Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 33




Rốt cuộc điện thoại cũng được kết nối, Tần Ninh đột nhiên cảm thấy lòng khẩn trương, giọng nói mềm như bông có vài phần run rẩy.

"Hàn thúc thúc, là cháu, Tần Ninh."

"Xin chào, Tần tiểu thư, Hàn thiếu đi toilet, cô có việc gì, có thể nói cho tôi, tôi giúp cô chuyển lời lại."

Là giọng nói của một người phụ nữ, ôn nhu kiều mị.

"..."

Dây thần kinh của Tần Ninh mắc kẹt, cổ họng nghẹn ứ, một người đàn ông trưởng thành và một người phụ nữ ôn nhu ở cùng nhau trong một buổi tối, chuyện gì xảy ra, không cần nói cũng biết.

Đại não cô hỗn loạn, khẩn trương cúp điện thoại.

Tự dưng nhớ lại thái độ lạnh nhạt mà Hàn thúc thúc đối với Tần Dao, cô mới chợt nhận ra, có lẽ trong lòng Hàn thúc thúc đã sớm có người khác, nên thúc ấy mới có thể chán ghét Tần Dao như vậy?

Hàn thúc thúc thường xuyên đi công tác, nói không chừng là do bên nước ngoài có người con gái mà anh thích, nhưng do bà nội không đồng ý cho hai người ở bên nhau, nên mới vội vã tìm cho anh một vị hôn thê khác.

Tần Ninh càng lúc càng thấy chuyện mình nghĩ rất có khả năng xảy ra, cảm thấy bản thân như nhìn thấu được bí mật của Hàn thúc thúc.

Phải vất vả lắm cô mới có đủ can đảm nhấc máy lên gọi cho Hàn thúc thúc, vậy mà lại đụng trúng lúc người ta đang làm loại chuyện này, cô thật không dám gọi thêm lần nào nữa.

Cũng tại cuộc gọi này, nên lúc đến trường, ngồi trong lớp học cô luôn trong trạng thái thất thần.

Vốn dĩ trước đây cô đã không thích nói chuyện, giờ lại thêm chuyện này nữa, nếu không phải An Vận tìm đến cô, chắc chắn mấy ngày sau cô cũng không mở miệng nói câu nào.

"Ninh Ninh, lúc cậu giải thích, Hàn thiếu nói thế nào?"

Tần Ninh nghĩ đến cuộc gọi kia, mặt cô đỏ lên, đem toàn bộ kể lại cho An Vận nghe.

"Với mấy tên đàn ông thừa tiền thừa nhan sắc như vậy, bên cạnh có đến mấy người phụ nữ cũng là lẽ đương nhiên." An Vận không hề bất ngờ với những gì Tần Ninh nói.

"Nói thế nào thì Hàn thúc thúc của cậu cũng gần ba mươi rồi, một người đàn ông ba mươi tuổi chưa kết hôn, lại không có bạn gái, nếu còn không tìm đến mấy người phụ nữ để giải tỏa, thì khẳng định cơ thể thúc thúc cậu sẽ bị nghẹn thành hư."

Thế giới riêng của Tần Ninh lúc nào cũng đơn thuần trong sáng, nào có bao giờ cô nghe qua mấy câu này, giờ nghe An Vận tự thuật, khuôn mặt nhỏ vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, đôi con ngươi màu hổ phách lóe sáng giống một viên ngọc, bên trong còn ngân ngấn nước nhìn đẹp càng thêm đẹp.

"Cậu nói chuyện này với tôi làm gì a, nếu giờ không xin lỗi qua điện thoại được, thì để lúc nào Hàn thúc thúc quay lại xin lỗi sau."

An Vận không thèm để ý, vuốt cằm tiếp tục nói, "Chậc chậc, dáng người Hàn thúc thúc của cậu tốt như vậy, lúc làm nhất định rất hung mãnh, cũng không biết một đêm mấy lần."

"..."

Tần Ninh che mặt, không muốn cùng cô nói chuyện tiếp.

"Thực sắc tính dã*, đừng thẹn thùng."

(Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tần Ninh, An Vận lại càng muốn trêu chọc.

"An Vận thúi, cậu đừng có đầu độc hại người vị thành niên!" Tần Ninh xấu hổ buồn bực, vừa muốn che hai lỗ tai, lại bị cô giữ chặt lấy tay.

"Ha, tôi đây là đang chỉ dạy cậu cách để làm người trưởng thành." An Vận nghiêm túc nói, "Hôm nào đó tôi nhất định sẽ lấy cho cậu xem mấy cái đĩa về giáo dục giới tính, phân tích rõ ràng về 72 loại dáng cho cậu nghe, sau này nếu tìm được bạn trai, khẳng định cậu sẽ sảng khoái ngất trời."

"..."

