Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 220: Trò chơi của Đồng Thiến




Vương Hi rất bất ngờ, không biết Trần Lan lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Với khả năng của bà ta, ngay cả kinh doanh buôn bán nhỏ cũng chưa chắc kiếm được tiền. Cái kiểu hung hăng xảo trá gì đó, cũng chỉ có thể dùng để đối phó với những gia tộc bình thường. Chơi đa mưu túc trí, bà ta hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Vương.

“Vương Hi, làm người phải có chí tiến thủ, con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn chảy về chốn thấp. Nhà họ Diệp chúng ta bây giờ không thiếu tiền, chỉ thiếu thể diện. Gia đình nhà họ Vương rất có thể diện, ai có thể trở thành gia chủ của nhà họ Vương, tương lai sẽ cao hơn người khác một bậc trong thương giới của Hoa Hạ. Nhà họ có rất nhiều tiền, chúng ta nhất định phải nghĩ cách thu phục bọn họ”, Trần Lan khuyên Vương Hi.

“Mẹ, mẹ có chắc muốn cùng con đến nhà họ Vương không?”, Vương Hi hỏi.

“Mẹ đã từng gặp bố mẹ của con, bọn họ đều rất tốt, dễ đối phó. Với năng lực này của mẹ, không trở thành gia chủ của nhà họ Vương thì thật là đáng tiếc”, Trần Lan nói.

“Được, vào ngày mười năm tháng giêng âm lịch vẫn còn một buổi tiệc nữa, hôm đó mọi người trong nhà họ Vương sẽ đến. Mẹ là mẹ vợ của con, cũng coi như là người của nhà họ Vương, chúng ta cùng đi”, Vương Hi cười nói.

“Để xem mẹ sẽ giúp con đối phó với bọn họ như thế nào”, Trần Lan tự tin nói.

“Mẹ, con tin mẹ”, Vương Hi mỉm cười nói.

Vương Hi thuộc kiểu người có nội tâm đen tối, thích mượn dao giết người. Anh biết thực lực của nhà họ Vương, Trần Lan hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng ngay cả khi Trần Lan không thể đấu lại với nhà họ Vương, bà ta cũng sẽ khiến họ đau đầu với khả năng vô liêm sỉ mặt dày của mình. Nếu Trần Lan thật sự thắng, anh cũng có thể nhân cơ hội này mà giải hận.

Cũng được.

Anh có chút mong đợi đến ngày hôm đó, xem Trần Lan và nhà họ Vương, tiểu nhân và đạo đức giả sẽ đấu với nhau như thế nào.

Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, đó là ngày mùng tám.

Tám ngày nghỉ lễ của Vương Hi cứ thế trôi qua, anh phải đến làm việc với các nhân viên trong công ty.

Bởi vì chuyện của Đồng Thiến, Tần Thư Hào thiếu mất một viên bi, Vương Hi cho rằng thông qua chuyện lần này, tác phong làm việc của hắn có lẽ sẽ tốt hơn một chút.


Vào thời điểm này, Vương Hi đã trở nên rất nổi tiếng.

Sau khi chuyển công ty của mình về thủ đô, anh lập tức được các doanh nghiệp lớn nhỏ ở thủ đô săn đón. Công ty vốn đầu tư Quang Phục của anh làm về lĩnh vực đầu tư. Công việc chính của công ty là thực hiện các dự án đầu tư, rót vốn vào các công ty tiềm năng khác nhau và thông qua sự phát triển của các công ty này mà nhận được lợi nhuận.

Rất nhiều công ty càng làm càng khó khăn hơn, chỉ cần hơi sơ sảy sẽ gây ra sơ hở trong chuỗi tiền vốn. Khi các công ty này không có tiền trong tay sẽ đi vay ngân hàng, khi số tiền họ vay đạt đến mức nhất định, để đảm bảo hoạt động bình thường của công ty, họ sẽ tìm đến các tập đoàn tài chính như của Vương Hi để vay.

Nguồn vốn của Vương Hi rất dồi dào, anh có thể tuỳ ý đầu tư hàng trăm triệu, hàng tỷ thậm chí hàng chục tỷ vào một doanh nghiệp nào đó.

Hiện tại Diệp Khinh Tuyết đang mang thai, anh không muốn cô làm quá nhiều việc nên đã phụ trách công việc kinh doanh chính của công ty.

