Chương 3: Ân Thúc dặn dò, bắt đầu luyện linh
Chương 3: Ân thúc dặn dò
Đêm tối, Vĩnh Tương ngoại thành, một căn tiểu viện.
Tiêu Minh ngồi cạnh Ân thúc, hắn rất bất ngờ khi Ân Hồng cũng là một tên luyện linh sư, phong tâm cảnh.
Thậm chí qua lời nói của Nguyệt Lan hắn còn cảm thấy vị này thúc thúc của mình rất lợi hại.
Trong tất cả cái kí ức hắn nhận được, không hề có chút gì liên quan đến việc Ân Hồng là luyện linh sư.
Với cái trước Tiêu Minh, Ân Hồng là một vị bình thường nông dân thúc thúc, người luôn chăm lo cho hắn mà thôi.
“ Tiểu Minh, như ngươi đã biết, tiếp sau ngươi cần phải vào tiên môn, rời xa thúc thúc rồi.”
“ Cha mẹ ngươi đã gửi gắm ngươi cho ta, nhưng ngươi lại dính thứ gọi là tạo thủy khí tức. Thúc thúc cố gắng mấy nắm nay, cũng vô pháp để giải. Chỉ còn vào tiên môn, ngươi mới có thể tiếp tục sống.”
Ân Hồng nhận nuôi Tiêu Minh từ bé, coi như con đẻ. Hắn biết Tiêu Minh là đứa trẻ sống khép kín, nội tâm vì hắn mất cha mẹ từ nhỏ.
“ Thúc thúc, ta đã lớn, người không cần lo lắng cho ta. Ta vào tiên môn sẽ rất nhanh trị khỏi Tạo thủy khí tức, trở về tìm thúc.”
“ Ba ngày sau, thúc sẽ đưa ngươi vào thành, tham gia tiên môn tuyển chọn. Cái kia Nguyệt Lan có vẻ nhìn trúng Tạo thủy khí tức trong người ngươi, ngươi vào tiên môn chắc cũng sẽ không bị n·gược đ·ãi.”
“ Ta theo cha ngươi mười năm chinh chiến, coi như huynh đệ ruột thịt. Ngươi ở cùng ta từ khi ta còn nhỏ, ta coi như con ruột. Sau này có chuyện gì xảy ra, hãy về Vĩnh Tương thành, ta luôn chờ ngươi ở nơi này.”
“ Đây là một môn tâm pháp tu luyện, cha ngươi để lại. Cha mẹ ngươi năm xưa cũng là kiệt xuất trong thế hệ chúng ta, ngươi thiên tư chắc chắn cũng sẽ là rất tốt.” Ân Hồng lấy từ đâu đó ra một quyển sách, đưa cho Tiêu Minh.
“ Nó tên là Lưỡng nghi tâm pháp, người tu luyện cần giữ cho cân bằng âm dương, hạn mức tối cao là vô hạn, một môn cao cấp tâm pháp.” Ân Hồng chỉ vào màu xanh quyển sách, bắt đầu giảng giải.
“ Quyển này tâm pháp là cha ngươi để lại, mong muốn mở cho ngươi một tiền đồ. Thúc thúc vốn là muốn để ngươi mười tuổi tu luyện, mấy năm sau đợi ngươi trưởng thành, mới đưa ngươi vào tiên môn. Không ngờ, thế sự không theo ý người.”
“ Trong người ngươi tạo thủy khí tức phát tác quá nhanh, ta không thể không đưa ngươi vào tiên môn.”
Tiêu Minh tò mò đánh giá Lưỡng Nghi Tâm pháp, trong lòng tràn đầy kích động :“ Cái thứ nhất ta thu được bí kíp, không ngờ lại là ta cha để lại.”
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tiêu Minh, Ân Hồng nhắc nhở: “ Vào linh cung, không phải ai cũng tin tưởng, lúc nguy cấp cần phải dựa vào chính bản thân mình.”
“ Còn đây là một thanh huyền phẩm linh kiếm, cũng là một thanh tốt kiếm, là thúc thúc muốn cho ngươi. Có lẽ vào Dao Lục Tiên môn, ngươi sẽ phải tập kiếm.” Ân Hồng lại lấy ra một thanh màu xanh bích kiếm, thuỷ hệ khí tức ẩn hiện.
