Lúc này trong phòng làm việc chỉ có hai người Vương Hi và Đồng Thiến, không khí nóng thổi ra từ điều hoà khiến người ta cảm thấy nóng bức trong lòng.
Vương Hi ngạc nhiên nhìn vào mắt Đồng Thiến.
Anh không nghĩ tới Đồng Thiến với vẻ ngoài thuần khiết trong trắng lại là người như vậy.
“Giám đốc Vương, tôi cho anh xem cái này”, Đồng Thiến lấy điện thoại trong người ra, đôi tay nhanh chóng bấm bàn phím trên điện thoại.
Ngay sau đó, wechat của Vương Hi đã nhận được một loạt các video.
Anh mở một đoạn video ra xem.
Đôi mắt anh lập tức mở to.
Là phim sex…
“Cô cho tôi xem cái này làm gì?”, mặt Vương Hi rất nhanh đỏ bừng lên, tắt máy ngẩng đầu nhìn Đồng Thiến.
“Giám đốc Vương, trong nhà tôi có vài cái roi da nhỏ, nếu như anh có hứng thú, sau giờ làm việc có thể đến nhà tôi uống rượu và thư giãn một chút”, Đồng Thiến mỉm cười nói.
“Xin lỗi, tôi không có hứng”, Vương Hi lắc đầu.
“Tôi rất mong đợi ngày mà anh có hứng thú”, Đồng Thiến lấy trong người một chiếc chìa khoá, đặt lên bàn làm việc của Vương Hi.
“Làm gì đây?”, Vương Hi hỏi.
“Đây là chìa khoá căn hộ của tôi”, Đồng Thiến mỉm cười rời đi.
Hành vi của Đồng Thiến khiến cho Vương Hi cảm thấy có chút quái lạ.
Đồng Thiến đang quyến rũ anh sao?
Ngoại hình của anh cũng không tồi, anh hiện đang đứng thứ năm trong bảng xếp hạng những người giàu có của Hoa Hạ. Khi Đồng Thiến gặp rắc rối, anh đã giúp cô ta rất nhiều.
Tuy nhiên, anh không tin rằng Đồng Thiến thích anh chỉ vì những điều này.
Có lẽ là một cái bẫy, Đồng Thiến là người của Long Minh.
Anh lại nhìn vào những video khiêu dâm mà Đồng Thiến gửi cho anh, không nhịn được bật cười. Nếu anh háo sắc và đến căn hộ của Đồng Thiến, bị cô ta quay video clip tung lên mạng, e rằng danh tiếng của anh sẽ bị huỷ hoại từ đó.
Anh cũng không để tâm thêm đến việc này.
Tối hôm đó anh cùng Diệp Khinh Tuyết ăn cơm bên ngoài, sau khi về đến nhà, Trần Lan lại lảm nhảm về kế hoạch thôn tính nhà họ Vương với anh, anh nghe lấy lệ một hồi rồi cùng Diệp Khinh Tuyết về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Diệp Khinh Tuyết đi kiểm tra thai kỳ, buổi sáng anh cùng cô đến bệnh viện, trong bệnh viện có rất nhiều người, anh và cô làm kiểm tra xong cũng đã đến buổi chiều.
Hiện tại, bụng của Diệp Khinh Tuyết đang lớn lên từng ngày, Vương Hi lo lắng cho đứa trẻ, anh khuyên Diệp Khinh Tuyết: “Em có thai đã rất vất vả rồi, vì vậy cố gắng đến công ty càng ít càng tốt. Công ty Quang Phục cũng đã chuyển đến thủ đô, lượng công việc mỗi ngày rất nhiều, không phải một phụ nữ có thai như em có thể chịu đựng được. Năng lực làm việc của anh không tệ, công việc của công ty cứ để anh phụ trách”.
“Em sợ anh vất vả thôi”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Chúng ta đang xếp hạng thứ 5 ở Hoa Hạ, ăn đồ ăn cao cấp, lái xe sang, bên cạnh còn có một đám thủ hạ đàng hoàng, người như anh mệt một chút có đáng gì?”, Vương Hi cười nói.
“Em mong anh là một người bình thường, sống một cuộc sống bình dị đơn giản với em”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Đợi anh thực hoàn thành xong nguyện vọng của mình, anh sẽ thực hiện giấc mơ của em”, Vương Hi mỉm cười.
“Em sợ mẹ em không đồng ý”, Diệp Khinh Tuyết cười nói.
“Đến lúc đó không đến lượt bà ấy quyết định nữa rồi”, Vương Hi cười nói.
Mong muốn của Vương Hi lúc này là báo thù, gia tăng tài sản, đồng thời tìm cơ hội trả thù Ninh thiếu gia và Tần Thiếu Du. Nếu hai người này có thể hại anh một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai, nếu không tìm cách diệt trừ bọn họ, trong lòng anh luôn cảm thấy không yên.
Khi anh đã hoàn thành xong tất cả các ước muốn của mình, anh dự định xử lý công việc kinh doanh của mình và không quan tâm nữa.
Anh đã lập di chúc, nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả tài sản trong tay anh sẽ được đem đi quyên góp, anh để lại 10% tài sản cho Diệp Khinh Tuyết. Triết lý kinh doanh của anh là lấy dân làm gốc, chính người dân Hoa Hạ đã ủng hộ để anh có được vị trí như bây giờ, không có những người này thì không có anh của hôm nay.
Từ nhỏ anh đã được hưởng vinh hoa phú quý, bây giờ lại có một người vợ hiền lành và tốt bụng như Diệp Khinh Tuyết, anh cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc nữa.
“Sự an toàn của Diệp Khinh Tuyết giao cho cô”, Vương Hi dặn dò Tôn Tinh Tinh.
