“Lúc ở nhà họ Vương cậu rất hung hăng kiêu ngạo, ra ngoài thì lại trở thành con rùa rụt đầu. Vương Hi, cậu tưởng rằng cậu giỏi đánh nhau thì sẽ là thiên hạ vô địch sao? Tôi nói cho cậu biết, trong ba năm cậu bị mù, chúng tôi đã tìm kiếm được rất nhiều cao thủ. Chỉ với bốn người này, có thể lật tung quyền quán của cậu lên”, Vương Hoài An châm một điếu thuốc, mỉm cười ngồi vào một bên.
Hắn mặc vest phẳng phiu giống Lâm Hạo, hơi cận, đeo một chiếc kính không gọng nhập khẩu từ Thủ Nhĩ, trên đầu bôi keo xịt tóc, giống phần tử cặn bã có văn hoá hơn Phàm Gian.
“Để xem thằng nhãi này cầu xin chúng ta tha mạng như thế nào”, Lâm Hạo cười hi hi nhìn Vương Hoài An.
Hai công tử ăn chơi hàng đầu của thủ đô tràn đầy tự tin.
“Ông, tại sao ông lại mắng bọn họ là có bệnh?”, Vân Tiếu có chút tò mò về lời nhận xét của Tôn Uy Phong, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải tôi mắng họ, mà là bọn họ thực sự có bệnh”, Tôn Uy Phong nhấn mạnh.
Khi Tôn Uy Phong, Vương Hi và Vân Tiếu đang nói chuyện, Tôn Tinh Tinh nghe thấy quyền quán xảy ra chuyện, lo lắng cho sự an toàn của Tôn Uy Phong, cũng từ nhà họ Diệp chạy đến quyền quán.
Cô liếc nhìn Đồng Thiến bên cạnh Vương Hi, trong mắt nhanh chóng lộ ra vẻ khinh thường.
Vương Hi đoán rằng Tôn Tinh Tinh lại hiểu lầm mình một lần nữa.
Cô gái này càng ngày càng căm ghét mình hơn rồi.
“Đừng lằng nhằng nữa, các người ai ra tay trước? Không dám ra tay thì nhanh quỳ xuống xin tha mạng”, Đinh Bất Nhị hung hăng múa long đao trong tay.
“Tất cả mọi người qua bên đây”, Tôn Uy Phong quay đầu lại nhìn đám quyền thủ đang đứng ở phía xa nói.
“Làm gì thế?”, Đinh Hân lấm lét hỏi.
“Bảo các cậu qua đây thì cứ qua, hỏi nhiều như thế làm gì?”, Tôn Uy Phong mất kiên nhẫn nói.
“Ồ”, Đinh Hân đưa Trần Chí, Từ Tiểu Lượng và các quyền thủ khác đến.
Tần Thư Hào phụ trách công ty W-1 của Vương Hi, Tôn Uy Phong phụ trách quyền quán W-1. Hai người chăm lo cho mặt thể thao này một cách rõ ràng có trật tự. Tôn Uy Phong là huấn luyện viên trưởng của quyền quán, ông có quyền sa thải bất cứ ai mà không cần sự đồng ý của Vương Hi.
“Các cậu, nghe cho rõ lời tôi nói, nền tảng võ thuật của bốn người này rất tốt, nhưng tất cả các động tác đều có sai phạm, có thể giải thích như thế này”, Tôn Uy Phong nói.
“Vâng, sư gia”, Diệp Hằng nói.
“Sư phụ của cậu là ai?”, Tôn Uy Phong đi tới trước mặt Đinh Bất Nhị hỏi.
“Trần Uy”, Đinh Bất Nhị chớp chớp mắt nói.
“Chưa từng nghe qua, là một nhân vật nhỏ đúng không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Ông chưa từng nghe đến danh xưng Trần Uy của Lạc Dương sao?”, Đinh Bất Nhị trợn mắt nói.
