Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 159: Diệp Thiên Tứ lập uy




Lần này, Vương Hi đã thực sự thích Diệp Khinh Tuyết.

Anh không ngừng hôn Diệp Khinh Tuyết, ôm lấy cô, cảm nhận cơ thể ấm áp và mềm mại của cô.

Có lúc yêu một người là thực sự có thể bao dung mọi thứ của cô ấy.

Anh cảm thấy Diệp Khinh Tuyết nổi giận cũng thật đáng yêu.

Anh ngày càng muốn có được cô gái này.

Khi anh và Diệp Khinh Tuyết triền miên được một lúc, dần dần trở nên không thoả mãn nữa, bèn thò tay vào trong váy ngủ của cô.

"..." Diệp Khinh Tuyết lập tức trợn to mắt, tóm lấy tay Vương Hi.

"Không sao đâu, em là vợ anh, chúng ta đã kết hôn hợp pháp, anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Vương Hi cảm giác cơ thể rất nóng, hận không thể hoà làm một với cô gái này.

Diệp Khinh Tuyết vô cùng căng thẳng, không ngừng uốn éo dưới bàn tay anh.

Trong lòng Vương Hi cảm thấy một tia thoả mãn, đây là lần đầu anh chính thức chạm vào cơ thể nữ giới.

Đột nhiên, cửa nhà vang lên một tiếng, Trần Lan và Diệp Sơn xách rất nhiều túi bước vào. Vừa thấy bộ dạng này của Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết, Trần Lan vội quay mặt đi.

"Ôi mẹ ơi, ban ngày ban mặt hai đứa ở nhà làm gì vậy?"

Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bị Trần Lan làm cho giật nảy mình, Vương Hi vội vàng buông Diệp Khinh Tuyết ra, còn Diệp Khinh Tuyết thì hốt hoảng sửa sang quần áo.

"Biết giờ giấc chứ, sao lại làm cái đó ở phòng khách?" Trần Lan có vẻ rất ngại ngùng.

"Mẹ, bọn con..." Mặt Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng.

Vương Hi cau mày không nói gì, khuôn mặt cũng đỏ lựng.

"Nhà bác cả con huênh hoang quá, bán nhà họ Diệp cho Vương Vị Ương, để Diệp Thiên Tứ làm chủ. Tối nay nhà bác cả con mời cả nhà chúng ta ăn cơm, mẹ đoán chắc là muốn lập uy với chúng ta." Trần Lan vừa nói vừa xách rất nhiều túi mua hàng bước vào.

Bà ta đặt túi lên bàn trà, lấy từ trong một chiếc túi ra một chiếc đồng hồ Patek Philippe sáng lấp lánh, cười tít mắt đeo nó lên cổ tay cường tráng, nói: "Nhưng bọn họ đâu biết con rể tôi mới là người có năng lực nhất, đưa hết mấy tỷ cho tôi. Mấy chục triệu so với mấy tỷ là cái thá gì chứ?"

"Chiếc đồng hồ trị giá hơn ba triệu này, chắc bọn họ nằm mơ cũng không đeo nổi ấy nhỉ?"

Trong mắt Trần Lan phản chiếu ánh sáng của chiếc đồng hồ trên cổ tay.

"Vương Hi, cảm ơn con." Diệp Sơn khẽ ho hai tiếng, chiếc đồng hồ Rolex hơn tám trăm ngàn phát sáng lấp lánh.

"Mẹ, tối nay bác cả muốn mời chúng ta ăn cơm sao?" Diệp Khinh Tuyết nhân cơ hội chuyển chủ đề, phá tan sự ngại ngùng khi nãy.

"Phải, vừa nãy lúc mẹ với bố con dạo phố thì gọi điện. Con trai họ cũng coi như được làm chủ nhà họ Diệp, nghe giọng điệu bà ta kiêu ngạo lắm. Hôm nay tiêu hết hơn hai mươi triệu, buổi tối đeo hết lên người, cho bọn họ ghen tị chết luôn." Trần Lan nói.

