Chương 7: Tần gia trang gặp chuyện
Chương 7 Tần gia trang gặp chuyện
Sau khi đã có được sự đồng ý của trang chủ, Trương Minh theo gia đinh kia đi vào trong trang.
Gia đinh của Tần gia trang dẫn Trương Minh tới phía trước một đại sảnh, lúc này Trương Minh cũng đã nhìn thấy một vị trung niên nam tử ngồi ở chính giữa đại sảnh. Trương Minh trong lòng thầm nói:
"Đây là nơi trang viên tiếp khách, vị kia có lẽ là trang chủ của trang viên này. Ta không thể thất lễ được."
Trương Minh sau khi bước vào trong đại sảnh, lập tức lấy lễ hướng vị trung niên nam tử kia chào hỏi một tiếng:
"Tại hạ là Trương Minh, người ở huyện Thọ Xuân, hôm nay đến làm phiền quý trang, mong trang chủ đừng trách."
Ngay khi Trương Minh đi vào đại sảnh, vị trung niên nam tử kia cũng đã đứng lên, y cũng ôm quyền chào hỏi Trương Minh một tiếng, sau đó thân thiện nói:
"Thì ra là Trương thiếu hiệp, lão phu là Tần Lăng, là trang chủ của gia trang này. Trương thiếu hiệp hôm nay nếu đã đến đây, vậy cứ coi nơi này như là nhà của mình, không cần khách khí."
Trương Minh cũng quan sát Tần trang chủ một vòng. Tần trang chủ tướng mạo phú quý, trông có vẻ hiền lành, y phục ngay ngắn gọn gàng. Tuy nhiên trên mặt cũng xuất hiện không ít nếp nhăn, giống như vết hằn của năm tháng. Trương Minh biết vừa rồi chỉ là lời nói khách khí mà thôi, hắn đáp:
"Cảm tả Tần trang chủ yêu mến..."
Sau đó hai người Trương Minh và Tần Lăng nói chuyện một hồi, Trương Minh cũng hết sức thận trọng đáp lại Tần Lăng. Nói chuyện được một lúc thì Tần Lăng cho người sắp xếp phòng cho Trương Minh rồi gọi Trương Minh tới ở tạm.
Trương Minh ở tại một căn phòng phía tây trang viên, trong phòng đồ vật được sắp xếp hết sức gọn gàng sạch sẽ, khung cảnh xung quanh cũng thoáng mát rộng rãi, đây cũng coi như tấm lòng của Tần trang chủ, Trương Minh biểu thị hết sức cảm tạ.
Thời gian rất nhanh qua đi, sau khi dùng bữa tối trong phòng của mình và nghỉ ngơi một lát, Trương Minh lại không nhịn được đem bảo kiếm ra ngoài sân tập luyện.
Thanh kiếm mà Trương Minh sử dụng là một thanh Ngân kiếm, kiếm dài ba thước, trên thân kiếm trạm trổ long văn uốn lượn, lưỡi kiếm sắc bén cực kỳ.
Kiếm này do cha của Trương Minh dùng nguyên liệu đặc thù đúc thành, cho nên cũng rất nặng, chí ít cũng có hai mươi mấy cân. Ngân kiếm này cũng không phải là loại kiếm thông thường, mà là một thanh Pháp khí hạ phẩm, tuy nhiên bởi vì dùng nguyên liệu đặc biệt chế tác, nó có thể không ngừng gia nhập nguyên liệu để tăng cấp. Muốn tăng cấp thanh Ngân kiếm này thì phải tìm tới Luyện Khí Sư.
Kiếm pháp mà Trương Minh sử dụng là Đào Hoa Kiếm, hết thảy cũng chỉ có bốn chiêu. Nhưng mỗi chiêu lại hết sức tinh diệu, mặc cho Trương Minh luyện tập bao nhiêu năm cũng chưa thấu hiểu được hết ảo diệu trong đó.
