Một lúc sau, Đồng Thiến đã thay xong đồ. Cô mặc một chiếc váy Lolita màu hồng phấn, tết tóc hai bên, đôi chân thon dài được tất trắng che phủ, đi đôi giày búp bê xinh xắn.
Vương Hi nằm trên giường nhìn mãn nhãn, cơ thể anh bắt đầu có phản ứng.
“Đây chỉ là chút tình thú giữa hai vợ chồng thôi, thú vị lắm phải không? Trong phòng chỉ có hai chúng ta, không ai biết anh làm gì đâu”, mắt Đồng Thiến cong lên, nở nụ cười ngọt ngào với Vương Hi.
“Vợ à, thế này là đủ rồi, không cần chơi gì nữa đâu”, Vương Hi không nhịn nổi muốn đè Đồng Thiến xuống.
“Em muốn chơi”, Đồng Thiến tránh khỏi cái ôm của Vương Hi.
“Haha!”, Vương Hi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy trong người.
“Bây giờ, anh là người hầu của em, còn em sẽ là đại tiểu thư của anh. Anh vừa trộm tiền của nhà em nên bị em trừng phạt”, ánh mắt Đồng Thiến trở nên lạnh lùng.
“Chủ đề này khá thú vị đấy”, Vương Hi bật cười.
“Bây giờ em ra lệnh cho anh ra khỏi giường và quỳ xuống trước mặt em”, Đồng Thiến nói.
“Vợ à, đừng đùa”, Vương Hi cười.
“Anh có yêu em không?”, Đồng Thiến hỏi.
“Yêu”, Vương Hi đáp.
“Anh có coi em là vợ của anh không?”, Đồng Thiến hỏi.
“Em là vợ của anh”, Vương Hi trả lời.
“Bây giờ em là người vợ đáng kính của anh, bảo anh quỳ trước mặt em thì có vấn đề gì chứ?”, Đồng Thiến hơi dỗi.
“Anh chưa từng quỳ”, Vương Hi cười.
“Mau lên!”, Đồng Thiến giục anh.
Vương Hi dập tắt điếu thuốc lá trên tay, bước ra khỏi giường rồi quỳ xuống trước mặt cô vợ lẽ bé nhỏ của anh.
“Giờ anh quỳ rồi đó, em còn muốn thế nào nữa?”, Vương Hi hỏi.
“Gọi em là mẹ”, Đồng Thiến ra lệnh.
“Em đừng đùa anh nữa”, Vương Hi vẫn cười.
“Tên người hầu chết tiệt!”, Đồng Thiến quật mạnh roi da vào mặt Vương Hi.
Roi da Đồng Thiến dùng được làm từ chất liệu đặc biệt, khi đánh sẽ không để dấu vết trên người, nhưng cảm giác đau thật sự giống y hệt roi da thường.
Vương Hi không ngờ Đồng Thiến dám đánh cả anh!
“Tên người hầu ăn cắp chết tiệt, mau gọi tôi là mẹ, xin lỗi nhận sai với tôi đi!”, Đồng Thiến lại vung roi da quật mặt anh.
“Con thần kinh này!”, Vương Hi nổi điên giật roi da của Đồng Thiến vứt sang một bên, anh say mê nhìn Đồng Thiến quyến rũ trước mặt, nhào lên người cô rồi đè xuống đất.
Đồng Thiến bị anh làm đau. Vương Hi xé toác chiếc váy lolita, lột đôi tất trắng ra rồi ngấu nghiến bờ môi của cô. Anh phải trả đũa cô cho hả dạ!
Vương Hi và Đồng Thiến vui vẻ hơn một tiếng sau mới kết thúc, hai người cùng nằm trên giường nghỉ ngơi và hút thuốc.
Đồng Thiến vắt cạn kiệt sức lực anh suốt cả buổi chiều, anh ôm Đồng Thiến hút thuốc mà mí mắt nặng trĩu, lần đầu tiên cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi rã rời vì chuyện chăn gối.
“Em không hài lòng”, Đồng Thiến phụng phịu, vẻ mặt không vui.
“Lại làm sao nữa?”, Vương Hi hỏi.
“Đây là trò chơi trừng phạt, chỉ trừng phạt mà thôi. Em mới đánh anh hai phát, anh chưa nghiền đã đụng vào em rồi. Anh thật nhạt nhẽo, làm em hơi thất vọng đấy”, Đồng Thiến bất mãn.