“Sư gia của cậu là ai?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Cao thủ đứng đầu của tỉnh Hà Nam - Tống Mãn Cung”, Đinh Bất Nhị tự hào nói.
“Ừ, lần này thì tôi có nghe qua rồi, Tống lão gia năm nay đã hơn 70 tuổi. Khi tôi còn là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, ông ấy là bạn nhậu của tôi”, Tôn Uy Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Ông thật sự quen biết sư gia của tôi?”, Đinh Bất Nhị ngạc nhiên.
“Trước tiên đừng nói gì, cậu cầm long đao đứng yên, tôi giải thích cho đồ đệ của mình biết bệnh của cậu là như thế nào”, Tôn Uy Phong giúp Đinh Bất Nhị đứng vững, sau đó nhìn về phía Vương Hi, Phàm Gian, Vân Tiếu, Diệp Hằng và các quyền thủ xung quanh.
“Các cậu phải nhớ rõ, người tập võ phải bảo vệ cơ thể của mình, dù là quyền anh hay võ cổ truyền thì cơ thể của chúng ta luôn quan trọng nhất”.
“Vâng, sư phụ”, Vương Hi và các đồ đệ nghiêm túc nhìn Tôn Uy Phong.
“Tại sao tôi lại nói cậu ta có bệnh? Đầu tiên hãy nhìn long đao của cậu ta. Long đao này dài 2m1, nặng 44kg, Trần Chí, cậu cầm lấy long đao này thử xem”, Tôn Uy Phong vẫy tay với Trần Chí.
Trần Chí lấy long đao trong tay Đinh Bất Nhị lên, dùng hết sức để đỡ long đao lên.
“Cảm giác thế nào?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Rất nặng”, Trần Chí nói.
“Cậu múa thử xem”, Tôn Uy Phong lại nói.
Vương Hi, Phàm Gian, Vân Tiếu và những người khác vội vàng lùi lại, Trần Chí dùng sức vung vẩy long đao, thiếu chút nữa thì bị quán tính nặng nề của long đao quật ngã.
“Cảm giác ra sao?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Vẫn rất nặng”, Trần Chí nói.
“Cổ tay có đau không?”, Tôn Uy Phong cau có hỏi.
“Vâng, cổ tay hơi đau, cảm giác như cánh tay của tôi vừa bị kéo giãn”, Trần Chí nói.
“Tiểu đệ tử, vừa rồi khi cậu múa long đao, có phải cảm thấy cổ tay rất đau và cánh tay ngứa ran đúng không?”, Tôn Uy Phong hỏi Đinh Bất Nhị.
“Tôi bắt đầu luyện tập long đao năm 15 tuổi, lúc ấy cổ tay đau nhức, cánh tay tê mỏi, khi luyện tập xong tôi không cầm nổi đũa ăn cơm. Ban đêm đau đớn đến mức không ngủ được. Nhưng sau chín năm luyện tập, cánh tay và cổ tay tôi đã không còn đau nữa, cũng không còn bất kì cảm giác tê mỏi nào. Long đao 44kg có là gì, tôi đã từng tập với long đao 65kg nữa kìa”, Đinh Bất Nhị tự hào nói.
“Cậu thật sự đã luyện tập được chín năm?”, vẻ mặt Tôn Uy Phong lập tức trở nên khó coi.
“Có vấn đề gì không?”, Đinh Bất Nhị hỏi.
“Thứ nhất, cậu chỉ cao có 1,7m, múa long đao hai mét, nặng 44kg, điều này cực kỳ phản khoa học. Trên thị trường chỉ có một loại long đao để luyện tập, nặng mười mấy kg, cậu biết không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Tôi rất thích long đao, đương nhiên biết ở đâu có bán”, Đinh Bất Nhị nói một các tự hào.