Vỏ kiếm màu xanh dương, có gì đó hoa văn, trông như một trận đồ, Tiêu Minh vô pháp lí giải. Chuôi kiếm thanh thoát, cho người ta cảm giác nhẹ nhàng.
Khi Ân Hồng rút kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén, ẩn ẩn có nội liễm thủy lực khí tức, rất cường đại.
“ Nó tên Thanh Huyền kiếm.”
Ân Hồng thu lại kiếm, không biết cách nào làm thanh kiếm đột nhiên biến mất, Tiêu Minh nghĩ thầm: “ Không phải nói tặng cho ta sao, làm sao lại biến mất rồi.”
“ Haha tiểu tử, ta thu kiếm vào trong nhẫn trữ vật. Cái này nhẫn cho ngươi.” Ân Hồng rút từ trên tay cái nhẫn, đưa cho Tiêu Minh, một cái tinh xảo vô cùng chiếc nhẫn.
“ Sau này ngươi nắm được linh nguyên, có thể điều động cái này nhẫn, lấy ra Huyền Thanh kiếm.”
“ Đa ta thúc thúc.” Cầm trên tay chiếc nhẫn, Tiêu Minh vui mừng cảm tạ.
Nói thật, mặc dù hắn đã thay thế cho cái này Tiêu Minh, nhưng tình cảm mà Ân Hồng dành cho Tiêu Minh hắn cảm nhận là vô cùng thật lòng.
Công sinh không bằng công dưỡng, Tiêu Minh mang Ân Hồng ơn quá lớn.
Không biết là do hắn có được cái trước Tiêu Minh kí ức, hay lí do nào đó, hắn cảm thấy bản thân vô cùng thân thiết, gần gũi với vị này của mình Ân thúc, như thể toàn bộ cảm xúc của cái trước Tiêu Minh chuyển hết sang hắn.
Cảm giác như thể đây là mình phụ thân, đang căn dặn hài tử trước khi hắn đi học xa.
“ Tiêu tử ngươi với ta, còn cần gì nói đa tạ. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi tu luyện Lưỡng nghi tâm pháp, chú ý vào bìa sách. ” Ân Hồng dùng cách nào đó, có lẽ là linh nguyên, giữ Lưỡng nghi tâm pháp lơ lửng trước mặt Tiêu Minh.
“ ??? chẳng phải sách này để đọc sao?” Tiêu Minh thắc mắc trong lòng.
Lưỡng Nghi tâm pháp ngay lập tức tan rã, biến thành màu xanh dòng nước, chảy vào trong trán của Tiêu Minh.
Tiêu Minh hoảng hồn, như thể có một đống kiến thức được truyền vào trong đầu hắn vậy. “ nnn đây là nhét sách vô đầu theo nghĩa đen sao? ”
Tiêu Minh thấy mình đã hoàn toàn nắm được Lưỡng Nghi tâm pháp, thậm chí hắn còn hiểu được cách điều khiển đơn giản linh nguyên, quả thật là thần kì.
“ Ta đã dùng quán đỉnh pháp, đưa Lưỡng nghi tâm pháp cho ngươi. Chỉ khi đến Phong tâm cảnh, ngươi mới có thể hoàn toàn xem được hết tâm pháp. Hiện nay tâm pháp chỉ bổ trợ ngươi tu luyện mà thôi.”
“ Cái môn này tâm pháp đặc biệt, do cha ngươi tạo ra, hoàn toàn có thể tu kết hợp cùng cái khác tâm pháp, không cần cải tu. Cái này Lưỡng nghi tâm pháp, ngươi phải giữ bí mật, chỉ ngươi và ta biết, không nó có thể mang cho ngươi hoạ sát thân.”
Ân Hồng nghiêm nghị nhắc nhở, hắn lo lắng Tiêu Minh trẻ tuổi nông nổi, không biết suy nghĩ, để lộ ra tâm pháp, dẫn người ngấp nghé.
