Bên này, Vương Hi không hề hay biết ở Hoa Hạ đã xảy ra những chuyện gì.
Anh không biết chuyện Tần Thiếu Du kéo đến nhà họ Diệp, bị Tôn Uy Phong đánh bại rồi bị chính tay Long Minh giết chết. Anh cứ nghĩ mọi thứ ở Hoa Hạ vẫn ổn và đang chuẩn bị tổ chức hội nghị thượng định kinh tế đa quốc gia.
Tại thủ đô của Alok, dinh thự tổng thống.
Vương Hi đang ngồi trong phòng họp với các quan chức cấp cao, bộ trưởng bộ ngoại giao đang trình bày nội dung liên quan đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế đa quốc gia với anh.
“Hoa Hạ đã cam kết bảo đảm an ninh chặt chẽ, chúng ta chỉ cần 300 người và một vài quan chức ngoại giao cấp cao đi theo là được rồi”.
“Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho hội nghị thượng đỉnh, mấy người không cần quá lo lắng. Bây giờ tôi muốn hỏi về vấn đề trồng cây xanh làm đến đâu rồi?”, sắc mặt Vương Hi tái nhợt, lười nhác ngồi trên ghế ngáp một cái.
Vương Hi chìm trong nghiện ngập, mặc dù anh đã thử cai nghiện nhưng lâu rồi không đụng vào thuốc cơ thể trở nên mệt mỏi, tinh thần không được tỉnh táo.
Cuộc họp chính phủ đã diễn ra vài tiếng đồng hồ, đối với anh mà nói đây là một cực hình.
“Nói tóm tắt đi, tôi không quan tâm quá trình, chỉ cần có hiệu quả là được. Alok là một quốc gia nghèo, cuộc sống của nhiều người dân còn khó khăn, tôi không hy vọng bất cứ đứa trẻ nào chết đói hay chết vì dịch bệnh. Tôi còn bận việc khác, nói xong vấn đề trồng cây xanh thì giải tán”, Vương Hi trở nên lười biếng vì nghiện thuốc, anh nóng lòng muốn kết thúc cuộc họp.
“Ngài tổng thống, chúng tôi vẫn đang triển khai kế hoạch phủ xanh để đất đai phì nhiêu góp phần phát triển ngành nông nghiệp. Có lẽ khoảng nửa tháng sau sẽ trồng xong toàn bộ cây non”, một quan chức nông nghiệp nói.
“Được rồi, giải tán đi”, Vương Hi châm một điếu thuốc. Khi anh lên cơn nghiện, cảm giác chỉ hút thuốc lá chẳng có vị gì.
“Rõ”, các quan chức nghe lệnh.
Sau khi giải tán cuộc họp, anh vội vã chạy về phòng hít thuốc phiện. Mặc dù hiểu rõ hành động của bản thân nguy hại như thế nào nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được. Anh ghét cay ghét đắng các con nghiện nhưng không ngờ có ngày bản thân lại sa vào nghiện ngập.
Tâm trạng Vương Hi không vui một chút nào, đành gọi điện cho Phùng Uyển.
“Còn vài ngày nữa diễn ra hội nghị thượng đỉnh rồi, anh sẽ đến trước ba ngày, cuối cùng hai ta cũng được gặp nhau”, Vương Hi nói.
“Ừ, em sẽ phụ trách tiếp đón đoàn của anh”, Phùng Uyển nói.
“Em có cảm thấy hay không?”, Vương Hi hỏi.
“Cảm thấy gì?”, Phùng Uyển hỏi.
“Hai chúng ta cứ như đang yêu qua mạng ấy”, Vương Hi nói.
“…”, Phùng Uyển cạn lời.
“Sắp gặp nhau rồi, em có gì muốn nói với anh không?”, Vương Hi hỏi.
“Không có”, Phùng Uyển đáp.
“Không nhớ anh à?”, trên mặt Vương Hi lộ ra nụ cười xấu xa.
“Nhớ”, Phùng Uyển nói.
“Vậy, em có muốn làm gì không?”, Vương Hi cười, ngầm gợi ý cho Phùng Uyển.
“Trao thân cho anh”, Phùng Uyển nói thẳng.
Nghe câu này của Phùng Uyển, trong lòng Vương Hi trỗi dậy cảm giác vui sướng khó nói nên lời.
