Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 42 : Gây sự ?




Chương 42 : Gây sự ?

Trong những ngày tìm tòi trong hơn mấy trăm quyển sách, một quãng hành trình dường như vô nghĩa, từ trước tới nay chưa hề ai biết về cách kết hợp ấn chú với hồn kĩ bởi chúng dường như hai dạng tách biệt.

Nếu có hồn kĩ điều khiển thì ấn chú như vô dụng và ngược lại, vậy nên chưa hề có ai có thể kết hợp đồng thời không có ai có thể làm.

Được một lão trong thư sách các nhắc nhở "Hồn kĩ và ấn chú là hai loại khác biệt, nó có thể thay đổi hoàn toàn một cơ chế của hồn linh, vậy nên hồn kĩ kết hợp với ấn chú là điều không thể"

Đằng Hải hắn không tin rằng bản thân không thể vượt qua ranh giới ấy, có hồn linh có thể tạo ra ấn chú, dù không có ấn chú tạo hồn linh nhưng vẫn có thể giam giữ hồn linh, như vậy chả phải là đã chạm tới ngưỡng cửa cuối rồi sao.

Đằng Hải càng dấn sâu vào trong ấn chú và pháp trận, tới nỗi mà khi mọi người đều ngủ hết, mình hắn vẫn giở từng trang đọc đi đọc lại.

Trong hơn hàng tỷ kí tự, Đằng Hải tự tay hắn tạo ra một loại kí tự khác. Lấy tất cả từ trong sách, chỉ khác biệt là nó có chút phức tạp hơn, lại khó làm hơn.

Sau đó là một loạt thử nghiệm liên tục, dường như chức năng của những ấn chú này vẫn hoạt động, nhưng dường như đã giảm đi sức mạnh thật sự.

Đằng Hải ngồi trên đất, hai tay vẫn cố vẽ ra một loại kí tự mới, tìm ra một phương pháp truyền tải được lượng linh khí in xuống đất, mục đích khiến nó in vào trong cấu trúc đất tạo thành một lớp ấn chú ẩn xuống.

Hắn áp dụng như hướng dẫn làm thổ bạo, ấn chú gây nổ ở dưới đất, nó có thể tự in sâu xuống đất, nhưng điểm trừ là nó vẫn còn một chút mờ mờ hiện lên trên mặt đất.

Nhưng đó là tất cả khả năng của các lão sư trong lĩnh vực pháp trận rồi, còn nếu muốn nó vô hình mà lại vô hại, cũng không hẳn là không làm được.

Nó thúc đẩy được Đằng Hải một thứ gì đó khác người, khiến hắn càng như nhập tâm hơn. Về điểm này hắn đã tìm thấy được hi vọng, nâng nó lên tầm cao mới.

Căn phòng lúc này như in đầy những kí tự lạ lùng, đến Tiểu Kì cũng có chút sợ với năng suất làm việc của Đằng Hải, quả thật như cái máy.

Lúc Đằng Hải dừng bút, cũng là lúc pháp trận hoàn thành, hắn cũng thở một hơi trong mệt mỏi.

-Ca xong rồi ư ?

Tiểu Kì tới gần hỏi hắn, tay đưa cốc nước. Đằng Hải cầm lấy, tu một hơi hết cốc nước, trả lời :

-Đây mới chỉ là bước đầu, quy mô này cũng chỉ thực hiện được mỗi khả năng đó là ẩn được sâu dưới đất, truyền linh khí vào là biến mất thôi, chưa có khả năng gì cả.

Tiểu Kì nhìn xung quanh, chạm vào một kí tự dưới đất, truyền chút linh khí vào bên trong.



Lập tức linh khí tác động với pháp trận, lập tức biến mất trong chốc lát, nhưng ngừng truyền linh lực thì nó lại hiện lại.

Rốt cuộc nó cũng chỉ là một sản phẩm thử nghiệm, chưa nói lên gì cả. Đằng Hải lúc này cũng đi ra ngoài hít thở không khí, lấy lại tinh thần để làm việc.

Vừa bước tới cửa mở he hé thì đã có một đám người đứng ở ngoài, đều trông rất hung hãn a, khiến cho hai người bảo vệ ở ngoài đứng ngồi không yên.

Bọn họ xét riêng tu vi tên nào cũng cỡ cao cấp đỉnh phong lục sắc, tập trung ngoài chính đông đến như vậy rốt cuộc có ý định gì.

