Chương 41 : Luyện tập
Đằng Hải nghỉ ngơi, nhưng vẫn suy ngẫm về cái kế hoạch hắn vạch ra, cho đến giờ đã chui ra hàng tá lỗ hổng.
Nói đến đầu tiên là tu vi, hắn và Tiểu Kì là quá thấp, như vậy dễ dàng sẽ bị bọn chúng chơi đùa với tính mạng, bắt buộc phải thăng tiến tu vi.
Tiếp theo là vấn đề làm cách nào để Hồng Nhan trở thành con cờ dưới trướng, giờ Nghệ Phương t·ự t·ử, khả năng thành công tụt dốc còn nhanh hơn cả ngủ quá giờ trưa.
Mà nếu xét trên phương diện giúp cô ta trả thù, thì vẫn còn bà mẹ độc ác của cô ta, nhưng mà như thế lại càng sợ rằng cô ta trở mặt nhanh hơn thôi.
Cái cuối cùng chính là danh vọng, đối với nơi này thì đương nhiên, nhưng hắn đây lại không lấy một chút, người ngoài nhìn vào đều không công nhận, như vậy thì trong việc gây gổ với Hồng Phấn Khô Lâu sẽ thành một khó khăn.
Gây gổ với bọn họ để làm gì ? Đương nhiên là sẽ tạo ra kẽ hở để Hồng Phấn Khô Lâu phải chịu sự cô lập từ phía cộng đồng, bọn họ sẽ phải nhờ đến ta như vậy há phải đơn giản sao ?
Nhưng điều hắn lo lắng nhất vẫn là nếu cô ta ở dưới trướng, bỗng lại tạo phản thì cho Đằng Hải thêm 10 cái mạng cũng không sống được.
Mà tính cách Hồng Nhan bên ngoài ác nữ như vậy nhưng tâm hồn lại rất thiếu nữ a, mặc dù thế nhưng đám người xung quanh cô ta lại nguy hiểm vô cùng, nói đến mấy nữ nhân làm ở đó cũng đủ hiểu rồi.
Bọn họ ngang nhiên "nghỉ ngơi" ngay ở ngoài đường, thậm chí còn cả một đám, quả thật đầu độc cực mạnh lên một đứa trẻ như hắn.
Bởi vậy phép nô lệ dường như là kế sách cuối cùng, trong số tà thuật của bà lão kia cũng không có cái nào là điều khiển người.
Nhưng mà phép nô lệ là chưa đủ, nếu bọn họ ý định t·ự s·át, cứ nhắm vào ta rồi g·iết, cả ta và kẻ đó đều đồng vu quy tận thì ắt mấy tên khác cũng được giải thoát.
Như vậy thứ ta cần lại là một thủ thuật cao cường hơn, có thể khiến bọn họ không tài nào dám phản bội, đồng thời lại khiến bọn họ trung thành tuyệt đối.
Nhưng không hề có phương pháp nào cả, nếu ý chí của bọn họ cao, ắt càng về sau sẽ tính kế g·iết hắn, rồi c·hết cả lũ.
Cho độc không được, nô nệ ấn không được, thành quả thật sự quá khó tìm, có lẽ hắn sẽ phải đánh liều một lần chăng ?
Lúc này, một ấn tà pháp một ấn nô lệ, hắn nhớ lại lúc hắn phá đi kết ấn lúc còn lẩn trong Hồng Phấn Khô Lâu, chính là nhờ hắn có thiên phú chăng ?
Bên ngoài một quyển dạy về ấn chú cơ bản đã rơi tầm vài trăm linh thạch một quyển, mà mua về thì phải học hết mấy vạn trang đó không thực sự là rất tiếc.
Cơ bản thì Đằng Hải từ đầu đến cuối dùng đều phải có chỉ dẫn, lúc p·há h·oại thì đúng là chả cần chỉ dẫn mà vẫn thành công a.
Nhưng Đằng Hải đối với pháp trận hay ấn chú đều không có duyên, bởi vì bọn chúng liên quan tới tinh thần lực và kết ấn, hắn đều không thể làm.
Điều hắn làm được là vẽ ra rồi thi triển với mức độ thấp, vậy nên cái ấn chú buộc phải dựa vào người khác, nhưng ai có đủ khả năng đó ?
Đằng Hải lúc này nhớ tới Tiểu Kì, chính cô đã có tinh thần lực vượt trội hơn cả hắn, chỉ việc hồn linh của cô là một dạng huyết linh hồn, mà muốn kiểm soát được nó tương lai chắc chắn cần nhiều tinh thần lực.
