Sứ đoàn Lương Quốc mang rất nhiều sính lễ đến cầu thân,nhị công chúa rất hận,cô ta hận mình tại sao lại do tỳ thiếp sinh ra.
Cô ta tài năng như thế,nhưng lúc nào cũng bị mọi người ganh gét và đố kị,cô ta biết hoàng hậu không ưa gì hai mẫu thân cô.
Cô ta cũng khinh thường xuất thân của mẫu thân mình,là một tỳ nữ của hoàng hậu vì quyến rũ được hoàng thượng nên mới được leo lên phi vị như ngày hôm nay.
Từ nhỏ nàng ta cố gắng học tập,cầm kỳ thi họa đều tinh thông,được mệnh danh tài nữ ,đến cả phụ hoàng cũng phải nhìn nàng ta bằng con mắt khác.
Lúc đó nàng ta cao ngạo như một con khổng tước không coi ai ra gì,lúc nào cũng ra vẻ thanh cao .
Ai ngờ rằng sự xuất hiện của Nhược Khê đã làm cô ta mất đi tất cả,mất đi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân và tài nữ mà bao lâu nay cô ta giành được.
Ngay cả phụ hoàng người luôn tán thưởng cô cũng quay lưng với cô,trách mắng cô ta đủ điều,các vương tôn công tử cũng không còn nhìn cô ta bằng ánh mắt si mê nữa.Cô ta hận,cô ta không cam lòng.
Vì thế cô ta đã lên kế hoạch nhân lúc Cao Lãng say rượu ở buổi tiệc tẩy trần,cô ta đã dùng mê hương và thuốc gây cảm hứng để lừa Cao Lãng vào tròng.
Khi sự việc bị phát hiện,mọi ánh mắt khinh thường đều nhìn về phía cô,vẻ mặt giễu cợt chê bai của hoàng hậu và các phi tần khác.
Cô được mẫu thân mình bảo vệ trong lòng và quấn thật chặt không cho hở ra chút da thịt nào nhưng cô không lấy đó là cảm kích,đi đến bước đường hôm nay cô ta cam tâm tình nguyện.
Cao Lãng nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy rồi bước đi ngay,để cho hoàng đế Hạ quốc một câu trả lời thỏa đáng Cao Lãng bất đắc dĩ phải lập cô làm hiền phi mặc dù không tự nguyện chút nào.
Lúc biết được tin cô ta bàng hoàng sửng sốt,không phải Cao Lãng sang đây để lấy công chúa làm hoàng hậu,sao bây giờ lại là hiền phi.
Tuy nhiên cô ta không dám đối chất với phụ hoàng và Cao Lãng,thầm tự lừa dối mình rồi cô ta sẽ để Cao Lãng nhìn cô bằng con mắt khác,sẽ lập cô làm hoàng hậu chỉ là sớm hay muộn thôi.
Hôn lễ được tổ chức nhanh chóng và đơn sơ,cô ta được đưa tới hoàng cung Lương quốc này,khác với tưởng tượng của cô Cao Lãng có quá nhiều thị thiếp và phi tử,người nào người nấy đều xinh như hoa đa tài đa nghệ.
Cao Lãng để cô ta ở hoàng cung rồi đi biền biệt ,đến giờ thì thương tích đầy mình mới trở về.
Cô ta nghe có thông tin, đồn đại hoàng thượng vì bắt Tuyên Vương phi nên mới bị Tuyên Vương đánh cho ra bộ dạng như thế này.
Cô ta nghiến răng kèn kẹt,vì cớ gì cô ta đã là tuyên vương phi rồi mà vẫn không buông tha cho cô,để phu quân của mình ngày đêm nhớ mong như vậy.
Có vẻ vết thương của Cao Lãng rất nặng nên ngoài thái y không ai được phép tự ý ra vào ,chỉ để lại hai thị thiếp đã theo hầu hoàng thượng từ trước để chăm sóc.
Cô ta đành phải hậm hực quay về,lúc nghe tin cô ta vội vàng đến đây nên không mang theo tỳ nữ,trên đường đi cô ta vô tình gặp được tam vương gia(là tam hoàng tử lúc trước) người mà khi còn là thái tử Cao Lãng vô cùng dè chừng.
Hắn ta cao ngạo,hống hách không coi ai ra gì cầm lấy tay cô rồi kéo cô ta vào hang núi gần đấy,sức lực rất khỏe khiến cô không kịp kêu la phản kháng.
Khi sự việc diễn ra xong xuôi hắn cài lại đai lưng của mình,Nhược Thủy chỉ biết chịu đựng âm thầm khóc .Hắn nhướng mày lên nói :
"Nàng khóc lóc cái gì,ta để mắt tới nàng là vinh hạnh của nàng,nàng tốt nhất nên nghe theo ta,hoàng huynh trúng độc sắp chết rồi nàng nghĩ ai sẽ làm hoàng thượng tiếp theo,nếu muốn sống vinh hoa phú quý thì nàng nên kết hợp với ta sau này ta sẽ nâng đỡ nàng ".
Cô ta cau mày suy tính ,một tia hi vọng lóe lên,dù gì nàng ta cũng đã bị phá thân,tên Cao Lãng kia còn nằm đó chưa biết sống chết thế nào,nàng cần phải tính trước cho bản thân mình.
Nàng ta đứng lên uốn éo ôm lấy cổ của tam vương gia rồi lả lơi nói :
"Chàng phải giữ lấy lời đấy nhé,ta đã là người của chàng rồi chàng không được nuốt lời đâu nhé ".
Ánh mắt của tam vương gia lóe lên rồi vụt tắt hắn ôn nhu nói :
"Nàng nghe lời ta,nếu có động tĩnh gì của hoàng huynh phải báo ngay cho ta hiểu không,nói rồi hắn cợt nhả xoa nhẹ hông nàng ".
Nhược Thủy vội vàng đáp :
"Chàng cứ tin ở thiếp,vậy muốn liên hệ với chàng ta phải làm sao ".
Tam vương gia nói :
"Nàng yên tâm ta sẽ tự liên lạc với nàng khi cần thiết ",giờ ta phải đi đây.
Hai người vội vàng lén lút rời đi,trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng trong đầu.