Khuôn mặt nhỏ mềm mại của Tần Ninh hiện rõ vệt hồng, cô không dám nghe tiếp, vội chạy vào trong WC.

Đi từ trong WC ra, Tần Ninh không ngờ mình lại gặp lại Giang Bội, đã lâu không nhìn thấy bà ta, sao giờ bà ta lại xuất hiện bên cạnh chủ nhiệm lớp.

Tần Ninh còn tưởng mình bị hoa mắt, cho đến khi nhìn rõ vẻ mặt tươi cười giả tạo của Giang Bội đi đến trước mặt muốn nắm tay cô, Tần Ninh mới choàng tỉnh.

Tần Ninh tránh bàn tay của bà ta, không có ý muốn tiếp đãi, lại nghe Giang Bội ân cần nói, "Ninh Ninh, lâu rồi không nhìn thấy con, ai nha, xem này, con gầy đi nhiều quá. Hôm nay sau giờ tan học, con hãy về nhà đi, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho con."

"Không cần thiết, có chuyện gì thì thẩm nói luôn đi." Hai tay cô nắm chặt, giọng nói cương quyết phát ra.

Với ai không biết, nhưng với người luôn có ý nghĩ muốn giết chết mình, thì cô không cần thiết phải cho đối phương mặt mũi!

Giang Bội tức giận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười từ ái như trước, "Ninh Ninh, lâu lắm rồi con không có chịu về nhà, bà nội thật sự rất nhớ con đấy."

Bất giác Tần Ninh lại nhớ đến cây quải trượng của Tần lão thái thái, sau lưng cô truyền đến một cơn gió lạnh, sắc mặt lạnh tanh không biểu cảm.

"Có việc gì thì nói luôn, còn không thì tôi vào lớp học đây."

"Ninh Ninh, hiếm lắm cô cô mới tới trường chúng ta có một lần, cậu sao lại không thể chừa cho cô cô chút mặt mũi chứ."

Tần Ninh xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Giang Nhu ngăn lại.

Giang Nhu ôm cánh tay cô, ra vẻ thân mật tiếp tục nói, "Ninh Ninh, tuy là giờ cậu ở nhà người khác, nhưng vẫn là mang họ Tần nha. Chẳng lẽ ăn cơm nhà người ta ngon rồi, nên quên cơm nhà hay sao?"

Giang Nhu nói chuyện không hề nhỏ tiếng, nên mấy người bạn học đi qua đều có thể nghe được lời cô ta nói, họ liền đổ dồn ánh mắt quái dị về phía Tần Ninh mà đánh giá.

"Giang Nhu, đây là chuyện của tôi, không tới lượt cậu lên tiếng chĩa vào." Tần Ninh bị người ngoài nhìn từ chân lên đầu khiến cô không thoải mái.

"Ninh Ninh, cậu đừng nóng giận, tôi không có ý muốn chọc giận cậu đâu. Nhưng cô cô chỉ muốn thỉnh cầu cậu về nhà một chuyến, chuyện nhỏ này mà cậu cũng không đáp ứng được, thì tôi sao có thể im lặng a." Giang Nhu ủy khuất.

Cô ta gắt gao nắm chặt cánh tay Tần Ninh không chịu buông, giống như nếu Tần Ninh không chịu nghe theo lời nói của Giang Bội, cô ta sẽ tiếp tục nói ra những lời khó nghe hơn nữa.

Tần Ninh nghiến răng, bị Giang Nhu lôi kéo rời khỏi trường học.

Mãi đến lúc có tiếng chuông vào học, An Vận cũng không nhìn thấy mặt mũi Tần Ninh đâu, cô nghi hoặc dạo quanh WC một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Ninh.

Lúc quay lại phòng học mới nghe mấy người bạn nói, người nhà Tần Ninh đến bắt cô quay về, và cái quan trọng là vẻ mặt Tần Ninh có vẻ không muốn đi theo.

Người nhà Tần Ninh, chẳng lẽ là người Tần gia?

Người của Tần gia tới tìm Tần Ninh thì chắc chắn sẽ có chuyện không tốt xảy ra, An Vận bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Tần Ninh.

"Nghe nói hiện tại Tần Ninh đang sống ở nhà người khác, mà nghĩ thử xem, cứ cách ngày cậu ta lại xin thầy cho nghỉ vì bệnh, không phải là ở nhà để người ta bao dưỡng đấy chứ, với cái thân hình chẳng khác nào Lâm muội muội của cậu ta, chắc chắn là cùng đàn ông lăn lộn nên không xuống giường nổi đi." Một nữ sinh vui cười thảo luận.

"Tôi thấy rất có khả năng nha, mà nghe nói Tần Ninh đi theo một người đàn ông rất có tiền của, hơn nữa người đàn ông đó cũng chính là vị hôn phu của chị họ cô ta, đoạt vị hôn phu của chị họ mình, thật không biết xấu hổ mà!"

