Chương 8: Tần gia bị ép hôn
Chương 8 Tần gia bị ép hôn
Trương Minh xách theo Ngân kiếm đi tới đại sảnh tiếp khách của trang viên, khi hắn vừa mới tới lập tức nhìn thấy khung cảnh đổ nát bừa bộn khắp nơi, các khóm hoa hai bên hành lang đều b·ị đ·ánh gãy, đồ đạc như bàn ghế đều bị đập vỡ vụn.
"Đừng làm tổn thương nữ nhi của ta..."
Trong lúc Trương Minh còn đang mải quan sát hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên có âm thanh của nữ nhân vang lên sau đó từ trong đại sảnh chạy ra một người, rõ ràng là một phụ nhân trung niên. Trương Minh thấy bà ta dáng người tiều tụy, tóc tai rối bời, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống. Lúc này người phụ nhân trông có vẻ chật vật, nhưng y phục trên người cao quý, Trương Minh từ tuổi tác cùng ngoại hình trong lòng cũng có chút suy đoán.
Trương Minh thấy Tần Lăng lúc này cả người giống như vô lực ngồi ở trên ghế giữa đại sảnh, hắn vừa mới tới còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên cũng không dám tùy tiện phán định.
Hắn nhớ trước lúc hắn tới đây, còn thấy một đám người ngông nghênh hò hét đi tới phía hậu viện của Tần gia, hắn lập nhìn Tần Lăng hỏi:
"Tần trang chủ, vừa xảy ra chuyện gì vậy, tại sao nơi này lại thành ra thế này?"
Tần trang chủ vẻ mặt não nề, trông rất khổ sở, ông ta thở dài một tiếng, nói:
"Đây là chuyện nhà của Tần gia chúng ta, Trương thiếu hiệp không cần quan tâm. Ngày mai Trương thiếu hiệp còn phải lên đường sớm, chi bằng đi nghỉ ngơi trước thì hơn."
Trương Minh thấy Tần trang chủ dường như có chuyện khó nói, lại nhớ tới lúc trước có một vị phụ nhân từ trong đại sảnh lao ra không ngừng hô "đừng làm tổn thương nữ nhi của ta" hắn đoán khả năng chuyện này có liên quan tới nữ nhi của Tần trang chủ.
Trương Minh vốn cảm ân khoản đãi của Tần trang chủ, lúc này thấy Tần trang chủ có chuyện khó xử, trong lòng hắn lập tức nảy ý hỗ trợ, hắn nói:
"Tần trang chủ chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó khăn, Trương Minh mặc dù không có tài cán gì, nhưng cũng xin ra sức hỗ trợ Tần trang chủ."
Tần trang chủ cũng không nói gì, chỉ khuyên Trương Minh về phòng nghỉ ngơi ngày mai còn lên đường sớm. Nhưng Trương Minh nhất quyết không chịu.
"Lúc nãy có một đám người vác theo đao kiếm xông tới hậu viện Tần gia, chỉ sợ đám người này không phải là hạng tốt lành gì, chắc Tần trang chủ sợ liên lụy tới ta cho nên mới không nói ra. Nhưng ta không sợ, ta nhất định phải trợ giúp Tần trang chủ hóa giải sự tình này."
Trương Minh trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhất quyết không chịu nghe lời Tần trang chủ về phòng nghỉ ngơi. Trương Minh khuyên mãi Tần trang chủ mới chịu nói ra.
Thì ra Tần trang chủ có một người con gái tên là Tần Ngưng, bởi vì là nữ nhi duy nhất trong nhà, lớn lên lại xinh đẹp ngoan ngoãn, cho nên rất được vợ chồng Tần trang chủ yêu quý nuông chiều. Tần Ngưng cũng đã tới tuổi lấy chồng, Tần trang chủ muốn tìm cho nàng một đức lang quân như ý, mong sau này gả đi có thể được hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Tần trang chủ trong lòng cũng đã nhắm tới Khương gia, cũng là một gia tộc lớn ở trong thôn này. Sau khi tới Khương gia hỏi thăm, hai bên nói chuyện hết sức vui vẻ, thậm chí cũng đã định ngày cho lễ thành hôn.
