Chương 6: Bầy sói bao vây.
Chương 6: Bầy sói bao vây.
Khi xung quanh tất cả mọi người đều đang khôi phục thể lực, Tiêu Minh lại dành thời gian để quan sát xung quanh.
Hắn cảm thấy mình chưa cần phải dùng những cái kia đan dược, vả lại còn do lời nhắc nhở của Hoàng Đông, từ khi bước vào cái này căn phòng, hắn luôn đề phòng nguy hiểm.
Quan sát khắp hơn 5 phút, mọi thứ vẫn luôn bình thường, Tiêu Minh biết được cái này tuyển chọn không thể dễ dàng như thế.
Bỗng nhiên Tiêu Minh thấy đầu óc quay cuồng, khi hắn mở lại mắt thấy mình đang đứng trên một vùng hoang mạc.
Một vùng rộng lớn đến vô cùng tận hoang mạc, đám người thí luyện đang ở gần nhau bỗng bị tách ra rất xa.
Tất cả mọi người đều bất ngờ đứng dậy, có vẻ ngạc nhiên, lo sợ.
Từ mặt đất phía sau các thí luyện người hiện ra một cái vòng tròn, sau đó tiếng sói tru vang vọng cả hoang mạc.
Từ trong những cái dưới đất vòng tròn, nhảy lên một một đầu sói đen, ánh mắt hung ác, lao về phía các thí luyện quan.
Tiêu Minh bật nhảy lên, tránh thoái đi con sói sau lưng vồ tới hắn.
Sau đó tay hắn sẵn sàng Xuyên Tâm chỉ, hướng về phía sói đen bắn ra.
“ Ầm” sói đen bị trúng linh chỉ, lăn lộn vài vòng mới có thể đứng dậy.
Nó nhăm nhe nhìn về phía Tiêu Minh, tư thế chuẩn bị vồ tới.
Xung quanh Tiêu Minh, đã có mấy tên thí luyện giả bị sói đen đánh bại, nằm lại trên đất.
Chủ yếu là nhưng tên không thể cầm được khiên, luyện khí tầng thấp hầu như thất thủ ngay lượt t·ấn c·ông đầu tiên của bầy sói.
Một số ngươi lấy ra mình v·ũ k·hí, có kiếm, có đao bắt đầu đánh trả, nhưng không thể tiêu diệt được con nào cả.
Những con sói sau khi giải quyết mình đối thủ, ngay lập tức t·ấn c·ông cái khác người.
Điều này khiến cho mọi người áp lực càng lúc càng lớn, ngay cả Tiêu Minh lúc này cũng bị hai đầu sói theo đuổi.
Hắn vừa phải dùng linh nguyên ở chân để bỏ chạy, vừa phải dùng ra linh chỉ để t·ấn c·ông hai đầu kia sói, có vẻ hơi vô lực.
Xuyên Linh chỉ là cái duy nhất linh kĩ hắn biết lúc này, Tiêu Minh nếm thử dùng hai tay để phóng ra linh kĩ, không ngờ có thể thành công.
Tiêu Minh vừa chạy băng trên hoang mạc, vừa dùng hai tay liên tục tung ra linh kĩ.
Tuy rằng có thể trúng hai đầu kia sói, nhưng có vẻ tổn thương cũng không lớn.
Tình hình ngày càng trở nên không ổn, Tiêu Minh bắt đầu lo lắng.
Nếu tình hình cứ như thế này, có lẽ hắn cũng phải giống như những cái kia người bị tiêu diệt.
Bầy sói càng ngày càng hung dữ, được phát huy điểm mạnh nhất là dựa vào số lượng, bầy sói càng áp đảo.
Thậm chí đã có cầm khiên người bị tiêu diệt.
Cứ như này không thể nào vượt qua được, nhưng tên này thiêu niên thậm chí còn chưa từng trải qua thực chiến, sao có thể chống lại bầy sói này.
“ Tất cả ai muốn sống, hướng về phía ta tụ hợp. Chỉ có nghe ta mới có thể qua được ải này.” Tiêu Minh hô lớn, hắn cố gắng để có thể trở thành cái này đoàn người lãnh đạo.
Tiêu Minh biết rằng, trong cái này tình thế chỉ có đoàn kết lại mới vượt qua được mà thôi.
Một số người nghe được Tiêu Minh tiến hô, vì không chịu nổi áp lực dần tiến về phía hắn tụ lại.
Tiêu Minh liên tục dùng linh kĩ đẩy lùi những kia đầu sói, tạo điều kiện để mọi người tập trung lại.
Khi tất cả cái còn sống người tạo thành một đoàn, chỉ còn lại hơn hai mươi người, nhân số đã giảm đi một nửa.
“ Ai cầm khiên đứng về phía trước, tạo thành hàng phòng thủ. Những người còn lại đứng sau dùng linh kĩ tiêu diệt bầy sói.”
Tiêu Minh thấy những cái này thiếu niên không đến mức ngu ngốc, cũng biết bão đoàn sưởi ấm.
Có lẽ lúc đầu do bị t·ấn c·ông bất ngờ và tuổi còn quá trẻ, chưa đủ lịch luyện để đối phó với cái kia tình huống.
Nhưng hắn Tiêu Minh thì lại có cả kiếp trước, hắn hiểu những lúc nguy hiểm như này, cần người lãnh đạo và sự đoàn kết mới có thể vượt qua.
Tiêu Minh ngay lập tức chính đốn đội hình.