Lại thêm một nữ sinh khinh miệt châm chọc, ngay sau đó liền có người khác phụ họa theo.

"Ai, tôi còn nghe nói, Tần Ninh ở trường thì bày ra vẻ thanh thoát đơn thuần vậy, chứ thật ra lại chính là một con hồ ly không biết xấu hổ. Với khuôn mặt đó của cậu ta, khi lớn lên không biết sẽ qua tay bao nhiêu tên đàn ông. Lần trước cậu ta có xin nghỉ mấy ngày vì bệnh, nhưng đâu ai biết là bệnh gì đâu chứ."

"Nói không chừng là lại mang bầu đứa con của tên nào đấy, phải đi viện phá thai cũng nên, nghe cũng giống là nghỉ bệnh a."

"Không chỉ mỗi chuyện phá thai thôi đâu, để ý kĩ mà xem, mấy bộ quần áo mà cô ta mặc trên người, toàn bộ đều là bản giới hạn mới nhất trên toàn thế giới, đến tôi cũng chỉ nhìn thấy chúng ở tuần lễ thời trang bên Pháp một lần duy nhất thôi. Con hồ ly tinh Tần Ninh này, khẳng định là hầu hạ đàn ông quá giỏi, nên mới được anh ta mua cho toàn là quần áo đắt tiền như vậy. A.."

Nữ sinh kia đang nói chuyện, đột nhiên lại bị ai đó đập quyển sách vào lưng, tức giận quay đầu, liền thấy An Vận hùng hổ đứng trước mặt.

Cả đám người ngồi bàn tán sôi nổi nãy giờ bỗng nhiên câm nín, mặt mũi tái nhợt, sợ hãi rúm ró lại với nhau.

An Vận tức giận bật cười, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi Tần Ninh không có ở đây để nghe mấy lời này, bằng không cô nhất định sẽ tức đến nỗi phát khóc.

Cô chẳng qua là bị chính người nhà mình khi dễ, hãm hại, vì muốn được tiếp tục sống nên mới phải tìm một người thúc thúc để dựa vào, vậy mà giờ lại bị miệng lưỡi người đời đem ra để nhục mạ như vậy, cái gọi là truyền bá tin tức thật khiến người ta phát giận mà!

An Vận cầm quyển sách, đặt ngón tay vào chính giữa xoay mấy vòng, đột nhiên ném thẳng vào mặt một nữ sinh vừa tham gia vào đám bàn tán sôi nổi kia.

"Các người nói cái gì? Nói lại tôi nghe xem?"

"Không.. A."

Một nữ học sinh muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng An Vận dùng một chân đá vào cái bàn gần cô nhất, khiến góc bàn đụng thẳng vào bụng nữ học sinh kia, làm cô ta đau đớn kêu to.

"An Vận, cậu đừng có quá đáng, bọn tôi không có nói gì đến cậu, đụng tay đụng chân cái gì?"

"A, Tần Ninh là người của tao, nói cô ấy chính là nói tao."

An Vận dẫm chân lên ghế, sau đó bàn chân đặt lên mặt bàn, bước chân ngạo nghễ đi tới gần đám nữ sinh kia, nhìn họ với dáng vẻ cao cao tại thượng.

"Các người nói như vậy, không phải là vì bản thân đang đố kỵ ghen ghét với Tần Ninh a!"

Cả đám nữ sinh tức giận đến xanh tím mặt mày, các cô sao có thể thèm muốn cuộc sống của Tần Ninh?

Nói hươu nói vượn!

"An Vận, đừng giả làm thánh mẫu, mày.."

"A, mấy lời mà chúng mày vừa nói, tao đều đã ghi âm hết vào đây." An Vận lấy điện thoại ra, chĩa thẳng vào mặt đám người bọn họ, "Nếu tao đưa đoạn ghi âm này cho thầy cô, hay bố mẹ chúng mày nghe chẳng hạn, để bọ biết, nhóm học sinh nữ ngoan ngoãn trong lớp, đến trường học là để làm cái quái gì!"

"Không." Một nữ sinh hoảng sợ kêu to, muốn đoạt lấy chiếc điện thoại.

"Tao cũng có thể thuận tay đem đoạn ghi âm này cho người nam nhân sau lưng Tần Ninh nghe, ở Nam Khang thị này quyền thế của hắn thông đến trời, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn, nếu để hắn tức giận thì, ha hả!"

"An Vận, rốt cuộc thì mày muốn bọn tao làm cái gì?" Tất cả nữ sinh đều luống cuống, thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm An Vận.

"Tao đương nhiên sẽ để chúng mày làm vài chuyện, bằng không thì quá tiện nghi cho chúng mày rồi!" An Vận cười lạnh.