Tiết thanh minh năm nay, cả nhà Tần trang chủ ra ngoài tảo mộ nhưng không ngờ khi đi tới núi Hắc Sơn lại gặp phải một nhóm cướp. Không may chính là trại chủ của nhóm cướp này lại nhắm chúng vẻ ngoài xinh đẹp của Tần Ngưng, muốn bắt nàng về làm áp trại phu nhân.
Tần trang chủ không chịu đáp ứng, nói con gái của mình đã có hôn phối nên không thể gả cho trại chủ núi Hắc Sơn được. Để cho Tần trang chủ kinh ngạc chính là trại chủ của núi Hắc Sơn chẳng những không tức giận,mà chỉ hỏi danh tính của vị hôn phối với Tần tiểu thư. Sau khi hỏi xong liền thả cả nhà Tần trang chủ trở về.
Tần trang chủ cứ ngỡ chuyện này cứ như thế qua đi, không ngờ chỉ mấy ngày sau Khương gia liền truyền tới tin tức, hủy bỏ mối hôn sự giữa Tần gia và Khương gia, hai nhà không còn dính dáng liên quan gì tới nhau nữa. Biết được tin này Tần trang chủ hết sức phẫn nộ nhiều lần hỏi lý do nhưng Khương gia không chịu trả lời. Tần trang chủ chỉ có thể ôm một bụng tức giận trở về nhà.
Không lâu sau đó thì liền có người của đám cướp Hắc Sơn tới nhà bái phỏng, muốn cầu hôn Tần tiểu thư. Nhưng Tần trang chủ nhất quyết không chịu. Mặc cho người của Hắc Sơn trại năm lần bảy lượt tới thăm đều không được Tần trang chủ đáp ứng.
Bởi vì Tần trang chủ nhiều lần từ chối, người của Hắc Sơn trại thẹn quá thành giận, đập phá trang viên Tần gia, ép Tần trang chủ phải đồng ý hôn sự này.
Hôm nay Trương Minh tới trang viên Tần gia tá túc, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng là do một tay đám cướp Hắc Sơn kia gây nên.
Trương Minh trong lòng cũng cảm thấy bất bình thay cho Tần trang chủ, hắn khẳng khái nói:
"Tần trang chủ yên tâm, nếu như hôm nay Trương Minh đã ở đây, vậy thì cũng sẽ giúp Tần trang chủ xử lý đám cường đạo này."
Trương Minh vốn là người hiệp nghĩa, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, nay Tần trang chủ gặp phải hoàn cảnh như vậy, hắn không thể bỏ mặc làm ngơ.
Tần Lăng cũng đâu biết Trương Minh lại có tấm lòng hiệp nghĩa như vậy, ông nghĩ nói ra chuyện này để cho Trương Minh biết mà cảm thấy e ngại, từ đó không quan tâm đến chuyện này nữa. Ý của ông chính là không muốn làm liên lụy tới Trương Minh.
Nhưng Trương Minh chẳng những không hề sợ hãi, còn nói muốn giúp Tần trang chủ xử lý đám cường đạo núi Hắc Sơn, làm cho Tần trang chủ rất là cảm động. Tuy vậy ông vẫn khuyên Trương Minh đừng quản tới chuyện này làm gì:
"Lão phu rất là cảm kích tấm lòng trượng nghĩa của thiếu hiệp. Không phải lão phu không tin tưởng năng lực của thiếu hiệp, mà là sức một người khó địch một trăm. Hắc Sơn trại là đám cướp có tiếng vùng này, nhân mã rất nhiều, ngay cả Khương gia cũng không thể làm gì được..."