Bọn họ đứng đó cũng lâu lắm rồi, Đằng Hải quyết định bước hẳn ra ngoài nói chuyện, hai bên vừa mới chạm mặt nhau thì bỗng một luồng gió mạnh thổi vào mặt Đằng Hải.

"Vù !"

Trong chớp mắt, một cái đầu gối xuất hiện trước mặt hắn, chạm một cái khiến hắn gãy hết cả xương mũi, máu bắn tung tóe.

-Ặc !

Động tác quá nhanh, đến hai người bảo vệ cũng phải choáng ngợp, cơ thể chưa kịp động đã thấy hắn xuất hiện đáp một gối vào mặt Đằng Hải.

"Uỳnh !!!"

Đằng Hải ăn một gối liền bị ngã về phía sau, đập mạnh người vào một chiếc bàn gỗ, khiến nó như bị chẻ đôi, nứt thành hai mảnh.

Hai người bảo vệ vội chạy tới xem Đằng Hải thế nào, lập tức mấy tên kia biến mất trong hư vô, khiến hai người họ bấy ngờ vô cùng.

Họ nâng Đằng Hải lên, phủi quần áo rồi liền gọi bác sĩ. Đằng Hải ăn một gối liền choáng váng, hai chân đứng không vững nổi, run lên từng hồi.

"Sức mạnh quái quỷ gì đây !? Bọn họ chỉ đá một cái sau đó liền chạy về, rốt cuộc là có ý gì ?"

Đằng Hải trong thâm tâm không thấu nổi hành động của bọn chúng. Lúc ấy Tiểu Kì cũng từ trong phòng đi ra ngoài, thấy Đằng Hải nằm dưới đất, mũi chảy đầy máu, vội chạy tới đỡ.

Cô ngửi thấy mùi máu, vội kiềm chế lại mà dìu Đằng Hải tới phòng y tế, vừa đi vừa mắng hắn :



-Sao ca làm cái gì mà khiến người ta ai cũng ghét thế, lại còn b·ị đ·ánh gãy mũi chứ, tên đó đâu để muội xử hắn.

-Ai biết được hắn định làm gì, dù gì thì đấy cũng là cả một đám tu vi cao cấp lục sắc, ca với đệ không thể làm gì được bọn họ đâu.

Đằng Hải trả lời, Tiểu Kì cũng khó hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lại có một tên không vì bất cứ lý do nào mà lao tới đánh, chẳng nhẽ là kẻ điên ?

Vị tỷ tỷ tên Thu Hương trong phòng y tế đang ngồi đọc lại quyển sách phân loại thảo dược, bỗng thấy hắn đi vào với cái mũi đầy máu, ngạc nhiên đến tim suýt bắn ra ngoài.

Cô vội lấy cái hộp sơ cứu trên tủ, chạy vội tới chỗ Đằng Hải đưa hắn ngồi lên giường, vừa sơ cứu vừa hỏi :

-Đệ làm cái quái gì mà lại thành ra thế này vậy, như này thì buổi tiệc chiều nay phải hủy bỏ rồi !

-Tiệc gì ?

Đằng Hải khuôn mặt ngơ ngác hỏi, khiến cho tỷ tỷ đó bất ngờ.

-Đệ không biết ? Chiều nay chúng ta sẽ mở tiệc để chào mừng quán trở thành một địa điểm nổi tiếng xếp trong hạng 10 của ngũ tinh thành, sẽ có nhiều nhân vật tới đó, lúc đấy không có bản nữ của đệ thì sẽ rất khó để hợp tác với họ.

Đằng Hải nghe được tin này, mới biết được ý định của mấy tên gây sự hồi nãy, trong đầu hắn suy nghĩ được một lúc :

"Mấy tên này khả năng cao lại chính là người của Hồng Phấn Khô Lâu, hoặc là một tổ chức nào đó muốn gây sự với chúng ta. Hừ, thủ đoạn thâm hậu đấy"

Đằng Hải dù chưa tính tới nước này, nhưng thực sự nếu có người tính kế hắn lộ diện, ắt kế đã được vạch ra.

Đằng Hải khả năng hơn người trong số thảo dược hắn đã từng ăn, trong số đó cũng tạo cho hắn nhiều bất ngờ, chính là phấn hoa của nhữ hoàn thảo.

Một cây nhữ hoàn thảo thường thì mùa thu sẽ ra hoa, chính là bây giờ thời điểm phấn nhiều nhất, cũng nhờ cái hoa này mang phấn hoàn toàn đem ra ngoài, có thể bôi lên mũi để làm hồi phục phần máu tụ, giúp trông nó như lành lặn.

