Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 32




Tần Ninh dùng WeChat để liên hệ với Hàn Tử Câm, hai người hẹn nhau gặp ở hành lang dài sau khi tới trường học.

Mặt mày Hàn Tử Câm thanh tú, tuy cậu chỉ khoác lên người bộ đồng phục bình thường nhưng với vẻ đẹp trai cùng khí chất hơn người, cậu thừa sức thu hút ánh mắt hâm mộ của nhiều nữ sinh khác.

Nhận được tin nhắn từ Wechat của Tần Ninh, cậu hưng phấn đi đến chỗ đã hẹn cô, nghĩ rằng nó sẽ là cái gì đó rất vui, nhưng thật không ngờ chủ ý của cô là muốn trả lại notebook cho mình, điều này khiến sắc mặt cậu dần biến sắc, trở nên lạnh lùng hơn.

"Đồ tôi đã tặng cậu, thì lôi đâu ra cái chuyện lấy lại?"

"Hàn Cử Câm, tôi thực sự rất cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng vô công bất thụ lộc*, không bằng hãy để tôi trả lại cậu thì hơn."

(Vô công bất thụ lộc: Không làm không hưởng lợi, ý là kiến thức trong quyển notebook không phải do Tần Ninh tự tích lũy)

Tần Ninh mím môi, hai tay cầm chắc quyển notebook đưa ra, khăng khăng muốn trả lại.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tử Cẩm bắt đầu hiện lên tia bực bội, cậu trước sau cũng nhất định không đưa tay tới nhận lấy quyển notebook.

"Nếu như cậu cảm thấy ngại, thì có thể tặng tôi một thứ, cứ xem như là quà tặng giữa bạn bè với nhau."

"..."

Tần Ninh chớp mắt, đây không phải kết quả cô muốn nha.

"Chẳng phải cậu có một cái bút hình con thỏ sao, nhìn rất đáng yêu, hay là cậu tặng nó cho tôi đi?"

Tần Ninh phòng bị nhìn chằm chằm cậu, cái bút hình thỏ con đó là do chính tay ba ba cô làm tặng cô nhân ngày sinh nhật.

Kể từ sau khi ba ba qua đời, cô không có sử dụng cây bút đó nữa, mà chỉ để khi nào thấy nhớ ba ba, cô sẽ lôi ra ngắm nghía một chút.

Nhưng mà, sao cậu ta biết đến cây bút đó?

Giang Nhu đi bên đầu kia của hành lang dài, bắt gặp cảnh Tần Ninh đang đứng nói gì đó với giáo thảo, cô ta kinh ngạc dừng bước chân, trong lòng nổi lên sự ghen ghét.

Trong mắt hiện lên tia âm độc, Giang Nhu rút điện thoại ra, điều chỉnh góc độ, sau đó cô ta chụp liền mấy tấm ảnh.

Góc độ chụp ảnh của cô ta khiến bức ảnh trở nên thật mập mờ, trong ảnh nhìn giống như hai người đang thân mật nói gì đó với nhau. Giang Nhu nhìn chằm chằm bức ảnh, mặt hiện lên vẻ đắc ý, dữ tợn cười.

Hàn Tử Câm thấy cô từ chối yêu cầu của mình, cậu cũng không tính đến chuyện so đo, mà ngược lại hai mắt bao trùm sự ấm áp.

"Vậy không cần thỏ con nữa, cậu có thể đưa cho tôi món quà nhỏ nào khác cũng được."

Tần Ninh cắn đôi môi hồng hồng, cô không muốn từ chối ý tốt của người ta, nhưng nếu không từ chối, cô lại không biết sẽ phải làm gì.

"Hàn Tử Câm, bạn bè tốt thì không cần thiết phải tặng quà qua lại cho nhau như vậy, nên quyển notebook này, tôi.."

"Không cần thiết không có nghĩa là không được phép, đây là tôi nguyện ý tặng, ai quản được?"

Nhận thấy sự mềm mại của cô, Hàn Tử Câm cười khẽ.

"..."

Tần Ninh chớp chớp mắt, tại sao cô vừa mới nói một câu, cậu ta liền đối lại một câu?

Và điều đáng giận nhất chính là, cô lại không thể tìm ra lý do gì để có thể buông lời phản bác!