“Giám đốc Vương, công ty khoáng sản Đông Thái của tôi không duy trì được bao lâu nữa, hiện tại tôi đang rất thiếu tiền, mong anh giúp đỡ, tôi không quan tâm công ty có là của mình tôi hay không, tôi chỉ quan tâm đến nhân viên của mình. Tổng cộng hơn ba mươi ngàn nhân viên, nếu công ty của tôi phá sản, tất cả bọn họ sẽ thất nghiệp, tôi thật sự không chịu được cảnh này”, một ông chủ ngồi trong phòng làm việc của Vương Hi, cầu xin sự giúp đỡ của anh trong tuyệt vọng.

Vương Hi lặng lẽ đọc tài liệu về công ty khoáng sản Đông Thái.

“Tôi có thể đảm bảo với anh, khoáng sản Đông Thái của chúng tôi chắc chắn là một doanh nghiệp có lương tâm, các hạng mục trong tay tôi đều minh bạch, không có gian lận”, ông chủ kia nói với Vương Hi.

“Khoáng sản Đông Thái của ông thật sự rất tốt, không có vấn đề gì cả”, Vương Hi gập tài liệu lại.

“Giám đốc Vương, tôi biết anh là ai, trước đây anh là tam thiếu gia của nhà họ Vương ở thủ đô, một thiên tài kinh doanh trong thương giới. Anh đi đến đâu, làm gì đều kiếm ra tiền. Xin hãy giúp đỡ tôi, tôi thật sự không quan tâm đến sự giàu có địa vị của mình, tôi chỉ quan tâm đến nhân viên của mình mà thôi”, ông chủ kia nói.

“Công ty khoáng sản Đông Thái của ông không đáng tiền, giá trị thị trường là 1,5 tỷ, nhưng công ty hiện đang có rất nhiều khoản nợ khó đòi. Cho dù tôi mua công ty ông với giá một đồng, tôi sẽ mất ít nhất năm trăm triệu để giúp ông trả nợ, còn phải nuôi hơn ba mươi ngàn nhân viên của ông nữa”, Vương Hi nói.

“Tôi biết, giám đốc Vương là người có năng lực, anh xem như thế nào mới giúp được tôi, chỉ cần anh có thể giúp tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng được”, ông chủ nói.

“Vậy thì bán công ty cho tôi với giá một đồng, tôi sẽ giúp ông lấp đầy các khoản nợ của công ty Đông Thái. Tuy nhiên, chủ của công ty vẫn là ông, tôi có thể để lại cho ông 10% cổ phần của công ty”, Vương Hi nói.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh!”, ông chủ kia xúc động đến quỳ trên mặt đất.

“Tuổi của ông còn lớn hơn bố tôi, sao tôi có thể nhận được cái quỳ của ông chứ? Mau đứng dậy đi”, Vương Hi đứng lên nói.

“Giám đốc Vương, không phải tôi tâng bốc anh, tôi thay mặt ba mươi ngàn nhân viên trong công ty cảm ơn anh!”, ông chủ nghiêm túc nói.

“Nhanh đứng dậy đi”, vẻ mặt Vương Hi dịu đi.

Dù là làm khoáng sản hay đầu tư, công việc của Vương Hi và ông chủ này đều giống nhau.

Chỉ cần họ kinh doanh một ngày, họ sẽ không ngừng khảo sát các dự án khác nhau, đầu tư tiền vào các dự án và mong đợi lợi nhuận mà các dự án này mang lại.

Công nghiệp khai khoáng là một dự án có mức lợi nhuận khủng trong giai đoạn đầu của Hoa Hạ, đất nước muốn phát triển kinh tế cần khai thác nhiều loại khoáng sản khác nhau. Vào thời điểm đó, chỉ cần có người dũng cảm đứng ra tổ chức đội ngũ nhận thầu khai thác, họ sẽ trở thành ông chủ lớn trong ngành này, sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.

Đến giai đoạn sau, các công ty dưới quyền của họ phát triển ngày càng lớn mạnh, tiến hành khai phá nhiều dự án khác nhau, vì hoạt động khai thác mỏ của họ dẫn đến ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, Hoa Hạ cần tiền để làm sạch môi trường, họ sẽ thu một khoản thuế lớn. Rất nhiều ông chủ đã đầu tư quá nhiều hạng mục và trở nên hỗn loạn, không thể điều động vốn trong một khoảng thời gian, từ đó nhanh chóng xuất hiện hiện tượng cụt vốn.