Chiêu đầu tiên của Đào Hoa Kiếm chính là chiêu Thượng Thụ Khai Hoa, Ngân kiếm ở dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lành lạnh, kiếm chiêu cực kỳ tinh diệu đánh ra, điểm tại trong không trung mấy đóa kiếm hoa cực kỳ xinh đẹp.
Chiêu thứ nhất còn chưa kịp đi hết, chiêu thứ hai đã nối liền vào đó.
Hồng Hoa Ngạo Tuyết....
Sau đó kiếm chiêu không ngừng lóe lên, đánh ra chiêu thứ ba, thứ tư...
Mãn Thiên Hoa Vũ... Đào Hoa Lạc Thủy...
Ngân kiếm ở dưới đêm trăng lóe lên ánh sáng phản chiếu, theo mỗi thức kiếm lại có biến hóa khác nhau. Khi thì như hoa nở trên cây, khi thì như hoa trong sương tuyết.
Ngân kiếm tại trong màn đêm không ngừng tỏa sáng, kiếm phong cuồn cuộn, tới lúc hoa kiếm sắp tàn, thanh phong từ phương nào thổi tới, khiến cho khắp trời đều là hoa kiếm bay...
Trong lúc Trương Minh đang luyện kiếm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo, nghe âm thanh thì đúng là ở trong trang viên phát ra, thậm chí rất hỗn loạn. Trương Minh thầm nghĩ:
"Không biết trang viên xảy ra chuyện gì, tại sao lại trở nên ầm ĩ như thế."
Trương Minh không tiếp tục luyện kiếm nữa, hắn tra kiếm vào vỏ. Trong lòng không biết Tần gia trang xảy ra vấn đề gì, nếu chỉ là người nhà lớn tiếng với nhau, vậy hắn tự nhiên cũng không cần xen vào việc của họ làm gì. Nhưng theo như hắm cảm nhận được, việc này cũng không có đơn giản là xích mích trong nhà.
"Mặc dù ta chỉ ở lại tá túc một đêm, nhưng Tần trang chủ cũng hết lòng khoản đãi. Nếu Tần trang chủ gặp chuyện gì khó xử, ta cũng nên giúp đỡ ông ấy một chút để cảm tạ."
Trương Minh nghĩ vậy thì lập tức xách theo Ngân kiếm đi đến phía phát ra âm thanh.
....
Lúc này ở đại sảnh tiếp khách của Tần gia trang, Tần trang chủ Tần Lăng cùng với phu nhân của mình đang ngồi ở chính giữa. Vẻ mặt của Tần trang chủ hết sức âm trầm, ánh mắt lóe lên một tia lửa giận, nhưng không phát tác. Tần phu nhân ngồi bên cạnh hai mắt cũng đã đỏ hoe, vẻ mặt bàng hoàng sợ hãi.
Mà ngồi uống trà bên cạnh Tần trang chủ lúc này là một tên nam tử chừng ba bốn mươi tuổi, trên mặt người này có một vết sẹo dài, khi hắn cười có vẻ hết sức dữ tợn. Mặt sẹo nhìn đám lâu la xung quanh đập phá, lại nghe âm thanh đổ vỡ thì trong lòng rất là sảng khoái, hắn liếc Tần trang chủ bên cạnh rồi lạnh giọng nói:
"Thế nào, Tần trang chủ, ông đã suy nghĩ kĩ chưa. Đại Vương của chúng ta chọn chúng con gái nhà ông, chính là phúc khí cho cả Tần gia trang này đó."
Tần trang chủ vẫn ngồi lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng. Tần phu nhân ngồi ở bên cạnh thì thương xót con gái, bà khóc nức nở, nhìn tên nam tử mặt sẹo với vẻ cầu xin, nói:
"Xin các ngươi hãy buông tha cho nữ nhi nhà ta, các ngươi cần bao nhiêu tiền chúng ta đều có thể đáp ứng, chỉ xin các ngươi hãy tha cho nữ nhi nhà ta..."