Học bá, cậu gây khó dễ cho tôi như vậy, thật sự được sao a?

"Tần Ninh, hãy cứ cầm quyển notebook này ôn tập cho thật tốt, có chuyện gì thì chờ thi đại học xong, chúng ta hãy nói tiếp."

Sau khi vượt qua kì thi đại học, cả hai đều đã mười tám tuổi, lúc ấy nhất định cậu sẽ thổ lộ tình cảm của mình với cô.

Không hiểu sao cậu lại có lòng tin rằng, cô sẽ không cự tuyệt lời tỏ tình của mình.

Tần Ninh cúi đầu quay lại phòng học, cả người vô lực, vừa nhìn thấy cô, An Vận đã chạy lại hỏi tình hình, cô bất đắc dĩ lắc đầu, cầm quyển notebook ném lên trên bàn.

Vốn dĩ trước kia An Vận chỉ là hoài nghi rằng Hàn Tử Câm thích Tần Ninh, nhưng hiện tại An Vận có thể khẳng định điều này.

Học bá muốn theo đuổi Tần Ninh!

Cha của Hàn Tử Câm, Hàn Hạo là tứ thiếu gia của Hàn gia, làm thị trưởng ở Lãnh thị. Qua đó có thể biết địa vị Hàn Tử Câm không phải tầm thường, theo lời mấy người bạn, tính tình cậu ta cũng rất tốt, nên nếu cậu ta có thể chăm sóc Tần Ninh..

"Đừng buồn nữa, học bá nói cũng không sai, chẳng phải cậu ta nói chuyện quan trọng nhất trong thời điểm này là thi đại học sao, nói không chừng cậu ta thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu thôi. Cậu chỉ cần về giải thích rõ với Hàn thiếu, rằng hiện giờ cậu chỉ tập trung vào kì thi đại học sắp tới, cố hết sức đỗ đại học, còn những chuyện khác không quan tâm tới."

Tần Ninh gật đầu, giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

......

Tan học, Hàn Tử Câm đang định đạp xe về nhà, lại bị một nữ sinh ngăn lại.

"Cậu thích Tần Ninh." Thứ đối phương dùng chính là một câu khẳng định.

Mặt Hàn Tử Câm có chút đỏ, nhưng cậu vẫn sầm mặt xuống hỏi lại, "Liên quan gì đến cậu?"

"Chẳng lẽ cậu không biết, tôi và Tần Ninh là người thân sao? Vậy nên tôi đương nhiên phải quan tâm cô ấy. Mà cậu còn cố ý viết bút ký vì Tần Ninh, thật đúng là dụng tâm nha."

Nghe đối phương châm chọc, Hàn Tử Câm phòng bị, "Cậu muốn làm cái gì?"

"Hiện giờ trong tay tôi đang có mấy bức ảnh chụp cậu và Tần Ninh ở bên nhau, nếu tôi đem chuyện cậu và Tần Ninh yêu sớm cùng bức ảnh này cho người Tần gia xem, như vậy thì họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tần Ninh đâu a."

Giang Nhu cầm điện thoại lắc lắc, đắc ý cười.

"Nếu để họ biết Tần Ninh đến trường nhưng không cố gắng học tập, lại đi cùng cậu yêu sớm, như vậy khẳng định cô ấy sẽ bị người nhà giáo huấn một trận, nói không chừng để Tần lão thái thái tức giận, bà ấy sẽ không cho Tần Ninh tới trường nữa. Đến lúc đó, cậu có muốn nhìn cô ấy một cái, thì cũng không có khả năng đâu nha."

Hàn Tử Câm thích Tần Ninh, nên đương nhiên cậu không thể không biết người Tần gia.

Người như Tần lão thái thái, chỉ cần tiếp xúc qua cũng biết bà ta có suy nghĩ lạc hậu, không chỉ là người lòng dạ hẹp hòi mà còn thích bắt nạt kẻ yếu. Trước kia có lần Tần Ninh bị bà ta đánh cho bị thương đến không thể đi học được, nên những điều Giang Nhu vừa nói, hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Hàn Tử Câm siết chặt nắm tay, trên khuôn mặt anh tuấn ấm áp kia có chút rối rắm, cậu không nghĩ mình lại chính là lí do khiến Tần Ninh phải gặp rắc rối.