Vì nhìn thấy Tiêu Minh thực lực có thể nhẹ nhàng tránh thoát hai đầu sói mà còn dư sức giúp mọi người tập hợp nên không ai phản đối Tiêu Minh trở thành cái này tiểu đoàn nhất thời đội trưởng.
Mười người mang khiên trở thành trước nhất dàn chắn, ngăn cản bầy sói t·ấn c·ông.
Nhưng người phía sau liên tục dùng linh kĩ t·ấn c·ông bầy sói.
Tiêu Minh để ý có tên còn có thể phóng ra lửa, hay dùng kiếm để t·ấn c·ông.
Đội hình cơ bản được Tiêu Minh thành lập, giống như mai rùa có thể gai nhím vậy.
Bầy sói ngay lập tức bị chắn đứng, không thể t·ấn c·ông xuyên qua lớp phòng ngự, lại liên túc hứng đòn t·ấn c·ông từ hàng phía sau.
Những đầu sói đầu tiên gục ngã, Tiêu Minh bất ngờ khi thấy chúng hoá thành luồng khí màu đen vào bị hút về cùng một phía, hắn ẩn ẩn có cảm giác không ổn lắm.
30 phút sau tình hình chiến đấu dường như trở lên càng có lợi, bầy sói từ lợi thế bất ngờ t·ấn c·ông tạo lên gấp đôi ưu thế, giờ đã bị san bằng.
Số lượng sói và số người đã ngang bằng nhau.
Những đầu sói còn lại vẫn điên cuồng t·ấn c·ông, chỉ sau 15 phút, đầu sói cuối cùng bị hạ gục.
Chiến đấu dường như càng về sau càng dễ dàng, tất cả mọi đầu sói đều điên cuồng t·ấn c·ông, cho dù khi số lượng thua thiệt.
Ngay lúc tất cả mọi người tưởng rằng nguy hiểm đã được giải quyết, có người buông bỏ mình v·ũ k·hí, nằm ra đất vô lực, một tiếng sói tru to lớn làm tim mọi người rung lên một nhịp.
Từ phía xa, nơi Tiêu Minh để ý được bầy sói bị c·hết sẽ chuyển thành khi đen tụ về đó, xuất hiện một khổng lồ con sói.
Kích cỡ gấp 2,5 lần so với bình thường, ánh mắt hung ác cùng với cặp răng nhanh kinh khủng.
Nó tru lên những to lớn tiếng sói, nhắm về phía đám người nhào tới.
“ Tất cả đứng dậy ngay, tạo thành hàng phùng thủ. Nhanh!” Tiêu Minh hét lớn, chính hắn vẫn đang đề phòng áp súc linh kĩ ở hai ngón tay, bắn về phía đầu sói to lớn.
Tiêu Minh linh kĩ đánh trúng con to lớn sói nhưng không gây bất kì điều gì cản trở cho nó, khổng lồ sói tiếp tục lao đến đám người.
Nhưng cái linh kĩ trúng người chỉ càng làm nó thêm giận giữ.
Hàng phòng thủ vừa được thiết lập thì đầu sói băng đến, nó chỉ cần một trảo đã có thể đánh tan nát cái này hàng khiên chắn.
Thậm chí có người còn bị sói hất bay rất xa, nó tiếp tục lao lên, t·ấn c·ông phía sau người.
Tốc độ của cái này sói rất nhanh, không ai có thể kịp phản ứng đã bị nó đánh bay.
Tiêu Minh cũng không ngoại lệ, bị đầu này sói đánh bay, phun ra một ngụm máu.
Cái này to lớn sói hoàn toàn vượt trội so với bọn hắn, hi vọng gần như bị mất hết.
Không ngờ chỉ là thí luyện tuyển chọn thôi mà có thể đáng sợ như vậy.
Khi hi vọng của mọi người đã bị dập tắt bởi một đầu sói quá mạnh, thì lúc này đầu sói lại tan biến.
Sau đó bọn hắn thấy mình trở về ban đầu căn phòng, trên kia chủ toạ ngồi là Phong Vũ.
“ Các ngươi biểu hiện không tệ, có thể đánh bại toàn bộ bầy sói chống cho Lang Vương xuất hiện cũng đã ngoài ta dự định.”
“ Tất cả các ngươi đều sẽ được trở thành Dao Lục Tiên môn đệ tử, hay trở ra sắp xếp, sáng hôm sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Sau khi nói xong, Phong Vũ phất tay, tất cả người thí luyện bị đưa trở ra quảng trường.
Tiêu Minh lúc này thở phào nhẹ nhõm, may mắn chỉ là thí luyện tuyển chọn, nếu thật sự gặp như thế đầu sói, hắn có lẽ đ·ã c·hết thêm lần nữa.
Hắn nhìn lên thấy sắc trời dần về sáng, hắn đã chiến đấu cả một ngày, cho dù có khôi phục đan thì hắn vẫn cảm giác tinh thần và thể xác mệt mỏi.
Ân Hồng xuất hiện bên cạnh hắn:“ Thế nào rồi?”
“ Ân thúc, ta đã được chọn. Sáng mai có thể xuất phát.”
“ Lúc nãy ngươi gặp nguy hiểm sao?”
“ Có chút...”
“ Nhớ lấy ta cho ngươi viên kia thủy tinh cầu. Giờ trở về đi, ta đã thuê chỗ nghỉ.”
“ Dạ, Ân thúc.” Hắn nhớ đến Ân Hồng cho mình cái kia viên cầu, trong lòng ấm áp.