đôi chân, cao ngất chính là ngực, kết hợp với nhau không có chỗ nào sai lệch. Đó là chưa nói chỉ cần ngồi bất động ở đằng kia, đã có một loại gợi cảm tới từ xương cốt.

Con mắt của Khánh Kỵ chuyển trên thân thể mềm mại của Thành Bích phu nhân, nuốt nước bọt ừng ực, mặt cười cười nói:

- Ô? Ta với phu nhân không có chút liên quan nào sao?

Phu nhân trừng mắt hạnh, sắc mặt ửng hồng, nói:

- Nhân gia với ngài có liên quan gì với nhau?

- Chậc chậc, ta chỉ là muốn, cùng giường cùng chiếu, đêm đêm triền miên, không biết là có liên quan gì không...

Thành Bích phu nhân vô cùng xấu hổ, nắm cái gối ném lại đó, giận hờn nói:

- Xí, không nghe chàng nói nữa.

Khánh Kỵ bắt lấy cái gối trong tay, đi qua ngồi bên cạnh người nàng, nắm lấy đầu vai rồi gạt nàng:

- Thành Bích vốn không phải là một nữ tử quấn quýt si mê, Khánh Kỵ đúng thực là có một số việc phải an bài, cho nên mới đến chậm.

Thành Bích phu nhân khó chịu hơi tránh, u oán liếc mắt nhìn hắn một cái, thở dài nói:

- Công tử à, chàng không nên lừa một nữ tử số khổ như thiếp, Diêu Quang tiểu thư nàng... Nàng lưu luyến bịn rịn chạy tới Phí thành, như thế nào lại chịu thả chàng ra?

Khánh Kỵ mặc dù đã sớm mơ hồ đoán ra được nàng có phát hiện gì đó với quan hệ của mình và Thúc Tôn Diêu Quang, lúc này nghe vẫn bất giác thấy chấn động. Thành Bích phu nhân nhìn thấy vậy thì cũng đã sáng tỏ, nàng mặc dù không biết chuyện hôn ước bí mật giữa Khánh Kỵ với Thúc Tôn thế gia, nhưng mà trực giác của nữ tử khiến cho nàng liếc mắt là thấy được tình cảm giữa Khánh Kỵ với Thúc Tôn Diêu Quang.

Nàng yếu ớt thở dài, ảm đạm nói:

- Thôi, thiếp vốn không có thân phận hỏi về chuyện của chàng. Ai! Khánh Kỵ à Khánh Kỵ, tại sao chàng cứ thích trêu chọc nhưng nữ tử vốn dĩ không nên thuộc về chàng cơ chứ?

Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì cảm thấy thương xót, nhẹ nhàng nắm đầu vai của nàng, lại cũng không nói gì.

Thành Bích phu nhân thuận thế tựa vào bờ vai hắn, yếu ớt nói:

- Chàng không phải lo lắng, thiếp sẽ không ghen ghét đố kỵ. Đố kỵ là một con độc xà cắn nuốt tâm hồn, ngoại trừ làm cho chính mình khổ sở, còn có cái lợi gì đâu. Nam nhân thiên hạ ai mà chẳng tam tần tứ thiếp, mỹ tỳ thành đàn, chàng sao có thể ngoại lệ?

Ai, với thân phận của Thành Bích, căn bản không dám hi vọng xa vời có thể luôn luôn làm bạn bên cạnh công tử. Thiếp à, là giống như một con ve ăn gió uống sương, thật vất vả mới từ lòng đất bò ra, những năm tháng thanh xuân đã không còn nhiều, có thể được chàng trìu mến mấy đêm, thiếp thân đã cảm thấy mỹ mãn...

