Tuy nhà họ Diệp không được coi là giàu, nhưng lại cực kỳ chú trọng chế độ gia tộc. Địa vị gia chủ trong nhà họ Diệp cũng rất cao, ngự trị tất cả mọi người trong gia đình.
Chỉ cần Diệp Thiên Tứ hỏi thăm, cho dù là họ hàng bên ngoại làm chức phó chánh văn phòng tỉnh cũng phải nể mặt.
Tối hôm nay bác gái cả nói là mời ăn cơm, thực ra chỉ là để cho Diệp Thiên Tứ ra oai, làm màu với đám máu mủ ruột rà trong nhà họ Diệp trước.
Bây giờ nhà Diệp Khinh Tuyết rất giàu, họ không sợ Diệp Thiên Tứ nữa.
Nhưng Diệp Dục Hàn vẫn phải trông cậy vào Diệp Thiên Tứ để nuôi sống, trông thấy Diệp Thiên Tứ đột nhiên nổi giận, sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch.
“Vương Hi, tuy cậu là tam thiếu gia của nhà họ Vương đất thủ đô, so với nhà họ Diệp về địa vị thì cao quý hơn. Nhưng giờ cậu đã kết hôn, rời khỏi nhà họ Vương rồi, không còn là người nhà họ Vương chúng tôi nữa.” Vương Vị Ương nhếch miệng nói.
“Con gái xuất giá như nước hắt đổ đi, không, cậu là con trai xuất giá như nước hắt đổ đi. Cậu là cháu rể ở rể của nhà họ Diệp, kẻ địa vị thấp nhất trong cái nhà này chính là cậu, giờ gia chủ đã lên tiếng rồi, cậu còn không mau đứng dậy.”
“Phế vật!” Sở Kiếm Tâm cười lạnh một tiếng.
Theo quy định của nhà họ Diệp, gia chủ mới_Diệp Thiên Tứ lên tiếng thì đúng là Vương Hi phải đứng dậy.
Thậm chí Diệp Thiên Tứ có thể triệu tập tất cả họ hàng nhà Diệp, trừng phạt Vương Hi vì một cái tội mà chẳng có bằng chứng gì hết.
“Làm bộ xã hội phong kiến chứ gì?” Trần Lan nâng cốc chanh muối có ga trước mặt lên uống một ngụm lớn.
“Ồ, thím ba của chúng ta không vui sao à? Cháu rể không hiểu lễ phép, Thiên Tứ nhà tôi răn dạy với tư cách là gia chủ thôi mà. Thím ba muốn ra mặt cho cháu rể sao?” Bác gái cả bật cười chế giễu.
“Theo quy định của nhà họ Diệp, Diệp Thiên Tứ đúng là gia chủ, không sai, nhưng cho dù là gia chủ thì cậu ta cũng phải tôn trọng bề trên. Bây giờ tôi là thím ba phải kính Diệp Thiên Tứ một ly, không phải cậu ta cũng nên đứng dậy cung kính nâng chén rượu sao?” Trần Lan hừ lạnh một tiếng.
“Sao có thể nói như vậy? Bây giờ Diệp Thiên Tứ là gia chủ rồi, địa vị không giống như trước kia. Tuy cô là thím ba, nhưng nó không cần đứng uống rượu, cung kính nâng chén với cô!” Bác gái cả nhíu mày nói.
“Ồ, vậy ý bà là, bây giờ địa vị của Diệp Thiên Tứ là cao nhất nhà, cậu ta mời rượu lão gia, lão phu nhân và mẹ cậu ta là bà thì không phải đứng lên?” Trần Lan nói.
“Cô đừng gây sự!” Bác gái cả đen mặt ngay lập tức.
“Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu quy củ của nhà họ Diệp, rốt cuộc Diệp Thiên Tứ trở thành gia chủ thì cả nhà chúng ta phải tôn kính cậu ta hay là một số người chúng ta có thể tôn kính cậu ta hoặc không?” Trần Lan hỏi.
“Nó phải tôn trọng bề trên là điều hiển nhiên, nhưng Vương Hi là bề dưới. Bác gái cả mời rượu thì tất nhiên cậu ta phải đứng dậy cung kính nâng chén rượu rồi.” Lão phu nhân nói.
