Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 238: Bọn chúng bị bệnh rồi




Trong thời gian ngắn, Vương Hi đã thu mua được hơn trăm doanh nghiệp, tuy các công ty đó ngành nghề đa dạng nhưng ba công ty lớn quan trọng nhất đối với anh mãi mãi là W-1, Giai Mỹ và Tuyết Bảo.

Đánh rắn phải đánh đúng chỗ mới chết, việc này nhà họ Vương làm không tồi, vừa ra tay đã phái người tấn công quyền quán W-1 của Vương Hi.

Nhưng rốt cuộc nhà họ Vương có bản lĩnh đập tan quyền quán W-1 hay không? Vương Hi không biết.

Anh dẫn theo Phàm Gian, Vân Tiếu và Đồng Thiến cùng đến W-1 xem sao.

Trên đường, Đồng Thiến và Vương Hi cùng ngồi ghế sau xe, Đồng Thiến nhẹ nhàng bắt chéo chân, dùng đùi đẹp thon dài cám dỗ Vương Hi. Anh bị cô làm cho rất khó chịu, khẽ đụng vào chân cô, tỏ ý chớ làm loạn.

Chỉ có Vương Hi hiểu Đồng Thiến nhất.

Ai có thể ngờ được Đồng Thiến bên ngoài trong sáng đơn thuần, mặc đồ thiết kế công sở nghiêm túc lại là một người có máu như thế này chứ.

Lúc họ đến quyền quán W-1, đã có không ít người nhà họ Vương đến.

Dẫn đầu là gia chủ nhà họ Vương_Vương Hoài An, gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô. Lâm Hạo đem theo khoảng mấy chục người, mỗi người đều mặc trang phục võ thuật truyền thống, trong đó có một võ sư cầm một thanh Quan đao cực kỳ nổi bật.

Đinh Hân, Dương Phàm, Trần Chí và Từ Tiểu Lượng trong quyền quán đều có vẻ hơi lo lắng, trốn ở một góc xa.

Chỉ có Diệp Hằng, Kim Phong và Tôn Uy Phong đứng với nhau, dẫn theo quyền thủ bè phái của mình đối mặt với nhà họ Vương.

“Giám đốc Vương, có hơi không ổn”, Tần Thư Hào lau mồ hôi đi về phía Vương Hi.

Vết thương của hắn đã lành, thiếu một “trứng” nghe nói cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng khả năng chuyện đó thế nào Vương Hi không biết.

Hắn nhìn thấy Đồng Thiến bên cạnh Vương Hi lập tức thay đổi sắc mặt.

Đồng Thiến ngoại trừ hoạt bát ở trước mặt Vương Hi ra thì bên ngoài cô luôn rất nghiêm túc, cô đeo gọng kính đen mặt vô cảm, lẳng lặng nhìn đám võ sư của hai nhà họ Vương và Lâm.

“Đám phế vật, rốt cuộc các người có dám đánh không?”, Lâm Hạo châm một điếu thuốc, mặc vest phẳng phiu, trên mặt cười đến là hung hăng.

Thoáng cái Lâm Hạo cũng trở thành gia chủ nhà họ Lâm, hắn là anh cả của Lâm Khả Hân, là anh vợ cả của Vương Hoài An. Lâm Hạo cũng không phải là một gia chủ an phận, hắn thích luyện võ thuật truyền thống, dưới trướng nuôi một vài cao thủ giang hồ. Đám võ sư đến W-1 đập phá hôm nay, có hơn một nửa là người hắn dẫn tới.

“Không phải mấy người luyện quyền đánh nhau rất giỏi sao? Lúc nào cũng khiêu chiến với võ thuật truyền thống? Hôm nay tôi đem người tới đây rồi, mấy người đánh cùng chúng tôi đi. Đừng gặp kẻ ác mà run sợ, đứng một bên như con rùa cổ rụt vậy”, Lâm Hạo cố ý liếc nhìn Vương Hi bằng ánh mắt khiêu khích, rồi nhìn sang Đinh Hân, Dương Phàm và Trần Chí đang trốn ở một góc.

Đánh quyền và đánh lộn là hai khái niệm khác nhau, có người đánh quyền rất giỏi, được xưng là ông vua trên võ đài, nhưng trình độ đánh nhau chỉ ở mức bình thường. Có người đánh nhau rất giỏi, ngoài đời một chấp mười người nhưng khi lên võ đài lại sợ hãi giống như một quả cà tím héo rũ.

Thực lực đánh nhau của Đinh Hân, Dương Phàm và Trần Chí cũng tạm được, trông thấy bên kia nhiều người, cảm thấy thân phận của bọn họ không đơn giản nên không muốn quyền quán gây thù chuốc oán với bọn họ.

Thấy Vương Hi đến, ba người mới lên chút tinh thần, Dương Phàm đi về phía Vương Hi, nói nhỏ với anh: “Mấy tháng không gặp anh, 80 triệu kiếm được nhờ đánh quyền đã tiêu hết chưa?”

Hắn vẫn chưa biết thân phận của Vương Hi.

“Nói anh nghe này, mấy tháng nay chúng tôi đã đánh mấy chục trận đấu, mỗi trận kiếm được không ít. Không phải lúc đó anh kiếm được 80 triệu trong một trận đấu sao? Bây giờ chúng tôi sắp tiết kiệm 80 triệu rồi”, Dương Phàm luôn không phục thu nhập ở quyền quán của Vương Hi, nhỏ giọng khoe khoang với anh.