Tiếc là nó không thể giúp hồi phục xương gãy và tổn thương, nhưng lần này chỉ cần che mắt thiên hạ, như vậy chả phải quá tốt sao.

Điều hắn lo lắng lúc này là không có ai đủ khả năng ra ngoài thành ngặt về, đều là mua từ người khác. Giá cũng không hẳn quá đắt nhưng lại nhận ít lợi nhuận, đôi khi lỗ bởi phấn hoa khi ngắt đi chỉ giữ được khoảng 1 đến 2 tháng là sẽ hoàn toàn mất đi dược chất.

Đằng Hải có ý định mua trọn mấy mảnh đất quanh đây nhưng số tiền tích góp lại chưa đủ, hay phải nói là tiền đất quá đắt đi.

Lúc ấy cũng đã giữa trưa hắn liền quay trở lại phòng làm công việc của hắn, Tiểu Kì thì cầm lấy một chút băng và bông để một lúc lại thay băng cho hắn.



Ở phía của Hồng Phấn Khô Lâu, Hồng Nhan nằm trên giường, nữ nô đang bóp vai cho cô ta, bỗng từ ngoài có mấy tên đứng ngoài cửa nói vọng vào :

-Nhiệm vụ thành công, chúng tôi trở về đây.

Sau đó đám người liền biến mất, còn lại hai người kia trong phòng, Hồng Nhan đánh tiếng khen ngợi nữ nô đó :

-Ngươi quả thật là cánh tay phải đắc lực của ta, lại có thể nghĩ ra kế tốt tới vậy, nếu thằng nhóc đó thực sự không phải con bé Thiên Nguyệt kia, thì mọi chuyện sẽ có chút rắc rối.

-Chủ nhân yên tâm, nếu thực sự không phải, thì chũng chỉ là mấy đứa nhóc, sao có thể làm khó được ngài cơ chứ.

Nữ nô đó giọng điệu tự tin, xoa xoa bóp bóp, kĩ thuật điêu luyện đến nỗi Hồng Nhan như lên tiên.

-Quả thật, không có ngươi chắc ta trầm cảm quá, nhỉ Nhã Yến ?

-Chủ nhân đừng nói thế, ngài là chỗ dựa của tất cả mọi người ở đây mà.

Hồng Nhan nghe câu này, cũng yên tâm phần nào, nhắm mắt mà th·iếp đi một lúc. Nhã Yến cô ta thấy vậy, liền dừng tay lại, chỉnh lại quần áo cho Hồng Nhan rồi rời khỏi phòng.

Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước xuống tầng, vừa đi vừa nghĩ :

"Rốt cuộc lão già ấy đi đâu mà lâu thế, chẳng nhẽ bị thằng nhóc con kia ám toáng rồi ? Không thể nào lão có kinh nghiệm g·iết người hàng đầu đấy, tu vi cũng vượt trội vậy mà"

Đang đi không chú ý, Nhã Yến va phải một nữ nhân, liền gây ra sự khó chịu đối với nữ nhân đó.

-Con nhỏ này, mày đi có nhìn đường không hả !?

Nữ nhân kia mắng một cái, tay đã lao tới định tát, nhưng cô ta nào biết rằng Nhã Yến đó trước khi bị bán làm nô lệ, đã từng là sát thủ reo rắc nỗi kinh hãi, hiệu Bóng Đêm, nỗi kh·iếp sợ của những tên đầu treo giá.

Từ khi bị c·hấn t·hương nghề nghiệp cô ta liền b·ị b·ắt làm nô lệ, rồi lại được Hồng Nhan mua lại đúng lúc mà cô khó khăn nhất, bị những tên chủ buôn c·ưỡng h·iếp.

Chính bởi vậy mà sự trung thành của Nhã Yến không đến từ bất cứ dã tâm nào cả, thế nên người phụ nữ trước mặt cô ta đương nhiên sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm về mặt cơ thể gì cả.

Nhưng chính vì thái độ khinh thường đó, Nhã Yến liền nắm lấy cổ tay, lườm một cái khiến nữ nhân đó c·hết lặng, dấm đài rồi gục xuống cầu thang.

Nhã Yến bước đi, không một ai biết được, chỉ biết có một nữ nhân miệng sủi bọt nước nôi chảy đầy sàn nằm lê lết trên cầu thang.