Cho tới hôm nay khi Khánh Kỵ tiến thêm một bước với nàng, tuy rằng hai bên lưỡng tình lưu luyến, nhưng cũng không suy nghĩ quá xa về tương lai. Với thân phận của Thành Bích phu nhân, chẳng nhẽ nàng có thể vứt bỏ gia nghiệp và thân nhân, còn có đứa con của nàng nữa, không oán không hận đi theo bên người hắn sao? Có lẽ, nếu phục quốc làm vương, nạp nàng làm phu nhân cũng không phải là không được. Ít nhất là hiện giờ khi tiền đồ còn chưa rõ ràng, cho dù nàng có nguyện ý, Khánh Kỵ cũng không nguyện ích kỷ để nàng bỏ nhà bỏ con, đi theo một kẻ vận mệnh khó dò như mình. Chính là vì thế sự nhiều khi không theo ý người, nghĩ thì là như vậy, nhưng khi tình cảm nổi lên thì lý trí cũng không khống chế nổi, hai người bây giờ mới ở tầng quan hệ này.

Mắt thấy nàng sầu não vô cùng, Khánh Kỵ liền cố ý trêu ghẹo, muốn cho không khí trở nên thoải mái hơn chút:

- Phu nhân à, không nên xót xa thương cảm như vậy, nàng sao có thể đáng thương tới mức phải ăn gió uống sương, ve chính là hút nhựa cây, chứ đâu phải gió sương?

Cổ nhân không biết ve ăn thứ gì, vẫn cho rằng loại sinh vật này lấy sương sớm làm đồ ăn, cho nên Thành Bích phu nhân mới nói nó ăn gió uống sương. Cách nói như vậy của Khánh Kỵ nàng mới lần đầu tiên được nghe, nàng còn chưa kịp hỏi, Khánh Kỵ đã nói nhỏ bên tai nàng:

- Ve trên cành chính là hút nhựa cây, mà chú ve phu nhân thì hút thứ gì?

- Hả?

Thành Bích phu nhân ngẩng đầu, con mắt mông lung hơi chuyển, đột nhiên nhớ tới cái yêu cầu xấu hổ muốn chết mà đêm qua hắn yêu cầu khi tình ái nồng đượm, nhất thời hiểu được hắn hỏi mình hút cái gì là chỉ cái gì, không khỏi vừa giận vừa thẹn, hung hăng đấm lên bả vai của hắn nói:

- Kẻ vô tâm, người ta đang thương tâm muốn chết, chàng đã không biết đường mà khuyên nhủ, lại còn trêu chọc thiếp.

Đôi bàn tay phấn hồng đánh lên vai Khánh Kỵ, Khánh Kỵ chỉ cảm thấy như nàng đang gãi ngứa, cúi đầu cười, giữ chặt eo nàng nói:

- Không nên bi thương như thế, còn nhớ ta đã nói gì không? Hoàng Hà nước chảy về Đông, lục bình xuôi theo dòng nước, lá khô rụng dưới tàng cây, trăm sông đổ về một biển, đó chính là một loại quy luật. Thế gian này vốn không có vận mệnh, chuyện tương lai không ai có thể nói trước được, nếu Khánh Kỵ có thể phục quốc thành công, sẽ tới Lỗ quốc đòi phu nhân, nếu Lỗ quốc không cho, sẽ phát đại quân đến dùng vũ lực đòi lấy, nổi giận vì hồng nhan, được không?

- Nổi giận vì hồng nhan?

Con ngươi của Thành Bích sáng ngời, lập tức lại thở dài:

- Từ miệng chàng nói ra, đều là những từ ngữ tuyệt diệu không tầm thường, ai, cho dù có là chàng gạt cho thiếp vui vẻ, người ta nghe thấy vẫn cảm thấy vui vẻ.

Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì không khỏi tắt thở, hóa ra nàng vẫn chỉ coi là mình gạt nàng, căn bản trong lòng không hề tin tưởng. Khánh Kỵ nguyên bản là không muốn nói ra những an bài này nọ, bởi vì Thành Bích phu nhân là một nữ tử cực kì thông minh, người thông minh quá mức sẽ đa nghi, sợ rằng nếu mình nói ra, nàng lại tưởng rằng mình muốn từ nàng mà đoạt được nhiều viện trợ hơn. Tình yêu nam nữ, nếu liên lụy đến ích lợi, vậy thì thực không thú vị. Thấy nàng không tin, Khánh Kỵ cũng không giải thích, lại nói:

- Phu nhân, hồi khuya Khánh Kỵ vừa mới nghe được một tin tức, Tam hoàn tranh lập tân quân, lại nổi lên bất hòa lẫn nhau. Chúng ta kiến thành lúc này, phần nhiều là dựa vào Tam hoàn hỗ trợ đắc lực, để tránh Tam hoàn gia chủ lại phân tranh, làm nhỡ đại sự của chúng ta, ngày mai ta sẽ phải quay về đô thành một chuyến.

Thành Bích ngẩn ra, thất thanh nói:

- Cái gì? Chàng... ngày mai phải rời khỏi nơi này?

Khánh Kỵ gật gật đầu, cứng rắn quyết tâm nói:

- Đúng, Khánh Kỵ không thể cả đời ăn nhờ ở đậu, noi theo công tử Trùng Nhĩ, ngồi chờ quốc nội sinh loạn đón ta về nước được. Ta phải mau chóng lớn mạnh thực lực của chính mình, lại trở về phạt Ngô quốc, cho nên chuyện kiến thành chiêu binh, tuyệt đối không thể bởi vì tranh đấu của Tam hoàn mà trì hoãn.

Thành Bích trong lòng không muốn, nhưng cũng hiểu chuyện, nghe thấy lời đó thấy không thể khuyên nhủ, chỉ nhẹ nhàng thở dài nói:

- Chàng quay về Khúc Phụ... dự định làm thế nào?

Khánh Kỵ nói:

- Đương nhiên là hòa giải mâu thuẫn giữa Tam hoàn, mau chóng lựa chọn lập một vị tân quân. Ta nghĩ, đây cũng là nguyện vọng của Tam hoàn gia chủ, bọn họ đều không có quyết đoán tự lập mình làm quân, nói như vậy, phía trên bọn họ, nhất định phải có một vị quân chủ, cho dù có là trên danh nghĩa. Nếu Tam hoàn cứ mỗi người tự làm theo ý mình, vô luận là dùng biện pháp gì, mâu thuẫn sẽ chỉ càng lúc càng trở nên gay gắt.

Thành Bích trầm mặc một lúc lâu, yếu ớt nói:

- Chàng đi Khúc Phụ nếu có thể thuyết phục được bọn họ là tốt nhất, nếu là không thể, thì mau chóng quay trở lại. Tam hoàn tranh đấu, đã tồn tại lâu năm, chắc gì sẽ không hại tới Phí thành. Ai, chỉ tiếc rằng việc triều đình, Thành Bích cũng không quan tâm, cũng không giúp được chàng gì cả.

Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Ta hiểu mà, tận lực mà theo mệnh trời thôi, liên quan đến đại sự Lỗ quốc lập quân, ta là một ngoại nhân, đúng là sẽ không can thiệp được gì nhiều.

- Ừm!

Thành Bích đồng tình, đột nhiên bổ nhào vào lòng ngực hắn, gắt gao ôm lấy hắn, vong tình nói:

- Công tử à, thiếp vốn tưởng rằng ngày chàng lên đường trở về Vệ quốc, mới là ngày thiếp và chàng phải tách nhau. Không ngờ rằng bận rộn trắc trở, phải đi qua đi lại Khúc Phụ, thời gian gặp nhau của thiếp và chàng lại càng thêm thiếu.