“Tại sao loại long đao dành cho luyện tập trên thị trường chỉ nặng mười mấy kg? Theo nghiên cứu của Tổng cục thể dục thể thao, việc người bình thường cầm long đao nặng hơn 50kg để tập luyện là vô cùng phản khoa học. Vì nó quá nặng nên việc tập luyện hàng ngày của cậu rất dễ kéo căng cơ bắp ở cổ tay, cánh tay và cẳng tay. Cho dù là luyện tập tạ, mỗi ngày luyện tập mấy chục hiệp cũng đạt giới hạn rồi, cậu cầm long đao 44kg mấy tiếng đồng hồ, cổ tay luôn vặn vẹo qua lại, thân thể cậu làm sao mà chịu được?”
“Cậu có biệt hội chứng Parkinson không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Không biết”, Đinh Bất Nhị bối rối lắc đầu.
“Tôi hỏi cậu, bây giờ có phải thỉnh thoảng cảm thấy đau cổ tay tê nhức, khi trời mưa hoặc trời râm sẽ cảm thấy cổ tay bị run không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Đúng vậy”, Đinh Bất Nhị nói.
“Có khi nào cậu nằm mơ, mơ thấy cổ tay mình run lên bần bật, cánh tay đau đớn tới mức muốn xé ra, hận không thể chặt tay mình đi không?”, Tôn Uy Phong hỏi.
“Thường xuyên như vậy?”, Đinh Bất Nhị nói.
“Cậu bé ngốc, đó là những cơn phát bệnh vào ban đêm do chấn thương cổ tay gây ra, cơ thể cậu sẽ phản ánh tình trạng thể chất của cậu qua những giấc mơ. Cơ thể cậu không thể chịu được cường độ luyện tập này, chúng đang cảnh báo cậu! Nếu cậu cứ tiếp tục, tôi bảo đảm trước 30 tuổi cậu sẽ bị tàn phế. Cậu sẽ không chỉ mắc chứng bệnh Parkinson, thậm chí phải cắt cụt hai tay, từ đó mất đi đôi tay của mình!”, Tôn Uy Phong nghiêm nghị nói.
“Không thể nào? Quan Nhị Gia là thần tượng của tôi, ông ấy cũng dùng long đao mà”, vẻ mặt Đinh Bất Nhị thay đổi đáng kể.
“Quan Nhị Gia oai hùng biết bao, uy thần hạ phàm, là một anh hùng hiếm có trong lịch sử của Hoa Hạ. Ông ấy là ai, là người như thế nào, cậu có tư cách gì mà so sánh với Quan Nhị Gia? Thể chất của cậu không thể so sánh với người ta. Ông ấy cầm nguyệt đao Thanh Long nặng trĩu, cậu tưởng ông ấy không đau đớn sao? Người ta vì bảo vệ tổ quốc, không thể không cầm long đao lên, còn cậu là vì muốn thị uy ra oai, cũng không xem xem long đao này có cầm được không?”, Tôn Uy Phong nghiêm túc khiển trách.
Sắc mặt Đinh Bất Nhị lập tức tái nhợt, vội vã vứt bỏ long đao trong tay.
“Bây giờ nhanh chóng đi bệnh viện chữa bệnh, có lẽ còn có thể cứu được, nếu không chú ý tới, có lẽ sau 30 tuổi cậu sẽ phải cắt cụt tay”, Tôn Uy Phong khẽ thở dài.
“Những gì ông nói đều là sự thật sao?”, Đinh Bất Nhị nghi ngờ hỏi.
“Không tin, cậu gọi điện hỏi sư phụ của cậu, cứ hỏi xem Tôn Uy Phong tôi là ai”, Tôn Uy Phong nói.
“Sư phụ, xin ông hãy cứu tôi”, Đinh Bất Nhị thật sự sợ hãi, quỳ xuống trước mặt Tôn Uy Phong.
Vương Hoài An và Lâm Hạo vội vã đứng dậy, tỏ vẻ kinh ngạc.