"Cậu muốn cái gì?"

Giang Nhu nghe Hàn Tử Câm dứt khoát hỏi cô ta muốn cái gì, cũng không quanh co lòng vòng.

"Cho tôi tiền!"

Trước kia mỗi tháng Tần gia đều sẽ cho cô một trăm tiền tiêu vặt, nhưng kể từ khi nhìn thấy Tần Bình Trạch ôm cô ta, Giang Bội lúc nào cũng hặm hạch với cô ta.

Cô ta bị thầy hiệu trưởng bắt phải ở nhà một tuần để dưỡng sức, thì ngày nào cũng bị Giang Bội sai làm hết việc này đến việc khác, mệt muốn chết đi sống lại, vậy mà một xu bà ta cũng không chịu đưa. Điều đáng giận nhất chính là, nhà cô ta nói sẽ gửi tiền lên cho cô ta, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy tiền đâu, nên cô ta chỉ có thể vay tiền trên mạng.

Vay tiền trên mạng, cô ta dùng mua một cái túi là hết sạch, còn thời gian trả tiền thì lại sắp tới rồi, mà trong người lại không một xu dính túi, nên mới phải dùng phương thức mạo hiểm này để ép Hàn Tử Câm.

Nghe yêu cầu của cô ta, Hàn Tử Câm có vài phần kinh ngạc. Bởi ngẫm lại thì thấy điều này cũng bình thường, người của Tần gia đối xử không tốt với Tần Ninh, còn người xưng là người thân với cô lại là loại giả dối không thật lòng.

Hễ nghĩ đến chuyện Tần Ninh có một đám người thân như vậy, trong lòng cậu lại càng cảm thấy thương tiếc thêm.

"Muốn bao nhiêu?"

Nghe cậu ta hỏi dứt khoát như thế, Giang Nhu nhịn không được, trong tâm nhảy loạn nhịp, lúc nãy nghĩ chỉ dọa cậu ta thử, không ngờ cậu ta lại thật sự đáp ứng thật.

"Cho tôi năm, không, mười vạn!"

Hàn Tử Câm giận quá hóa cười, ánh mắt ấm áp hiện lên tia lạnh lẽo, người phụ nữ này thật chẳng khác sư tử ăn thịt người, há mồm ra phát là đòi lên đến mười vạn.

"Được, đưa ảnh chụp cho tôi!"

......

Sau khi tan học, Tần Ninh quay về biệt thự, cô nhìn chằm chằm điện thoại trong phòng khách.

Lần trước Hàn thúc thúc đi công tác cũng có gọi điện về cho cô, không biết lần này thúc ấy có định gọi nữa không?

Đợi đến hai ngày, cũng không nhận được cuộc gọi nào của Hàn Quân Vũ, tâm tình cô hạ xuống.

"Ninh tiểu thư, nếu như cô nhớ Hàn thiếu, thì có thể gọi điện cho cậu ấy." Dì Trương thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, lòng bà khẽ rung động, cười xúi giục.

"Hàn thiếu đi công tác rất bận rộn, đôi khi thời gian ăn cơm cũng không có, nên cậu ấy mới có bệnh bao tử. Nếu Ninh tiểu thư có việc tìm Hàn thiếu, thì có thể gọi điện cho cậu ấy."

"Có thể chứ ạ?"

Tần Ninh mím môi hồng, hàng lông mi dài run rẩy, có vài phần dao động.

Nếu cô muốn xin lỗi, có phải nên chủ động không?

"Đương nhiên có thể, Ninh tiểu thư gọi cho Hàn thiếu, nhớ nhắc cậu ấy đừng vì công việc mà bỏ bữa." Dì Trương phụ họa.

Tần Ninh gật đầu, dùng xong bữa tối, cô lên phòng ngủ, ngón tay bấm điện thoại run rẩy đổ mồ hôi.

Cố gắng hết sức tĩnh tâm, mới tìm ra được dãy số của anh.

Cô hít sâu một hơi, bấm số điện thoại.

Trong khi chờ đợi, mỗi một giây đều là dày vò.

Rốt cuộc, điện thoại cũng kết nối được, nhưng người nghe không phải anh, mà là một phụ nữ.