“Tôi sẽ bảo vệ tốt chị Khinh Tuyết”, ánh mắt Tôn Tinh Tinh bình tĩnh nói.
“Cảm ơn”, Vương Hi nhẹ nhàng gật đầu với Tôn Tinh Tinh.
Sau khi chia tay Diệp Khinh Tuyết, Vương Hi đến công ty, sau năm mới, công việc ở công ty rất bận, không chỉ có công ty của Vương Hi mà cả công ty của nhà họ Vương bên kia cũng rất bận rộn.
Những người kinh doanh như họ sẽ làm việc thêm giờ đến hết ngày mười bốn tháng giêng, ngày rằm không quá bận, mọi người tập trung đông đủ, sau đó công việc kinh doanh chính thức đi vào quỹ đạo.
“Lịch trình làm việc của giám đốc Diệp hôm nay là gì?”, sau khi bước vào công ty, anh hỏi trợ lý của Diệp Khinh Tuyết - Khương Nam.
Khương Nam là tai mắt mà Phùng Uyển sắp đặt ở bên cạnh anh, năng lực làm việc tốt, Vương Hi luôn đánh giá cao cậu ta.
“Giám đốc Diệp có một cuộc họp vào buổi sáng, gặp hai khách hàng vào buổi trưa, những việc này tôi đã làm xong cho giám đốc Diệp rồi. Cô ấy còn phải gặp ba khách hàng vào buổi chiều, ngoài ra sẽ có cuộc phỏng vấn với một vài nhân viên mới”, Khương Nam nói.
“Được rồi, tôi sẽ tiếp quản công việc của cô ấy”, Vương Hi nói.
Lúc Vương Hi, Khương Nam, Phàm Gian, Vân Tiếu đi vào công ty, nhìn thấy không ít chủ doanh nghiệp đang tụ tập ở sảnh công ty. Những người này vừa nhìn thấy Vương Hi, lập tức chạy về phía anh: “Giám đốc Vương, xin hãy cứu giúp chúng tôi, công ty chúng tôi sắp không duy trì nổi nữa rồi”.
Nhìn thấy những người này đến gần Vương Hi, Phàm Gian và Vân Tiếu nhanh chóng ngăn họ lại.
“Người anh em, đừng lo lắng chứ, từng người một xếp hàng. Ông chủ Vương của chúng tôi là người làm ăn lớn, không thiếu tiền, anh ấy nhất định sẽ giúp công ty các người”, Vân Tiếu lớn tiếng nói với các ông chủ.
“Giám đốc Vương, cứu chúng tôi với…”, những ông chủ kia vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục hét lên, thử thu hút sự chú ý của Vương Hi.
Vương Hi đang làm về công ty đầu tư, đem tiền đi đầu tư, giúp đỡ các công ty làm ăn phát đạt và thu lại lợi nhuận từ họ.
Công ty vốn đầu tư Quang Phục có nguồn tiền mặt dồi dào, anh chuyển công ty này đến thủ đô, nhanh chóng thu hút được nhiều công ty đến nhờ vả giúp đỡ.
“Sao lại có nhiều doanh nghiệp khó khăn đến vậy?”, Vương Hi cau mày hỏi.
“Sự phát triển nhanh chóng của kinh tế Hoa Hạ sẽ tạo ra nhiều ngành công nghiệp mới, rất nhiều ngành công nghiệp mới nổi không đáng tin cậy, số tiền đầu tư vào sẽ bị mất trắng, những ông chủ này thất bại trong đầu tư, chuỗi vốn của họ bị đứt đoạn, chỉ có thể cầu xin chúng ta giúp đỡ. Hoa Hạ hiện tại có tám mươi triệu người đang làm kinh doanh, người làm quá nhiều, sẽ luôn có một số người lỗ vốn mất tiền”, Khương Nam nói.
“Kinh doanh chính là một canh bạc”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Đúng vậy”, Khương Nam nói.
Anh đi vào văn phòng của Diệp Khinh Tuyết, giúp cô tiếp đãi ba khách hàng vào buổi chiều.
Ba khách hàng này cũng giống như ông chủ công ty khoáng sản ngày hôm qua, đều là những doanh nghiệp sắp đi đến phá sản, đến công ty nhờ Vương Hi giúp đỡ.
Năm giờ chiều, Vương Hi dẫn theo Khương Nam, Vân Tiếu và Phàm Gian đến phòng họp phỏng vấn.
Khi doanh nghiệp của anh phát triển ngày càng lớn mạnh, anh cần thêm rất nhiều nhân viên. Nhân sự và tài chính hai mảng này Diệp Khinh Tuyết làm rất cẩn thận, giúp Vương Hi không ít.
Bây giờ anh cho Diệp Khinh Tuyết nghỉ ngơi rồi, công việc của cô do anh phụ trách.
Các vị trí mà những nhân viên này ứng tuyển rất quan trọng, là thư ký, phó giám đốc marketing và phó giám đốc quan hệ công chúng.
“Hả?”, khi Vương Hi bước vào phòng phỏng vấn, anh sững sờ khi thấy một cô gái quen thuộc.
“Anh Hi, chúng tôi là bạn bè đã nhiều năm, bây giờ tôi có tiền rồi, muốn giúp họ một tay, chị Khinh Tuyết cũng đã đồng ý nhận họ rồi”.
Vân Tiếu đỏ mặt nói nhỏ.
“Chúng ta còn phải xem năng lực của họ như thế nào đã”, Vương Hi cười nói.
Trước mặt Vương Hi là Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thuỵ, bọn họ nhìn thấy Vương Hi ngồi ở vị trí chủ quản phỏng vấn thì có chút căng thẳng.