Cao Lãng chạy trốn vào sâu bên trong rừng,mãi không ai đuổi đến hắn mới cảm thấy yên tâm.
Bỗng hắn thấy đầu óc choáng váng không kiểm soát được,bị rơi từ trên lưng ngựa xuống.Lúc trước khi ngất đi hắn có nghe thấy tiếng loáng thoáng mà không thể mở mắt ra được :
"Hoàng thượng trúng độc rồi,chúng ta phải nhanh chóng chữa trị cho bệ hạ rồi hộ tống người về hoàng cung,tên vương gia này thật âm hiểm và xảo trá ".
Cùng lúc đấy tên Vương gia mà bọn chúng nhắc đến đang cùng Vương phi của mình trên đường về kinh.
Lần này tên Cao Lãng mất cả chì lẫn chài,bỏ bao công sức bắt được cô nhưng không được gì lại phải chịu bao thương tích lủi thủi như chó cúp đuôi quay về nước.
Độc của Cao Lãng đã bị Tuyên Vương hạ trên kiếm của mình,tuyên vương sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.
Nhược Khê và Vương gia về đến phủ,mọi người ai cũng vui mừng vì vương phi đã trở về.Thời gian Vương Phi bị bắt đi cả phủ vương gia như chìm trong bão táp,một không khí u ám bao chùm nơi đây,đến thở mạnh cũng không dám.
A Lan nhìn thấy Vương phi thì quỳ xuống khóc nấc lên vì đã không bảo vệ an toàn cho cô,Nhược Khê đỡ dậy nói :
"Em bảo vệ an toàn cho Tiểu quận vương là ta đã cảm kích rồi ,đứng lên đi".
Thiên Kỳ nhìn thấy mẫu thân thì vui mừng lắm,quấn quýt không buông,ngay cả lúc ăn và lúc ngủ,cậu nhóc sợ sẽ không gặp được mẫu thân của mình nữa.
Mãi một lúc sau ** cậu do mệt quá mệt mới ngủ thiếp đi ,được Tuyên Vương bế về giao cho nhũ mẫu.
Ngâm mình trong làn nước ấm,Nhược Khê mới cảm thấy mình như sống lại,thời gian bị bắt đi,phải bôn ba chạy khắp nơi không được nghỉ ngơi đầy đủ làn da và thân hình nàng có phần xanh xao hơn trước,thân hình lúc trước do sinh bảo bảo giờ đã không còn tròn trịa nữa.
Tuyên Vương mang khăn vào quấn người cho nàng,nàng bị bọc như một con kén nhỏ,chàng thầm thì nói :
"Đừng ngâm lâu quá,nhỡ ốm thì sao chứ ".
Nhược Khê phản kháng,để thiếp mặc y phục đã chứ,còn sang ngủ với Thiên Kỳ nữa,thiếp đã hứa với con rồi.
Tuyên Triệt lảng tránh,giọng hờn dỗi nói :
"Con ngủ lâu rồi,nàng sang với con thì ta ngủ với ai đây,phu nhân lâu lắm ta không ôm nàng ngủ rồi,nàng xem không có nàng ta ngủ không ngon giấc mắt thâm quầng rồi nàng phải bù đắp cho ta ".
Lúc này nàng mới nhìn kỹ Tuyên Triệt đúng như chàng nói mặt chàng đã hốc hác đi,da sạm lại không còn vẻ anh tuấn như trước nữa nhưng nhìn khỏe khắn và cương nghị hơn.
Không đợi nàng đồng ý Tuyên Vương đã bế nàng lên giường,lau khô tóc cho nàng rồi ôm chặt nàng vào lòng giọng chàng buồn bã nói :
"Nàng không biết lúc không thấy nàng ta như thế nào đâu,ta muốn điên lên,không tự chủ được mình,ta lao đi tìm kiếm ngày và đêm,ta rất sợ ...rất sợ sẽ không gặp lại nàng nữa " .
Nhược Khê biết tâm trạng chàng đang kích động,ôm chàng vào lòng rồi thủ thỉ nói :
"Không phải thiếp đã trở về rồi sao,từ giờ sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa, rồi đặt một nụ hôn lên môi chàng".
Hai người quấn quýt nhau không rời,thân thể hai người hòa quyện vào nhau,con tim và cảm xúc chi phối lẫn nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng tuyệt vời.
Cùng lúc đó ở Lương quốc,các thái y đang ra sức chữa trị cho hoàng thượng,trên người hắn không chỗ nào là lành lặn cả,chi chít vết thương lại còn trúng độc nữa nên hắn rơi vào hôn mê ,hắn lúc tỉnh lúc mơ.
Từ sau khi thoát ra khỏi rừng chúng vội vàng tìm đại phụ để băng bó qua loa và giải độc cho hoàng thượng rồi nhanh chóng đưa về hoàng cung Lương quốc.
Hoàng cung lúc này thật sóng gió không yên,người ra người vào tấp nập.
Lúc này Hiền phi đi đến giọng nàng ta quát lên hách dịch :
"Tại sao hoàng thượng đi cùng các ngươi một chuyến mà về lại bị thương thành ra thế này,các ngươi đứng là một lũ vô tích sự ".
Có lẽ Nhược Khê ở đây sẽ biết vị hiền phi hống hách này là ai.
Đó chính là Nhị công chúa Nhược Thủy,tỷ tỷ của nàng.Nàng ta tâm cao khí ngạo sau sự việc mất mặt lần trước ở Hạ quốc nàng ta biết chắc số phận của mình sẽ không gả cao đi được.
Những công tử nhà quan không được nàng ta để mắt tới,tâm nguyện của nàng ta phải là người có quyền lực và địa vị
Đúng lúc này Cao Lãng vừa lên làm vua thế lực còn đang yếu muốn liên hôn với ngũ công chúa đích nữ của hoàng hậu và hoàng thượng.
Hắn ta đích thân đến quý quốc để hòa thân để tỏ rõ nguyện vọng và lòng thành của mình.