“Vậy được, mấy người bảo Vương Hi đứng dậy cung kính nâng chén rượu, tôi sẽ kính một ly với Diệp Thiên Tứ ngay, tôi bảo cậu ta cũng đứng lên cung kính nâng chén, không vấn đề gì chứ?” Trần Lan nói.
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Lão phu nhân cười lạnh.
“Vương Hi, đứng dậy uống rượu đi.” Trần Lan làm điệu bộ lười nhác nói.
“Vâng.” Vương Hi đứng dậy thể hiện sự kính trọng với bác gái cả, cung kính nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Anh xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã thấm nhuần lễ nghi gia tộc. Bề dưới kính rượu bề trên thôi mà, cũng chẳng có gì uất ức.
“Tôi cũng kính một ly với Diệp Thiên Tứ.” Trần Lan nâng chén rượu nói.
“Cảm ơn thím ba.” Ánh mắt Diệp Thiên Tứ u ám lạnh lẽo, đứng dậy uống rượu.
Tiệc rượu ra oai làm màu ngày hôm nay, coi như hai nhà huề nhau trong hiệp thứ nhất.
Vương Vị Ương cười, vung nhẹ bàn tay ngọc ngà lên đụng đổ bát cơm của Sở Kiếm Tâm.
“Bát cơm vệ sĩ của tôi bị đổ rồi, phải có người thu dọn.” Vương Vị Ương khẽ cong khóe miệng lên.
Nghe Vương Vị Ương nói, Diệp Thiên Tứ và bác gái cả lập tức hiểu ý ngay, họ không khỏi nhìn Vương Vị Ương một cách kính nể. Tiếp theo, sắc mặt của Diệp Thiên Tứ trầm xuống: “Vương Hi, bát cơm của khách quý nhà ta bị đổ rồi, còn không mau thu dọn đổi bát mới, xới cơm mới!”
Trong lồng ngực Vương Hi như có gì đó nghẹn lại.
Nếu không nhờ Vương Vị Ương nhúng tay vào, Diệp Thiên Tứ sao có thể trở thành gia chủ chứ? Cho dù Diệp Thiên Tứ làm gia chủ, lấy cái quy củ gia tộc chèn ép anh thì anh cũng không sợ hắn đâu.
Chỉ có Vương Vị Ương mới có thể nghĩ ra chiêu trò thất đức như vậy.
Anh hơi nheo mắt lại nhìn Vương Vị Ương, dần dần nảy sinh ý đồ muốn tiêu diệt cô ta.
“Không đi.” Trần Lan nói.
“Sở Kiếm Tâm là khách quý của nhà họ Diệp mà Vương Hi chỉ là phận ở rể của cái nhà này. Địa vị của Vương Hi trong buổi gia yến hôm nay là thấp nhất, chẳng lẽ không phải cậu ta nên thu dọn bát vỡ cho Sở Kiếm Tâm sao?” Diệp Thiên Tứ thay đổi sắc mặt.
“Một tên vệ sĩ thối tha mà thôi, khách quý cái quái gì!” Trần Lan cười lạnh nói.
Phụt!
Vương Hi bị lời nói độc mồm độc miệng của Trần Lan làm cho phì cười tại chỗ.
Lúc này anh cười một cách ngoạn mục nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết bên cạnh mình.
Diệp Khinh Tuyết không nói gì, hơi nhíu mày lại, cô không hiểu Vương Hi cười vì cái gì.
Chỉ có người hiểu Sở Kiếm Tâm mới cười, người này từng làm lính đánh thuê vài năm, luôn coi địa vị của mình cao ngất. Hắn chỉ là một tên vệ sĩ, nhưng chưa từng coi bản thân là vệ sĩ, mà luôn tưởng rằng mình là người nhà họ Vương giống như Vương Vị Ương, là đặc phái viên đến từ danh gia vọng tộc.
“Bà dám nói vậy với tôi!” Sở Kiếm Tâm nhất thời tức giận.
“Cậu là cái thá gì mà dám nói vậy với tôi?” Trần Lan cũng nổi giận tại chỗ.
“Tôi là lính đánh thuê đấy, từng đánh trận ở nước ngoài, từng giết người. Chắc bà vẫn chưa biết bản lĩnh của lính đánh thuê nhỉ? Tôi khuyên bà dỏng tai lên mà nghe!” Sở Kiếm Tâm hung tợn nói.