Còn Đằng Hải khả năng có lẽ thiên về luyện khí, khả năng tốt hơn chính là chỉ có thể dùng làm hàng trưng bày hoặc dùng để "nghỉ ngơi" đi.
Vậy nên Đằng Hải quyết định mua tất cả số sách dạy về pháp trận, từ nhập môn cho tới đỉnh phong, mua phải mua bằng hết, nhẹ nhàng bay hơi một phát hơn tám ngàn linh tệ thôi.
Và lúc ấy hắn bị u·ng t·hư màng túi, cắm hết cả thảo dược còn thiếu tiền, vay mượn hết cả viện, rồi lại phải giả nữ nhân để kiếm thêm thu nhập, cuộc sống thật giống cuộc đời.
Tiểu Kì trước số sách chất núi ấy, buộc phải học hết từ đầu đến cuối, còn được Đằng Hải mời thêm mấy vị tỷ tỷ ở lại học cùng, quả là hành xác.
-Thật sự đây là sách dạy pháp trận với ấn chú sao ? Rắc rối còn hơn cả quyển sách lúc trước từng đọc nữa....
-Đệ ấy nghĩ gì lại bắt chúng ta học những thứ này, quả thật chúng ta có tu vi nhưng cũng chỉ là kĩ nữ, học cái này cũng đâu thể thêm được cái gì.
Tiểu Kì có vẻ không quan tâm lắm, ngược lại cảm thấy những quyển sách này khá thú vị, lại dễ dàng với cô, học một lúc có lẽ cũng có thể nhập môn.
Mấy vị tỷ tỷ kia nhìn qua Tiểu Kì cũng thấy chút hổ thẹn, để bản thân kém một cô bé, làm tỷ tỷ như vậy cũng nhục nhã quá.
Bọn họ liền bắt tay vào nghiên cứu và học tập, quả nhiên việc để họ học chung cũng là một cái tốt, chưa đầy 2 ngày đã có thể nhập môn được.
Trải qua đúng 2 ngày 2 đêm, họ học đến mắt đen quầng như gấu trúc, lại vẫn chăm chú đọc đi đọc lại.
Họ hoàn thành trận pháp cơ bản như trói chân hoặc làm lạnh, nhưng nó khá tùy thuộc vào hệ của hồn linh, nghĩa là hồn linh thuộc hệ gì, chiêu đó sẽ càng mạnh.
Nhưng pháp trận phải được vẽ sẵn hoặc đã kích hoạt mới có hiệu lực, không thì cũng chỉ như tờ giấy chưa được truyền linh lực, không có một chút tác dụng.
Bùa chiến đấu cũng không thể dùng nhiều trong thực chiến bởi nó hao tổn nhiều linh khí hơn hồn kĩ, mà hiệu quả không được bao nhiêu, ngược lại có thể chế tạo trước ở nhà, với nguyên liệu cũng không gọi là quá đắt đỏ.
Mà nhìn lại, Tiểu Kì chính là người có tiến triển nhất, cô chưa gì đã chuyển qua học những quyển sơ cấp, dạy những ngữ chú rắc rối hơn, thậm chí là lớn hơn những cái bình thường.
Đằng Hải thấy cô học đến vậy, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, lại thấy cô hứng thú với chúng, dường như đây chính là điểm đặc biệt.
Từ thể chất đến tư chất, Tiểu Kì cái gì cũng vượt xa hắn, lúc này Đằng Hải mới cho người mang đồ ăn và khuyên họ nghỉ ngơi, bản thân cũng bắt đầu đi luyện tập.
Lúc ấy cũng là giữa đêm đi, Đằng Hải đứng trước ánh trăng, tay cầm một thanh kiếm, dài bằng chiều cao của hắn, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu lại ánh trăng.
Đằng Hải chém tới, lực đạo rất chuẩn, ngược lại cơ thể hắn không thể theo được khối lượng của cây kiếm, chém tới quá mạnh bản thân cũng bị kéo theo.
Ngã xuống một cái, hắn vẫn không chịu từ bỏ mà đứng lên, tiếp tục luyện tập, cái sàn quả thật đầy vết chém chi chít trên đất, nhưng trông kĩ lại thì chỉ như vết xước mà thôi.
