Đại Tiểu Thư Xuyên Không

Chương 77: Về nhà.




Ba ngày sau,thánh chỉ được gửi đến cho hoàng đế Thục quốc,thánh chỉ ban ra thu hồi phong hiệu quận chúa của Nhan Hoa,không còn liên quan gì đến nước Sở.

Hiền phi nghiến răng kèn kẹt,phong thủy của họ không hợp với Sở quốc hay sao mà hết con gái bà giờ đến lượt con trai.

Cứ nghĩ rằng với xuất thân quận chúa được nước Sở chống lưng ngôi vị thái tử còn có thể xoay chuyển được,đằng này đã không được gì lại còn mất cả chì lẫn chài.

Từ ngày Vương Hy con gái bà gây chuyện ở Sở quốc ,tình cảm của hoàng thượng đối với bà không còn như trước nữa.

Không biết thái tử tìm đâu ra được hai vị mỹ nhân dâng lên cho hoàng thượng,từ hôm đó ngày nào ông ta cũng đắm trìm vào không ngó ngàng gì đến bà.

Thỉnh thoảng có đến nhưng chỉ một lúc rồi đi không ở lại như mọi lần.

Thời gian này hoàng thượng cũng bỏ bê triều chính ,toàn là thái tử duyệt tấu sớ,những gì quan trọng hoàng thượng mới đích thân phê còn lại quyền lực trong triều thái tử đã nắm gần hết.

Từ ngày lấy thái tử phi được sự chống lưng của Tuyên Vương ,Tể tướng công khai ủng hộ thái tử ra mặt.

Chỉ trách con bà không có trí tiến thủ ,không có mệnh làm đế vương suốt ngày trầm mê trong tửu sắc.

Giấc mộng làm thái hậu của bà bị dập tắt rồi,bà sợ rằng những gì bà làm với hoàng hậu và thái tử lúc trước, thái tử lên ngôi sẽ không tha cho bà .

Lúc Nhan Hoa nhận được thánh chỉ cô ta gào thét ,đập phá tất cả đồ đạc và nguyền rủa tất cả mọi người,kể cả thái hậu cô ta cũng không bỏ qua.

Nhị hoàng tử thấy thế,lo sợ tai mách vạch rừng nên sai cung nữ lấy khăn bịt lấy mồm cô ta,nhốt vào trong phòng không cho ra ngoài, lấy lý do kích động .

Bây giờ không còn danh phận quận chúa,không có nước Sở làm hậu thuẫn cô ta lấy gì làm kiêu ngạo,từ từ hành hạ cô ta rồi phế bỏ, cô ta không xứng làm hoàng tử phi của hắn.

Cùng lúc này đoàn người của Tuyên Vương đã về đến kinh thành,lúc đi thì đoàn người vừa đi vừa du ngoạn nên lịch trình có hơi lâu một chút,còn lúc về mọi người đi một mạch nên chưa đầy ba ngày đã về đến nơi.



Nghỉ ngơi một ngày sau ,hai người mới vào cung phục lệnh,Hoàng thượng và thái hậu giữ hai người và Thiên Kỳ lại dùng cơm.

Thái hậu ngồi nghe Thiên Kỳ kể lại tất cả quá trình đi sứ,cậu nhóc đã bốn tuổi nên nói chuyện đã đâu với đấy,diễn tả khiến người nghe cũng bật cười.

Khi kể đến chuyện bị bắt cóc ,bị lơ lửng trên vách núi,lúc mẫu thân lao đến cứu nhóc và bị thương ra sao.Nghe đến đâu thái hậu run sợ đến đó,bà không thể nghĩ rằng Nhan Hoa có thể độc ác đến như thế.

Lúc Tuyên Triệt gửi thư về nói rõ sự tình xin hoàng huynh hạ thánh chỉ phế truất danh hiệu quận chúa của nàng ta.

Hoàng thượng không muốn dấu thái hậu nên nói cho người biết,thái hậu muốn thương cũng không thể thương nổi,thật đúng là bản tính khó đổi mà.

Thái hậu quay qua hỏi Nhược Khê :

"Vết thương có sâu không,con thật là sao không chờ Triệt Nhi chứ,nếu con không may sảy ra chuyện gì thì sao?,thật khờ quá mà".

Nhược Khê dịu giọng trả lời:

"Con không sao,Chàng cũng trách con rồi,lúc đó con không suy nghĩ được nhiều như vậy,cứ nghĩ Kỳ nhi ở trong tay bọn bắt cóc con không thể yên tâm nổi".

Thái hậu cười :

"Ta hiểu tâm trạng của con,nỗi lòng của người làm mẫu thân là như vậy" rồi bà quay qua nhìn Thiên Kỳ hỏi :

"Con đã biết được lỗi của mình chưa ?".

Thiên Kỳ gãi gãi đầu lễ phép trả lời :

"Dạ hoàng tổ mẫu ,con biết lỗi rồi,phụ vương cũng phạt con rồi ạ !".



Thiên Kỳ lẳng sang chuyện khác cậu nhóc nói :

"Con và mẫu thân mua cho người và hoàng đế bá bá rất nhiều quà đó ạ !".

Hoàng thượng xoa đầu Thiên Kỳ vẻ cưng chiều :

"Kỳ nhi cho hoàng đế bá bá những gì nào?".

Thiên Kỳ hăm hở nói :

"Dạ nhiều lắm ạ !,lát con sẽ mang cho hai người ".

Cả nhà vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau,không khí hài hòa và ấm áp khó có một nhà đế vương nào có được.

Tan buổi,Tuyên Vương xin phép được về phủ,một nhà ba người dắt tay nhau ra về.

Thái hậu thở dài nói :

"Con định bao giờ lập hoàng hậu,hậu cung không thể nào vô chủ thế được,còn thái tử nữa.Ta nghĩ trong lòng con đã có người rồi phải không.Con đấy suốt ngày lo chính sự ,con cái thì ít,thoải mái tư tưởng như đệ đệ của con ý ".

Hoàng thượng thở dài :

"Đó cũng là cái phúc của đệ ấy ,còn con muốn cũng không được,trọng trách trên vai của con quá lớn,thôi người làm hoàng huynh như con nên gánh vác trách nhiệm này".

"Chuyện lập hoàng hậu con đang nghĩ ,có lẽ chỉ trong sớm chiều thôi,người đừng lo lắng,thôi người nghỉ ngơi đi nhi thần cũng hồi cung đây ".

Rồi hoàng thượng bước đi ,mỗi bước đi của người đầy gánh nặng,là một vị vua tốt đồng nghĩa với việc phải chịu cô đơn,chịu áp lực lớn có ai là người hiểu thấu ngài chứ.