Họ không nỡ dừng lại các dự án của mình, vì vậy đã tìm đến các tập đoàn tài chính để vay tiền, vay ngân hàng và hồi sinh các dự án của mình bằng cách vay một số tiền mặt lớn.

Một số ông chủ hồi sinh dự án bằng cách vay tiền, nhưng một số ông chủ lại gấp quá mà làm bừa, cố gắng cứu vãn hoạt động kinh doanh chính của mình bằng cách làm dự án khác, kết quả là càng ngày càng có nhiều khoản sai phạm, hình thành nên cục diện hiện tại của họ.

Vương Hi muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa thì phải đầu tư tiền vào nhiều dự án hơn, khi công việc kinh doanh phát triển đến giai đoạn sau thì trong tay anh còn rất ít tiền, hầu như đều là dự án.

Đây chính là cái gọi là tài sản.

Nếu quản lý tốt các dự án trong tay, anh không những không giống như ông chủ này, thay vào đó sẽ trở thành người giàu nhất của Hoa Hạ.

Rất nhanh anh bận đến buổi chiều, đầu tư ra khoảng hơn năm tỷ.

Với tư cách là phó giám đốc bộ phận tài chính, Đồng Thiến đến gặp Vương Hi để ký một đống báo cáo.

“Đặt ở đây đi, lát nữa tôi ký”, Vương Hi châm thuốc, lặng lẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Không được, anh phải kí ngay bây giờ”, Đồng Thiến nói.

“Tại sao?”, Vương Hi mở mắt hỏi.

“Sau khi anh ký tên, tôi phải mang đống báo cáo này qua phòng tài chính để giải trình với Phùng Uyển và các cổ đông khác. Công ty Quang Phục bây giờ có quá nhiều việc, tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian khi làm việc”, Đồng Thiến nghiêm túc nói.

“Thái độ làm việc của cô rất tốt”, Vương Hi cười nói.

“Cảm ơn giám đốc Vương đã khen ngợi”, Đồng Thiến nói.

“Mang đến đây tôi ký”, Vương Hi nói.

“Được”, Đồng Thiến đưa đống báo cáo đến trước mặt Vương Hi.

Vương Hi rất có tài kinh doanh, nhưng anh không phải là người máy, từ lúc lấy lại được thị lực, anh làm việc đã hơn nửa năm, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều chuyện lớn nhỏ cần giải quyết.

Anh có thể thư giãn một chút khi đến quyền quán luyện tập, nhưng cơ thể cũng rất mệt mỏi.

“Giám đốc Vương, tôi giúp anh pha một cốc cà phê nhé”, thấy Vương Hi có chút mệt mỏi, Đồng Thiến đi tới máy pha cà phê bên cạnh.

“Ừ”, Vương Hi lật qua bản báo cáo trước mặt.

Khi Đồng Thiến pha cà phê cho Vương Hi, anh bất giác ngước mắt lên nhìn cô ta.

Dáng Đồng Thiến rất đẹp, ngực nở eo thon mông cong, dáng liễu yểu điệu, đôi chân thon dài đáng tự hào, mặc trên người đồng phục OL, đôi chân trắng nõn của cô ta mang đôi tất mỏng màu đen.

Khuôn mặt cô ta dịu dàng và thanh tú như thể được điêu khắc tỉ mỉ, trông rất quyến rũ khi đeo cặp kính gọng đen.

Vương Hi lại nhìn đôi chân thanh tú và đôi giày cao gót màu đen của cô ta, sau đó cụp mắt xuống tiếp tục đọc báo cáo.

“Giám đốc Vương, cảm ơn anh hôm đó đã giúp tôi giải vây, nếu không có anh, e rằng tôi vẫn đang ở trong trại tạm giam”, Đồng Thiến đưa cà phê đến trước mặt Vương Hi.

“Không sao, sau này ít xem mấy thứ đó là được rồi”, Vương Hi ngẩng đầu lên cười nói.

“Giám đốc Vương, anh có hứng thú làm chuyện đó với tôi không?”, Đồng Thiến đột nhiên nở nụ cười xấu xa.

“Chuyện gì?” Vương Hi sửng sốt.

“Một trò chơi trừng phạt nhỏ”, nụ cười của Đồng Thiến trở nên mờ ám.