Trương Minh biết là Tần trang chủ không muốn làm liên lụy tới hắn, hắn đáp:
"Tần trang chủ không cần lo lắng, chỉ là một đám giặc cỏ mà thôi, Trương Minh tự tin bản thân có thể xử lý được. Chúng ta trước tiên hãy tới hậu viện, không thể để cho bọn cường đạo này làm càn được. Chẳng may làm kinh sợ Tần tiểu thư như thế quả thực không hay lắm."
Trương Minh vừa mới nói xong, lập tức phi thân chạy tới hậu viện. Tần trang chủ vốn đã già yếu, làm sao có thể chạy nhanh được bằng Trương Minh, lúc muốn cản hắn lại thì hắn đã chạy đi rồi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Tần trang chủ vẻ mặt ngơ ngẩn:
"Trương thiếu hiệp...."
........
Đám người Nghiêm Dư nhắm thẳng tới hậu viện Tần gia mà đến, vừa đi vừa la lối om sòm, khiến cho không ít người trong Tần gia trang kinh sợ.
Tần tiểu thư ở trong phòng vốn còn đang say giấc mộng cũng bị sự ồn ào của đám người Nghiêm Dư làm cho thức giấc, nàng nhíu mày nói:
"Đêm hôm khuya khoắt, đám hạ nhân làm sao lại còn la lối om sòm như thế, thật không có quy củ gì hết."
Nàng khoác lấy một chiếc trường bào mặc lên người, đang định đi ra khỏi phòng thì đột nhiên có người chạy tới gõ cửa nói:
"Tiểu thư tiểu thư mau dậy đi, có chuyện không hay rồi..."
Tần Ngưng vừa nghe giọng người này lập tức liền đoán được đây là nha hoàn bên cạnh mình, nàng mở cửa ra nhìn người bên ngoài đáp:
"Tiểu Mai, đêm hôm khuya khoắt ngươi còn không ngủ, chạy tới đây là có chuyện gì?"
Tiểu Mai lúc này rất hoảng hốt, bởi vì chạy liền một mạch tới phòng Tần Ngưng khiến cho nàng liên tục thở dốc, nàng một tay kéo lấy Tần Ngưng, vẻ mặt sợ hãi nói:
"Tiểu thư mau chạy đi, đám cường đạo Hắc Sơn lại đến rồi, chúng đang đi tới phòng tiểu thư để bắt người đem đi đó."
"Cái gì..." Tần Ngưng nghe vậy thì lập tức giật mình, đúng lúc nàng đang tâm thần bất định, đột nhiên nghe thấy tiếng của đám cường đạo Hắc Sơn truyền tới.
"Phía trước chính là khuê phòng của Tần gia Tần tiểu thư..."
Một tên lâu la đứng bên cạnh Nghiêm Dự chỉ vào một căn phòng lớn ở phía trước nói to.
Nghiêm Dự nghe vậy lập tức gật đầu, sau đó sải chân bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới gần khuê phòng của Tần Ngưng.
Tần Ngưng lúc này vẻ mặt trắng bệch, trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi, không ngờ đám cường đạo này nửa đêm nửa hôm lại muốn tới đây bắt nàng. Trong lòng Tần Ngưng nảy ý chạy trốn, Tiểu Mai bên cạnh cũng lập tức thúc giục:
"Tiểu thư mau tìm chỗ trốn đi, bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi."
Tần Ngưng tròng lòng cũng gấp không chịu được, nhưng kinh biến đột nhiên ập tới, nàng cũng không biết phải tìm chỗ nào chốn cho thích hợp.
Tiểu Mai thấy vậy thì lập tức kéo tay dắt Tần Ngưng chạy đi, nhưng vừa mới chạy được một đoạn, lập tức có ánh lửa truyền tới, sau đó ánh đao sáng bạc lóe lên, một tên nam tử mặt sẹo chặn lại đường đi của hai người, nam tử mặt sẹo dữ tợn cười một tiếng:
"Tần tiểu thư đêm hôm khuya khoắt, còn muốn đi đâu vậy..."