Mặt sẹo nghe vậy thì cười lạnh:
"Tần phu nhân nghĩ quá đơn giản rồi. Tiền? Một chút tiền của Tần gia các ngươi, chả nhẽ Hắc Sơn trại chúng ta còn thiếu hay sao. Ta hôm nay đến đây cũng không phải để nghe các ngươi lải nhải, cái ta cần là một câu trả lời dứt khoát. Các ngươi có gả hay là không?"
Mặt sẹo đưa mắt nhìn Tần trang chủ, giống như đang đợi câu trả lời.
Thế nhưng đợi một lát, vẫn không thấy Tần trang chủ nói gì. Tên mặt sẹo đột nhiên ném vỡ chén trà trong tay rồi hắng giọng quát:
"Tần Lăng, đừng tưởng ngươi không nói gì thì ta không làm gì được ngươi. Ta chí ít cũng đã đến Tần gia các ngươi hỏi chuyện ba lần, thế đã là cho Tần gia các ngươi mặt mũi rồi. Thế mà các ngươi chẳng biết tốt xấu, còn năm lần bảy lượt từ chối. Có phải ta không phát uy thì các ngươi không sợ hay không."
"Chúng mày cứ đập tiếp cho tao, Tần trang chủ là người có tiền, không tiếc chút đồ này đâu." Mặt sẹo nhìn đám lâu la đang phá phách, quát to.
"Nghiêm Dư ngươi đừng có quá đáng!" Tần Lăng vẻ mặt âm trầm nói.
"Ha ha, quá đáng, ta quá đáng đấy thì sao nào. Nói cho lão biết, hôm nay con gái lão không gả cũng phải gả." Mặt sẹo cười to một tiếng, sau đó nhìn đám lâu la nói:
"Tất cả dừng tay, theo ta tới hậu viện của Tần gia. Ta muốn xem xem Tần Ngưng kia rốt cục sắc nước hương trời tới mức nào, mà dám năm lần bảy lượt từ chối Đại Vương của chúng ta. Đi..."
Nghiêm Dư nói xong lập tức đứng lên, đi ra khỏi đại sảnh. Đám lâu la xung quanh thấy vậy thì cũng không đập phá nữa mà đi theo Nghiêm Dư.
Tần phu nhân ngồi ở bên cạnh Tần trang chủ nghe vậy thì vẻ mặt tái nhợt, bà lập tức chạy tới bám chặt lấy Nghiêm Dư không cho hắn đi. Tần phu nhân nức nở cầu xin:
"Xin các ngươi, xin các ngươi đừng động tới nữ nhi nhà ta, ta chỉ có một đứa con gái này, xin các ngươi mà... Các ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần đừng động tới nữ nhi nhà ta..."
Nghiêm Dư thấy vậy thì cười nói:
"Không động tới con gái bà cũng được, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao? Các ngươi cứ nói, Tần gia chúng ta nhất định sẽ làm được..." Tần phu nhân vẻ mặt thoáng có chút chờ mong, lập tức hỏi lại.
"Đấy là bà nói đấy nhé. Vậy thì ta nói thẳng, chỉ cần Tần gia các ngươi hôm nay đồng ý để cho Tần Ngưng gả cho Đại Vương của chúng ta, như vậy thì chúng ta cũng không động tới nàng làm gì, thậm chí còn cung kính là đằng khác." Nghiêm Dư đáp.
"Cái này không được..." Tần phu nhân mới nói được mấy chữ thì vẻ mặt lại tái nhợt. Nghiêm Dư cũng chẳng buồn nhìn, lập tức đẩy ngã Tần phu nhân ra sàn nói:
"Cái này không được, cái kia không được, đã vậy ta còn phí lời với các ngươi làm gì cho mệt, ta lập tức tới bắt con gái các ngươi rồi đem về trại có phải hơn không?"
Nghiêm Dư chẳng muốn nhiều lời, lập tức nhằm thẳng hướng hậu viện Tần gia mà đi.