Nghiêm túc thích một cô gái luôn có cảm giác thành tựu hơn so với tiêu tiền để có được một cô gái. Trong quá trình anh theo đuổi Phùng Uyển, mỗi ngày trong lòng đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào, không lúc nào không nhớ về người con gái lạnh lùng ấy. Anh cực kỳ mong đợi ngày trở về Hoa Hạ để gặp Phùng Uyển.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Hi không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.
Hút một điếu thuốc, cơ thể anh như được nạp đầy tinh lực, bắt đầu có tinh thần trở lại công việc lo toan cho người dân. Anh muốn cố hết sức mình để mỗi người dân sống no đủ, hạnh phúc.
Hai ngày liên tiếp, Vương Hi bàn giao công việc với các quan chức, thúc đẩy tốc độ phát triển kinh tế của Alok.
Buổi chiều trước ngày về Hoa Hạ 1 ngày, Đồng Thiến không cho anh đi làm, cứ luôn quấn lấy anh.
Anh hiểu Đồng Thiến có ý gì.
Đồng Thiến thật hư, cô luôn trêu chọc anh phát điên.
Vương Hi rất cưng chiều Đồng Thiến, anh có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, miễn là không quá đáng.
Sau khi Vương Hi và Đồng Thiến mây mưa trong nhà hai lần, sắc trời đã tối, Đồng Thiến nằm trên ghế sofa, kê đôi chân trắng nõn lên đùi Vương Hi.
“Ngày mai anh về Hoa Hạ rồi, bỏ lại một mình em ở Alok, em không nỡ để anh đi đâu”, Đồng Thiến bĩu môi làm nũng với Vương Hi, một chân đạp vào người anh.
“Em chỉ sau lãnh đạo bộ thương mại thôi, Alok cần em. Anh và em đi hết thì ai quản lý Alok? Ở lại đi, coi như anh nợ em, rồi sau này sẽ bù đắp cho em”, Vương Hi mỉm cười vuốt ve bàn chân nhỏ của Đồng Thiến.
“Hôn em đi”, Đồng Thiến nâng cằm lên, giãy chân.
“Ừ”, Vương Hi cười, hôn cô một cái.
“Anh vẫn không yêu em”, Đồng Thiến nghĩ rồi nói.
“Anh yêu em mà”, Vương Hi nói.
“Gọi em một tiếng vợ ơi xem nào”, Đồng Thiến nhướn mày.
“Vợ ơi”, Vương Hi gọi theo.
“Chồng ơi”, Đồng Thiến nói.
Cả hai đều thích gọi nhau như vậy, chỉ một tiếng “chồng ơi” hay “vợ ơi” cũng đủ khiến đối phương chìm đắm trong sự ngọt ngào.
“Lại làm sao nữa?”, Vương Hi cười.
“Còn nhớ em từng nói với anh một trò chơi không? Em rất thích chơi trò đó”, Đồng Thiến nói.
“Trò chơi em thích?”, Vương Hi không hiểu.
“Ừ, cực kỳ thích luôn, nhưng chưa từng thử, hay anh chơi cùng em một lần đi”, Đồng Thiến nói.
“Anh không có hứng lắm”, Vương Hi châm một điếu thuốc lá.
“Em thật sự rất thích nó, anh chơi cùng em đi mà, xin anh đấy”, Đồng Thiến nũng nịu, rúc vào lòng Vương Hi, cướp điếu thuốc lá trên tay anh rồi hút một hơi.
Vương Hi bất lực. Anh không thích con gái hút thuốc lắm nhưng Đồng Thiến làm vậy lại rất dễ thương.
Hai người họ có rất nhiều sở thích chung, sống với nhau sẽ mãi không chán.
“Em muốn chơi thế nào?”, Vương Hi lấy lại điếu thuốc trong tay Đồng Thiến.
“Em sẽ diễn một vai, anh giả làm người hầu của em. Em thấy anh có vẻ rất thích loli, hay để em tết tóc hai bên, đi tất màu trắng nhé? Còn anh sẽ giả làm người hầu bị em trừng phạt”, Đồng Thiến nói.
“Thế này cũng vô lý quá đi?”, Vương Hi muốn từ chối.
“Thú vị lắm, em đảm bảo anh sẽ nghiện nó”, Đồng Thiến cười nham hiểm.