“Tôi biết loại người như cậu ở trong nước không sống được nên mới phải ra nước ngoài kiếm ăn, cũng có thấy cậu bảo vệ quốc gia đâu, có gì đáng để dương dương tự đắc chứ?” Trần Lan khinh thường nói.
“Bà!” Mặt Sở Kiếm Tâm đỏ bừng lên.
“Tay tôi hơi khô, phải thoa chút dầu.” Trần Lan đột nhiên cười đắc ý, cố ý lắc qua lắc lại cổ tay của mình, chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá hơn 3 triệu tệ lấp lánh tỏa sáng trên tay bà.
Trong khoảnh khắc đó, Vương Vị Ương, lão phu nhân, Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Sở Kiếm Tâm và Diệp Dục Hàn đều che mắt lại.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay bà khảm đầy kim cương.
“Thôi, đừng lắc nữa, biết cái đồng hồ của cô quý giá rồi, ở đó khoe khoang làm gì?” Lão gia mất hứng nói.
“Bố, đồng hồ hơn 3 triệu tệ nặng quá, phải lắc theo chiều lực vài lần, nếu không sợ là có quán tính làm trật cổ tay đó.” Trần Lan cười hihi nói.
“Vương Hi cho cô tiền để cô mua cái đồng hồ đắt thế này hả?” Lão gia nhíu mày lại.
“Đúng vậy, con rể con hiếu thảo lắm, kiếm được tiền điều đầu tiên nghĩ đến là bố mẹ vợ. Mấy tỉ cũng đưa con hết, hai ngày nay công việc mỗi ngày của con và Diệp Sơn là đi dạo phố, mỗi ngày tiêu vài chục triệu mệt chết đi được.” Trần Lan kể lể.
“Cậu ta không làm kinh doanh nữa sao!?” Lão phu nhân kinh hãi.
“Kinh doanh gì chứ, làm kinh doanh cũng là để kiếm tiền cho mẹ vợ tiêu.” Vương Hi cười cợt nói.
“Đúng vậy, con rể hiếu thảo với tôi lắm. Đồng hồ mấy triệu, quần áo mấy trăm nghìn, đồ trang điểm mấy chục nghìn tệ một set, mấy ngày nay tôi không biết đã mua bao nhiêu. Nó bảo tôi cứ cầm mấy tỷ mà tiêu. Ngày mai, tôi và Diệp Sơn sẽ còn đi mua siêu xe, biệt thự nữa. Chắc là mai lại phải dạo quanh thành phố Minh Hải một ngày, tiêu tiền cũng tốn sức lắm đấy.” Trần Lan cười nói.
“Vốn định giúp đỡ họ hàng nhưng giờ thấy mọi người vẫn sống tốt chán, chắc không cần chúng tôi giúp gì đâu.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy, người ta đã làm gia chủ rồi chắc không thiếu nhà hay xe đâu. Hay là mua cho mỗi người một khu nhà cao cấp tầm một, hai chục triệu tệ, sau này giá nhà tăng vọt chúng ta còn có thể kiếm thêm chút...” Trần Lan nói.
“Chúng tôi ngoài việc có tiền ra thì còn thiếu người, thiếu vài người họ hàng thân quen giàu sang hiển hách, ăn ngon mặc đẹp để giữ thể diện cho chúng tôi ở bên ngoài."
“Tiếc là nhà họ Diệp dòng chính của chúng ta sống cũng không tệ, xem ra phải tìm một vài họ hàng ở bên ngoài giúp chúng tôi tiêu tiền rồi.” Trần Lan nói.
“Mẹ vợ, Vương Hi con tung hoành giới thương trường lâu như vậy rồi, người con hợp tác vui vẻ nhất chính là mẹ đó!” Vương Hi càng nói càng thấy phấn khích, cảm giác có một sự ăn ý không nói nên lời với Trần Lan.
“Con rể, Trần Lan mẹ là người thông minh nhất cái nhà họ Diệp này mà chẳng bao giờ tìm được cộng sự tốt cho mình. Hôm nay gặp được con, trong lòng mẹ vui vẻ sảng khoái lắm!” Trần Lan cũng vui vẻ nhìn Vương Hi.
“Quá đã!” Vương Hi và Trần Lan cách Diệp Khinh Tuyết đập tay một phát.
Trông thấy cặp con rể mẹ vợ này ở trước mặt mọi người ra sức khoe giàu, đám người nhà họ Diệp mặt mũi ai nấy đều tái mét.