Đằng Hải hắn bất lực, bản thân không hề có một thứ gì có thể phù hợp, có trách thì trách hồi bé hắn ham chơi không chịu tập luyện chăm chỉ, nếu không hiện tại mọi chuyện đã dễ dàng.
"Luyện quyền, hóa trảo..."
Hắn lúc này mới nhớ tới hóa khí trảo hắn đã học, nhập môn hơn trăm ngày rồi chưa ôn lại, có lẽ đây mới chính là thứ phù hợp với hắn.
Trảo không cần nhiều sức mạnh, không cần nhiều thao tác, sự cần thiết trong nó là tốc độ và sự chính xác, lại phù hợp với cơ thể Đằng Hải, kết hợp với quyền cước, thật sự hắn có thể bá đạo !
Nhưng hắn sai thật rồi, hóa khí trảo này hắn nhập môn đã là quá sức, lượng linh khí cho chiêu thức này quả thật cực nhiều, dùng có chục phút mà Đằng Hải không thể cảm nhận được linh khí còn có thể hấp thu, cơ thể liền mệt lử.
Vậy hắn lại phải luyện tập cơ thể, tăng cao thể lực, đứng lên ngồi xuống, hít đất, gập bụng tất cả 100 cái mỗi ngày, chạy 10 cây và ngày nào cũng ăn đầy đủ dưỡng chất rồi lại tập luyện.
Nhưng mới bắt đầu đã bị những tỷ tỷ kia ngăn lại, bởi cái cơ thể đầy đặn nuột nà này mới có thể giúp họ kiếm tiền, nếu Đằng Hải đô lên, chẳng phải nơi này sẽ ít khách rồi dần sẽ không có ma nào tới đây a.
Đằng Hải trường hợp này chưa tính tới, nhưng thể lực hắn yếu như vậy cũng không phải thứ gì tốt. Cuối cùng vẫn bị ngăn cản luyện tập, hắn đây là bất lực hoàn toàn, đến muội muội yêu quý cũng chui ra ngăn cản.
Vậy là hắn được mấy vị tỷ tỷ kéo vào học pháp trận cùng, và hôm ấy hắn rất "vui vẻ" những dòng chữ chảy qua trong đầu hắn, kết hợp với phép toán chính trị bay loạn lên, như một dòng mã điện tử chảy trong não hải hắn.
Đây quả là cảm giác của những người học quá nhiều a !
Chỉ trong 1 ngày, chính xác là 1 ngày, hắn học thuộc hết hoàn toàn cả một quyển dày hơn vạn trang, là hơn vạn trang !
Hắn học đến thế nhưng lại không biết cách kết hợp nhiều chú ấn để tạo ra một cái trận pháp, đây cũng không hẳn là ngốc nhỉ ?
Hắn làm đôi khi còn nhầm giữa ấn tăng nhiệt và ấn làm lạnh, kết quả là chúng tự kết lại sau đó nổ một cái âm thanh, khiến cho Đằng Hải trong cơn vật vã đơ ra một lúc.
Trong lúc choáng váng đó, hắn chợt nảy ra một ý tưởng điên rồ, dường như không ai dám làm, kết hợp trận pháp và hồn kĩ.
Hồn kĩ và trận pháp khác nhau về cả mặt sức mạnh lẫn cách thức hoạt động, nếu một hồn kĩ chuyên dùng để tạo trận pháp thì hồn kĩ ấy vô dụng trong chiến đấu nếu không tạo được trận pháp.
Nhưng là hồn kĩ, sự đa dạng dựa vào kĩ năng của bản thân và hồn linh, đồng nghĩa tự tạo ra hồn kĩ có khả năng kết hợp trận pháp là hoàn toàn khả thi.
Đằng Hải càng hiểu rõ hơn nguyên lí hoạt động, và càng nhiều cách hơn khi mà trận pháp có thể tạo được bằng nhiều thứ khác nhau.
Nguyên lí hoạt động của trận pháp là dòng chảy linh khí hệ theo từng văn tự trên đó liên tục tiếp xúc tạo linh lực phóng ra ngoài, từ đó thì các ngữ chú được tạo ra.
Mà ngữ chú có thể tạo ra bằng cách tập trung linh khí trong các ngữ chú được khắc trên đá, trong máu, thậm chí là trên lửa nếu linh khí truyền được qua.
Đằng Hải chính nhờ điểm này, bước tiến trong kế hoạch của hắn lại đơn giản hơn một đoạn siêu ngắn, và đi cùng một chặn đường dài khó khăn mà hắn vẫn chưa biết được ở tương lai gần.