Khánh Kỵ một tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại trơn bóng của nàng, một tay nhẹ nhàng di động ở thân trên mê người của nàng. Thành Bích tiến sát vào trong lòng ngực hắn, giống như chú mèo con khép hờ đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng thở gấp, hưởng thụ sự ôn nhu âu yếm của hắn. Trong lòng nàng, Khánh Kỵ vốn không thể vĩnh viễn thuộc về một mình nàng, cho nên mấy ngày nay nàng mới quấn quýt si mê như vậy, hận không thể mỗi một khắc đều dính lấy hắn một chỗ. Một chú ve, sau mấy năm trời sinh mệnh tối tăm, chỉ có nửa tháng ca xướng để thiêu đốt sinh mệnh ngắn ngủi còn lại của nó. Thành Bích tâm lý đang lúc cấp bách, càng muốn ôm chặt lấy Khánh Kỵ, ở trong thời khắc ngắn ngủi cùng một chỗ, hưởng thụ tình yêu một lần duy nhất trong cuộc đời nàng.

Khánh Kỵ nhìn thấy bộ dáng biểu lộ chân tình của nàng, ở sâu trong nội tâm có một loại xúc động dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Thành Bích, ôn nhu nói:

- Lưỡng tình nếu đã lâu dài, thì há lại quan trọng sớm hay muộn. Tin Khánh Kỵ đi, duyên phận của ta và nàng sẽ không phải chỉ ở Phí thành này. Mười ba năm trước đây, nhân sinh của nàng từ đó về sau thay đổi, mười ba năm sau, nhân sinh của nàng từ đây về sau cũng sẽ bắt đầu một tương lai hoàn toàn mới.

Thành Bích phu nhân ngửng mặt lên, hai tròng mắt sâu kín xa xăm, giống như hai hồ rượu ngọt tinh thuần, dùng thanh âm mê say nói:

- Công tử à, vì sao chàng luôn có thể nói những lời ân ái mỹ diệu khiến cho người ta không khỏi tâm động, cho dù có biết rõ rằng chàng gạt thiếp, người ta cũng cam tâm tình nguyện, giống như một con bươm bướm cứ đâm đầu vào lửa...

Khánh Kỵ thấy nàng vẫn chẳng tin, không khỏi nóng cả đầu, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ai! Bảo thương nhân đa nghi, quả là không nói quá.

Thành Bích phu nhân ưu thương nói:

- Cũng không phải là Thành Bích đa nghi, thiếp chỉ là một bực nữ lưu, trừ bỏ thân thể này thì chỉ có vài phần tư sắc, làm sao đáng giá cho công tử suy nghĩ về thiếp?

Khánh Kỵ tức đến đỉnh điểm, nâng tay lên vỗ một cái thật mạnh vào kiều đồn màu mỡ của nàng, oán hận nói:

- Càng là nữ tử thông minh, một khi chui vào ngõ cụt, lại càng không thể nói lí. Chốc lát lên giường, ta phải giáo huấn nàng một chút mới được.

Thành Bích phu nhân u oán liếc nhìn hắn một cái, khẽ thở dài:

- Công tử à, chàng làm cho Thành Bích thích chàng, chính là vì hưởng thụ tư vị dục tiên dục tử như vậy sao?

Mi mắt nàng rủ xuống, khe khẽ nói:

- Thành Bích không phải bởi vì lưu luyến việc giường chiếu mới động ý niệm dâm đãng, mà bởi vì tâm tư lay động, mới nguyện đem thân mình này giao cho chàng.

Khánh Kỵ trong lòng trở nên hiền dịu, im lặng không nói gì, ôm lấy người ngọc vào trong lòng, nghe nhịp đập trái tim của nhau. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác mọi sự đều đã đủ, không khỏi khẽ thở dài:

- Tối nay, tuy rằng nàng còn chưa tin ta, nhưng mà ta đã biết lòng của nàng. Giờ khắc này ôm nàng, không cần làm gì cả, ta cũng thấy đủ rồi.

Thành Bích phu nhân ở trong lòng ngực hắn xoay người, thay đổi sang một tư thế thật thoải mái, hơi hơi khép hờ đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, khóe miệng mang theo ý cười ngọt ngào:

- Công tử à, chàng lại gạt thiếp rồi, có điều người ta thực sự thích nghe, thiếp thích chàng ôm thiếp vào lòng như vậy, thật an bình, thật thoải mái...