“Không phải ai đó rất có bản lĩnh sao? Lúc ở nhà họ Vương chúng tôi xấc xược lắm mà? Còn muốn ở trước mặt họ hàng thân thích đánh nhau với tôi? Giờ đánh đi, tôi đem người đến rồi này, có giỏi thì đánh chúng tôi đi”, Vương Hoài An lạnh lùng nhìn Vương Hi.

“Mỗi lần đánh của tôi đều rất đắt giá, không phải ai cũng có đủ tư cách để đánh nhau với tôi đâu”, Vương Hi cười

“Mẹ kiếp!”, Lâm Hạo chửi lớn một câu.

Tàn thuốc trong tay hắn vỡ vụn, rơi xuống trắng xóa sân tập sạch sẽ.

“Cho chúng nó biết thực lực của mấy người đi!”

Lâm Hạo vừa dứt lời, một tên võ sư nhanh chóng bước ra, thi triển hai bàn tay dày rộng về phía Vương Hi và các quyền thủ.

Đây là một cao thủ “Thiết sa chưởng”, trên đôi bàn tay của hắn ta chằng chịt vết chai.

Sải bước đến khu nghỉ ngơi của quyền quán, hắn đùng một tiếng đập tan một chiếc bàn trà.

“Tôi là Lý Chấn Đông, cao thủ Thiết Sa Chưởng của nhà họ Lâm_một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô. Các người ai dám chịu 3 chưởng của tôi mà không chết, tôi sẽ quỳ xuống gọi một tiếng sư phụ”, Lý Chấn Đông cười lạnh nói.

Lại tên thân hình vạm vỡ bước ra, bốp một tiếng chắp hai tay vào nhau, lộ ra vết chai dày trên ngón tay.

“Tôi là Phùng Bưu, cao thủ Hồng Gia quyền của nhà họ Lâm, hai quả đấm thép của tôi đã luyện 15 năm rồi, mỗi ngày đều đập vách tường, một con bò cũng đấm chết!”, nói xong Phùng Bưu đấm một phát vào bao cát bên cạnh, tiếng bao cát chấn động vang lên roạt soạt.

“Có thể luyện chai hai tay như vậy thì đều là cao thủ”, Đinh Hân đứng một bên nói nhỏ.

“Đúng vậy, tôi nghe nói các cao thủ võ thuật truyền thống luyện chai hai tay đánh vào người cực kỳ đau. Mấy người này chắc đều là cao thủ quyền cước ngoại hạng”, Từ Tiểu Lượng khẽ gật đầu.

“Nghe thấy thân phận của bọn họ chưa? Nhà họ Lâm thuộc tứ đại gia tộc ở thủ đô rất giàu có, chúng ta vì quyền quán, không gây sự với bọn họ là được”, Đinh Hân lại nói.

Lại một gã trung niên gầy nhom nhảy ra, đứng vững tư thế “trung bình tấn”, rồi đấm thẳng tay.

Tiếp theo co thắt lưng lên.

“Tôi là Tôn Như Giao, cao thủ Nam quyền của nhà họ Vương thuộc tứ đại gia tộc thủ đô. Biệt danh “Thiết đà giao long”, cơ thể tôi cứng rắn như sắt thép, chỉ cần bị tôi đụng một phát, có là hà mã cũng sẽ phụt máu ngay lập tức”, gã trung niên gầy gò nói xong liền duỗi thẳng hai tay về phía trước, thở ra một hơi, trút khí công ra ngoài.

Một thanh niên bước ra múa Quan đao, hai chân bắt chéo trên đất, múa đao mạnh mẽ đầy uy lực.

Lúc hắn ta múa đao, Vương Hi đã vội kéo Đồng Thiến lui về sau, Phàm Gian, Vân Tiếu, Vương Hoài An và Lâm Hạo cũng nhanh chóng lùi về phía sau.

Đợi thanh niên thi triển múa đao pháp xong, đổ mồ hôi không ít, mạnh mẽ dừng thanh đao nặng nề xuống mặt đất.

Mặt sân tập bị phần đuôi của thanh đao đập thành một hố lớn, tên thanh niên nhẹ vuốt cây đao cười lạnh: “Tôi là Đinh Bất Nhị, cao thủ của nhà họ Lâm, thanh Quan đao này dài 2m1, nặng 44kg, được rèn ở Long Tuyền sơn trang, có thể một chấp trăm tên, ai không phục có thể liều mạng với ta”.

“Cũng ghê gớm đấy...”, Vân Tiếu nhếch miệng nhìn bọn họ.

“Còn những võ sư này của nhà tôi nữa, mấy người cảm thấy ai có bản lĩnh thì cứ việc xông lên. Đánh đơn hay đánh hội đồng đều được. Nếu hôm nay mấy người có thể đánh bại chúng tôi, chúng tôi sẽ quỳ xuống dập đầu cho mấy người coi. Nếu không đánh bại được thì hãy dỡ biển hiệu quyền quán W-1 của mấy người xuống và cút khỏi thủ đô”, Lâm Hạo vô cùng đắc ý nói.

“Đánh không?”, Vương Hi nhìn sang Phàm Gian bên cạnh.

Phàm Gian khẽ nhếch miệng, tháo cặp kính trên mắt xuống.

“Thầy thấy không cần đánh đâu”, Tôn Uy Phong khẽ lắc đầu.

“Sao vậy ạ?”, Vương Hi hỏi.

“Đám người này bị bệnh hết rồi, mà bệnh không hề nhẹ”, Tôn Uy Phong hơi híp hai mắt lại.

“Là bệnh thần kinh ạ?”, Vương Hi cười.

“Không, là bị bệnh thật đó”, Tôn Uy Phong nghiêm túc nói.