Ngày hôm sau Thái tử Vương Cẩn và Ý Nhi mới biết chuyện vội vàng thay mặt hoàng gia đến thỉnh tội với Tuyên Vương.
Nhược Khê không trách ai cả ,nhân tiện hai người cũng từ biệt Thái Tử cùng Ý Nhi luôn,ngày mai hai người sẽ cùng đoàn sứ giả xuất phát trở về.
Ý Nhi ôm Nhược Khê mãi không buông,tối hôm đó tại hàng cung mọi người ăn uống trong vui vẻ.Nhược Khê lần đầu tiên phá lệ,nàng uống hơi nhiều một chút,cả Ý Nhi cũng thế.
Tàn cuộc cả Thái tử và Tuyên Vương phải cực khổ lắm mới gỡ được hai người ra để về, vì lúc này hai người họ đã say không biết gì rồi.
Nhược Khê ôm chặt lấy Tuyên Triệt không buông,lúc thì hát,lúc thì bá cổ âu yếm,lần đầu
tiên chàng nhìn thấy một dáng vẻ khác của nàng,thật đáng yêu vô cùng.
Nàng cứ líu ríu không buông Tuyên Triệt không biết phải làm thế nào cả,cứ ôm nàng thế này Tuyên Triệt không thể khống chế được dục vọng của mình mất.
Tuyên Triệt sai Bích Lan và A Lan người pha nước tắm,người nấu canh giải rượu.
Chàng tắm qua loa cho nàng rồi bế nàng về phòng,lúc này A Lan đã nấu canh giải rượu vội đưa cho Vương gia rồi ra ngoài đóng cửa,nhìn tư thế của vương phi nàng thầm cười trộm.
Tuyên Triệt phải khó khăn lắm mới cho nàng uống được hết bát canh giải rượu,người chàng lúc này đã ướt hết,thấy nàng nhắm mắt tưởng nàng đã ngủ.
Chàng nhẹ nhàng đứng dậy chuẩn bị đi tắm,vừa quay đầu bước đi đã bị nàng vùng dậy kéo lại,ôm chặt lấy chàng,đôi môi mềm mại của nàng ngấu nghiến hôn chàng.
Lúc này đầu óc Tuyên Triệt như bị oanh tạc chàng chiếm thành thế chủ động bế nàng lên,đặt nàng trên giường,cả đêm hai người vật lộn với nhau,tình ý triền miên dạt dào,một đêm xuân sắc.
Sáng hôm sau lúc Nhược Khê tỉnh dậy cả người nàng đau nhức giống như bị xe nghiến qua,chân tay nàng bủn rủn không có lực,nàng chỉ mặc một cái yếm, trên người chi chít vết hôn,nàng thầm đỏ mặt,nàng chỉ nhớ máng máng lúc uống rượu còn lại nàng không nhớ gì cả.
A Lan vội vàng bước vào hầu hạ nàng rửa mặt,Nhược Khê hỏi :
"Vương gia đi đâu rồi ?".
A Lan cung kính trả lời :
"Vương gia dậy từ sớm,dặn không được làm phiền vương phi để người ngủ,còn vương gia cùng tiểu quận vương ăn sáng rồi chuẩn bị đồ để lên đường về nước rồi ạ".
Nhược Khê gật đầu rồi bảo A Lan chuẩn bị đồ ăn sáng tại phòng luôn vì người nàng đau nhức không thể đi lại được
Nhược Khê ăn hơi nhiều một chút,ngày hôm qua do mải uống rượu không ăn được gì lại phải mệt mỏi cả đêm nên hôm nay bụng đã đói meo.
Vừa dọn xong bữa thì Tuyên Triệt đi vào chàng nhẹ nhàng hỏi :
"Nàng đỡ mệt chưa,ta định ngày hôm nay xuất phát lên đường nhưng thấy nàng mệt nên lùi sang hôm sau ".
Nhược Khê lườm chàng :
"Không phải do chàng à!".
Tuyên Triệt cười ,giọng trêu ghẹo:
"Cái này không phải do ta ,là do nàng say cứ ôm lấy ta không buông,là nàng quyến rũ ta trước mà"
Nhược Khê đỏ mặt cúi xuống không nói gì nữa,Tuyên Vương biết nàng xấu hổ nên không trêu nữa.
Nhày hôm đó cả nhà ba người ở trong hành cung không đi đâu nữa,Thiên Kỳ do chấp hành tốt nên được phụ thân tha cho sớm,cậu nhóc vui vẻ nhảy nhót không thôi,có lẽ sau sự cố này cậu nhóc sẽ nhớ mãi.
Ngày hôm sau đoàn người xuất phát từ sớm,Thái tử cùng thái tử phi ra tiễn,Ý nhi khóc mãi không ai dỗ được.
Nhược Khê quay sang nói với thái tử giọng ôn tồn :
"Ý Nhi quá đơn thuần ,sống trong hoàng cung nhiều mưu mô,xảo trá ta hi vọng thái tử có thể bảo vệ muội ấy thật tốt,đừng để muội ấy thiệt thòi gì ".
Vương Cẩn vội giơ tay lên cung kính đáp :
"Vương phi yên tâm tình cảm của ta đối với Ý Nhi trời đất chứng giám,ta sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt người cứ yên tâm ".
Nhược Khê gật đầu mỉm cười quay sao Ý Nhi nói :
"Những gì ta dặn mấy hôm trước muội đã nhớ chưa,phải thay đổi mình giờ muội đã là thái tử phi muội không phải sợ bất kỳ một ai cho dù người đó là phụ thân của muội,muội phải kiên cường lên,muội nên nhớ lúc nào cũng có tỷ và Vương gia chống lưng cho muội ".
Ý Nhi gật đầu,nàng sẽ cố gắng thay đổi,trở nên mạnh mẽ lên trước tiên là vì mình sau này vì thái tử,chàng nhiều áp lực nàng không muốn mình là vật cản trở ngáng chân chàng.
Tuyên Vương cùng Vương Phi lên xe ngựa,xe từ từ lăn bánh,đoàn người dần dần khuất dạng rồi biến mất hẳn.
Thái tử cười nói với nàng :
"Người đã đi rồi,chúng ta cùng về thôi,nàng yên tâm khi ta đăng cơ Tuyên Vương phi sẽ đến chúc mừng lúc đó nàng tha hồ tâm sự ."
Hai người cùng lên xe ngựa để về hoàng cung,bao gian nan vất vả còn chờ họ phía trước.