Nhưng mà, thân mình mềm mại của nàng ma sát trên cơ thể Khánh Kỵ, hương thơm phưng phức, xúc cảm mềm nhũn, khiến cho cái chỗ đó đó của Khánh Kỵ không tự chủ được liền đã xảy ra biến hóa. Thành Bích mắt khép hờ tay sờ soạng xuống dưới, đưa tay bắt lấy một cái, liền giật mình mở hai tròng mắt, kinh động cười lên:

- Nhân gia đã nói mà, nam nhân các người đúng là khẩu thị tâm phi, miệng thì nói chỉ cần ôm người ta là đã đủ thỏa mãn, thế mà nơi này... nơi này lại...

Nàng lấy mu bàn tay che miệng, hi hi nở nụ cười, Khánh Kỵ hắc hắc cười gượng nói:

- Lưỡng tình nếu đã lâu dài, đương nhiên cần phải ân ân ái ái, phu nhân, đêm đẹp qua mau, chúng ta nên cởi y phục ngủ thôi. Hôm nay làm một chút kiểu mới, coi như là làm tiệc tiễn biệt ta, thế nào?

- Cái kiểu gì mới?

Thành Bích kinh ngạc hỏi.

Khánh Kỵ cúi xuống lỗ tai nàng nói vài câu, Thành Bích phu nhân xấu hổ hô lên một tiếng, nàng theo bản năng sờ sờ kiều đồn cao ngất màu mỡ của mình, nhất thời xương nhuyễn gân mềm, sắc mặt đỏ lựng như ánh nắng chiều cuối chân trời...

Đã đeo dây lưng rồi, ai cứ lại cởi ra?

Đèn trong phòng, tối sầm.

Trăng ngoài cửa, sáng tỏ.

Trời đã sáng, âm thanh gà gáy vang lên, Thúc Tôn Diêu Quang nỉ non một tiếng, lười biếng động đậy thân mình, vẫn muốn ngủ thêm không muốn dậy. Dù sao cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, suốt đường đi bôn ba thập phần mệt nhọc, hôm qua bởi vì gặp Khánh Kỵ mà hưng phấn đến quên cả mệt mỏi, nhưng mà sau một đêm ngủ say, mới cảm thấy toàn thân giống như rời ra, vừa mỏi nhừ vừa đau nhức.

Ánh mặt trời tiếp tục sáng hơn, tới khi chim vàng anh ở ngoài cửa sổ bắt đầu cất tiếng líu lo, nàng mới mở mắt, duỗi thân mình một chút, biếng nhác đứng lên, giương giọng hỏi:

- Ai ở bên ngoài?

Bên ngoài không có ai trả lời, Thúc Tôn Diêu Quang có chút kinh ngạc, nàng ngồi xuống, mặc áo nhỏ quần nhỏ đeo guốc gỗ, tùy ý vén mái tóc dài, chậm rãi hướng tới cửa phòng. Cửa phòng vừa mở, liền thấy một thân ảnh mạnh mẽ ở dưới tàng cây trong viện, trong tay sử một thanh kiếm sắc. Kiếm từ thân phi ra, xoay chuyển bay nhảy, kiếm quang lấp lánh, bên tai còn truyền tới những âm thanh "vun vút" của lưỡi kiếm xé gió.

Hai tiểu tỳ của nàng đứng ở bên một bụi hoa, đang giương đôi mắt to tròn đáng yêu mà nhìn. Thúc Tôn Diêu Quang hai mắt nhất thời sáng ngời, một tiếng "Khánh Kỵ công tử" suýt chút nữa là thốt ra, cũng may là nàng sửa miệng đúng lúc, tươi cười hai tiếng, đôi mắt đẹp long lanh, hô lên một tiếng:

- Dương đại quản sự!

---------------------------

* Tiêu đề chương: Minh nguyệt hà chước chước - Trăng sao sáng như vậy.

(1) Canh suông mì sợi: Ở đây là cách ăn mặc giản dị.