“Bà nội của anh à, anh xin em bỏ qua cho anh được không? Vừa rồi em định đánh chết anh à, em không biết bị roi da quật đau thế nào đâu. Trò này anh không chơi nổi, kết thúc thế này cũng không quá tệ. Nếu em không nằng nặc đòi chơi thì anh còn lâu mới đồng ý”, Vương Hi vẻ mặt bất lực, nói
Anh cảm thấy nhức đầu, vì chiều vợ bé mà anh đã chấp nhận chơi một trò chơi vô lý. Ai ngờ tổng thống của một quốc gia danh tiếng lẫy lừng khi ở cùng vợ lại là người như vậy chứ?
“Vậy anh trừng phạt em đi?”, Đồng Thiến nghĩ rồi nói.
“Anh không làm được”, Vương Hi nói.
“Em không sợ đau, em yêu anh nên mới muốn cùng anh chơi trò này. Cứ thử đi, em mong nó kéo dài lâu hơn”, Đồng Thiến cọ cánh tay Vương Hi.
“Bà nội à, anh thật sự sai rồi, em đừng chơi nữa có được không? Hay để lần sau đi, hôm nay mới chơi lần đầu nên chưa quen, đợi anh về Alok rồi chơi tiếp”, Vương Hi bắt lấy bàn tay ngọc ngà của Đồng Thiến rồi hôn nhẹ một cái.
“Được thôi”, Đồng Thiến hơi thất vọng.
Đột nhiên, hai mắt Vương Hi sáng lên, hỏi Đồng Thiến: “Em có muốn thử cái này không?”.
“Cái gì cơ?”, Đồng Thiến tò mò hỏi.
“Một loại thuốc đặc biệt”, Vương Hi cười rồi đứng dậy, đi ra chỗ tủ quần áo, lấy một chiếc hộp gỗ từ trong tủ ra. Bên trong chiếc hộp có mấy túi bột trắng.
“Anh chơi cái này sao!?”, Đồng Thiến giật mình nhìn Vương Hi.
“Ừ, chơi từ lúc ở trên tàu hải tặc của Urasso, để lấy được lòng tin của hắn, anh và Tuyết Lang đã dùng nó. Chỉ đụng vào mấy lần mà đã nghiện không dứt ra được. Nghe nói em thích những thứ kỳ lạ, chắc sẽ hứng thú với nó”, Vương Hi lấy ra một điếu đã cuộn sẵn rồi đốt lên, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Đồng Thiến trợn tròn mắt không nói nên lời, hoảng sợ nhìn Vương Hi.
“Dù anh có tìm thêm bao nhiêu cô vợ bé, anh biết em sẽ luôn là người hiểu anh nhất. Diệp Khinh Tuyết hay Phùng Uyển đều không bằng em, chỉ có em yêu thương và dung túng anh nhất. Anh biết bây giờ bản thân mình đang sa đọa, mặc kệ nó, chỉ cần anh làm nhiều việc tốt hơn là được. Đừng nói chuyện này cho người khác nhé, anh sẽ cưng chiều em suốt cả cuộc đời”, Vương Hi cười nói như bị ma nhập.
“Chát” một tiếng, Đồng Thiến tát mạnh vào mặt của Vương Hi.
Cô giật điếu thuốc Vương Hi đang ngậm trong miệng xuống rồi vứt sang một bên, lạnh lùng nhìn anh.
“Em làm gì vậy!?”, Vương Hi ngây ra một lúc rồi nổi giận đùng đùng.
“Vương Hi, anh nhớ kỹ cho em. Em cam tâm tình nguyện cả đời không danh không phận đi theo anh làm vợ bé, sẵn sàng trở nên thấp hèn trước mặt anh, là bởi vì em yêu anh! Vương Hi mà Đồng Thiến yêu là một người đàn ông tài hoa, chính trực và có tấm lòng lương thiện. Vương Hi mà Đồng Thiến tôi yêu là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, chứ không phải là một tên nghiện ngập. Em yêu cầu anh cai thuốc ngay, đừng bao giờ đụng vào nữa, nó sẽ hại chết anh đấy!”, Đồng Thiến ném mạnh chiếc hộp đựng thuốc của Vương Hi ra xa.
“Em bị điên hả!?”, sắc mặt Vương Hi lập tức trở nên khó coi.
“Em có thai rồi”, hai mắt Đồng Thiến đỏ ửng lên.