"Khinh Tuyết, chiếc thắt lưng mẹ mới mua này đẹp không? Mấy chục ngàn đấy, hàng nhập khẩu." Trần Lan giơ chiếc thắt lưng mới mua cho Diệp Khinh Tuyết xem.

"Đẹp lắm ạ." Diệp Khinh Tuyết đáp.

"Căn nhà này của chúng ta nhỏ quá, không hợp với thân phận chúng ta nữa, mất mặt lắm. Ngày mai cùng mẹ với bố con đi xem nhà, chúng ta đổi cả xe nữa." Trần Lan nói.

"Vâng." Diệp Khinh Tuyết lén nhìn Vương Hi một cái.

"Nhà và xe đều phải mua loại đắt nhất tốt nhất, lại thuê thêm mười mấy người giúp việc, một người quản gia." Trần Lan nói.

Vương Hi dõi mắt ra ngoài cửa sổ, anh không muốn khiến Diệp Khinh Tuyết ngại ngùng.

Đây chính là cái biết quản lý tiền bạc mà cô nói.

Bà mẹ vợ này của anh đúng là biết quản lý tiền bạc.

Đây là Trần Lan mới vừa có tiền, chờ bà ta tiêu quen tay, chắc sẽ nghĩ đến việc mua một chiếc máy bay tư nhân và du thuyền xa hoa mất.

"Vương Hi, con cũng mau cùng Khinh Tuyết ra ngoài mua quần áo đi, mua loại trăm ngàn trở lên ấy. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm với người nhà họ Diệp, tuyệt đối không được mất mặt." Trần Lan nói.

"Quần áo mặc tùy tiện là được, đâu phải càng đắt càng tốt." Diệp Khinh Tuyết đáp.

"Giống nhau được sao? Không mặc mấy bộ đắt tiền thì sao thể hiện được uy phong của nhà họ Diệp chúng ta?" Trần Lan cạch một tiếng đập chiếc thẻ ngân hàng trước mặt Diệp Khinh Tuyết.

"Mật khẩu là sinh nhật con, đi mau!"

"..." Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết...

Hai người họ cứ thế bị Trần Lan đuổi ra ngoài, bảo bọn họ đến trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo mấy trăm ngàn, buổi tối tham gia bữa tiệc của bác cả.

"Xin lỗi, mẹ em tiêu lung tung tiền của anh." Trên đường đến trung tâm thương mại, Diệp Khinh Tuyết xin lỗi Vương Hi.

"Không sao, tiền vốn dùng để tiêu mà, anh kiếm tiền đều là vì mọi người." Vương Hi đáp.

"Anh đưa hết tiền cho mẹ em, phía công ty anh không sao chứ?" Diệp Khinh Tuyết hỏi.

"Không sao, W-1 và Giai Mỹ đều đang có lợi nhuận, với tình trạng hiện giờ của hai công ty thì sẽ ngày càng tốt lên. Chỉ cần khoảng nửa tháng đến một tháng nữa, chúng ta lại có thể tích cóp được một khoản tiền." Vương Hi nói.

"Gây thêm rắc rối cho anh rồi." Diệp Khinh Tuyết nói.

"Em là vợ anh mà, anh tốt với mọi người cũng là điều nên làm." Vương Hi mỉm cười.

Lúc ở trung tâm thương mại, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết không mua được bộ nào mấy trăm ngàn. Quần áo hơn trăm ngàn thì dễ mua, nhưng quần áo mấy trăm ngàn thì phải đến thành phố tuyến một hoặc thành phố quốc tế để mua. Hai người họ chọn mấy bộ mình thích, đi dạo nửa ngày như một cặp tình nhân, cảm giác cũng không tệ.

Buổi tối, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đúng giờ đến nhà họ Diệp dự tiệc.

Lần ăn cơm này, bác cả chọn địa điểm ở nhà lão gia. Người tham gia không nhiều lắm, nhà Diệp Thiên Tứ, nhà Diệp Dục Hàn và nhà Diệp Khinh Tuyết. Hiện giờ Diệp Thiên Tứ trở thành chủ, bác cả muốn khoe khoang uy phong của người làm chủ.