“ Thúc thúc còn món đồ cuối cùng, cho ngươi. Khi ngươi thật sự gặp nguy hiểm tính mạng, bất kể cảnh giới, chỉ cần bóp nát cái này ngọc, sẽ có người cứu giúp.”
Ân Hồng đưa ra một viên bi ngọc nhỏ, Tiêu Minh hai tay thu lại.
“ Được rồi, những gì ta đã dặn dò, nhớ kĩ. Bây giờ trở về phòng, tranh thủ ba ngày dựa theo tâm pháp tu luyện đi. Tiến tiên môn có lẽ có chỗ dùng.”
“ Thúc thúc nghỉ ngơi.”
“ Đi đi.”
...
Tiêu Minh về mình phòng, bắt đầu nếm thử theo tâm pháp tu luyện.
“ Không ngờ cha mẹ ta lại để lại cho ta công pháp, Ân thúc còn cho ta Thanh Huyền kiếm. Không ngờ ta lại là một thiếu gia của cái này tu tiên giới. Haha.” Tiêu Minh trong lòng cuồng cười.
“ Không được không được, ta phải thử tu luyện. Ta cần phải giải được cái này tạo thủy khí tức, phải giữ được cái này mạng, rồi mới có thể cười.”
“ Dù sao luyện linh thiếu gia cũng không giải được cái này tạo thủy khí tức, còn cần cầu cạnh tiên môn. ”
Tiêu Minh ngồi xuống mình giường, nếm thử theo tâm pháp, bắt đầu tu luyện.
Theo hắn hơi thở, nếu nhìn xuyên da thịt, sẽ thấy trong Tiêu Minh ngực ẩn ẩn hiện lên âm dương vòng xoáy, dần dần xoay chuyển.
Bước đầu tiên tâm pháp đề cập để tu luyện, là cần tìm đến linh nguyên, cản nhận và nắm bắt được nó.
Chỉ người tìm thấy được linh nguyên, mới có tư cách tu luyện, trở thành luyện linh sư.
Tiêu Minh không biết thời gian một người bình thường cần bao lâu thời gian để tìm được linh nguyên.
Nhưng hắn chỉ cần vài hơi thở, đã có thể nắm bắt được linh nguyễn xung quanh mình.
Khoảng cách Tiêu Minh có thể cảm nhận được linh nguyên theo hắn số lượng hơi thở càng mở rộng, vài hơi về sau mở rộng hết hắn căn phòng mới dừng lại.
Không biết do hắn thiên tư, hay do tâm pháp, Tiêu Minh cảm nhận được mình có thể điều động xung quanh linh nguyên một cách tự do, như hắn bộ phận thân thể.
Lần đầu tiên hắn cảm giác được mình trở thành một cái luyện linh sư, thời gian có nhanh để đạt được nhưng không thể nào cản lại hắn sự vui sướng.
Linh nguyên là một dạng rất kì quái tồn tại, hắn có thể hiện diện được nó ở xung quanh mình, nhưng không thể dùng mắt để quan sát hay dùng tay để chạm đến.
Nó tồn tại ở dạng mà ta chỉ có thể thông qua tu luyện tâm pháp, từ đó dùng cảm giác để nắm bắt, thao túng cho mình sử dụng.
Hắn cảm nhận được linh nguyên luôn ở xung quanh, vô cùng vô tận, như sự tồn tại của không khí vậy. Theo cách giải thích của Tiêu Minh thì là một dạng khác của không khí.
Tiêu Minh điều khiển linh nguyên tập trung vào bàn tay, hắn nắm thành nắm đấm và đập xuống mặt bàn ở phía trước.
Ngay lập tức chiếc bàn bị đấm vỡ nát, Tiêu Minh phải giật mình với cái khí lực mình có lúc này.
“ Thật là đáng sợ sức mạnh, nếu khí lực này đấm vào người ta, chẳng phải ta thành thịt nát rồi sao.” Tiêu Minh sợ hãi rụt một mắt.
“ haha, ta đã đạp lên cái thế giới này chính lộ, đặc sắc nhất chi lộ, bây giờ ta chỉ cần tu luyện để thoát khỏi tạo thủy khí tức nữa mà thôi...”