Tiệc tối kiểu này sau sẽ diễn ra thường xuyên, mấy ngày nữa bác cả còn mời người của cả gia tộc ăn cơm, chính thức chúc mừng Diệp Thiên Tứ trở thành chủ nhân.

Ở nhà họ Diệp có thêm hai người ngoài, hai người ngoài này là Vương Vị Ương và Sở Kiếm Tâm.

Khi tất cả mọi người đều có mặt trước bàn ăn của nhà họ Diệp, lão phu nhân nâng một ly nước ép hoa quả trước mặt lên mỉm cười: "Chớp mắt nhà họ Diệp đã đứng vững ở thành phố Minh Hải mấy chục năm, tuy không có thành tựu gì to lớn nhưng cũng coi như làm nên thành tích. Mấy chục năm nay nhà họ Diệp trải qua bao mưa gió, ta và lão gia đều đã mệt mỏi."

"Bây giờ cũng coi như khổ tận cam lai, lão gia nghỉ hưu, quyền làm chủ giao cho Thiên Tứ, sau này nhà họ Diệp sẽ do Thiên Tứ làm chủ. Những người làm cô chú, em trai, em gái, tất cả đều phải nâng đỡ."

"Nếu không vì đứa cháu rể tốt của nhà họ Diệp chúng ta, có lẽ ta vẫn làm chủ được vài năm nữa." Lão gia lạnh lùng nhìn Vương Hi một cái.

Ông ta rất bất mãn với cái bẫy mà Vương Hi giăng cho nhà họ Diệp.

Vốn Vương Hi muốn chơi nhà họ Diệp một vố, anh cố ý khiến nhà họ Diệp mở rộng quy mô, sau đó lại bảo Thẩm Giai Dao kéo dài không trả tiền công trình. Mục đích là khiến nhà họ Diệp phá sản, sau đó bỏ tiền thu mua họ Diệp, để Diệp Khinh Tuyết làm chủ.

Hiện giờ Vương Vị Ương xuất hiện, cô ta trực tiếp bỏ ra năm mươi triệu mua lại nhà họ Diệp, dâng vị trí chủ nhân cho Diệp Thiên Tứ.

Cô ta hại Vương Hi công sức đổ bể.

Lão gia biết ý đồ của Vương Hi, anh cố ý bẫy nhà họ Diệp là vì Diệp Khinh Tuyết. Bất kể Vương Hi bẫy thế nào thì nhà họ Diệp cũng sẽ không đổ, chỉ là vị trí chủ nhân sẽ dành cho người khác nhau. Bất kể nhà họ Diệp do Diệp Thiên Tứ hay Diệp Khinh Tuyết làm chủ, thì đều là chủ nhân mang họ Diệp.

Vì vậy lão gia chỉ hơi bất mãn với Vương Hi chứ không vì chuyện này mà kết thù với anh.

"Vẫn phải cảm ơn tam thiếu gia nhà họ Vương của chúng ta. Vương tam thiếu, tôi kính cậu một ly." Bác cả nụ cười giấu dao, nâng một ly bia về phía Vương Hi.

Bà ta đang cố ý châm chọc anh.

"Cảm ơn bác cả kính rượu." Vương Hi cũng nâng bia trước mặt lên.

"Vương Hi, hiện giờ tôi là chủ nhân nhà họ Diệp, mẹ tôi chính là mẹ của chủ nhân, địa vị của chúng tôi là cao nhất trong nhà họ Diệp. Cậu tuy là tam thiếu gia nhà họ Vương ở thủ đô, nhưng cũng là con rể họ Diệp chúng tôi, Diệp Khinh Tuyết lại đứng thứ ba, tiệc gia đình hôm nay địa vị các cậu là thấp nhất."

"Cậu chỉ là một thằng ở rể, mẹ tôi mời rượu cậu dám không đứng dậy? Còn không mau đứng dậy, dùng hai tay nâng ly rượu?" Diệp Thiên Tứ vỗ bàn một cái thật mạnh.