Chương 17: Đi thôi
Trước cửa Cận Thuần Môn.
Trời đã tờ mờ sáng, gió sớm thổi qua những tán lá ven đường làm rơi rụng những làng sướng ứ đọng trên đó. Không khí lúc này bình yên và mát mẻ.
Cánh cửa gỗ mun được đẩy mạnh ra, phát ra âm thanh két két. Một người thanh niên khuôn mặt thanh tú, tướng tá hiền hòa, ăn mặc nhã nhặn từ phía sau cánh cửa bước ra.
Vừa bước ra cửa thì người thanh niên bắt gặp một nam nhân cõng một chiếc trống đỏ, khuôn mặt người đó có hơi mệt mỏi, còn đôi mắt thì thâm quầng, quần áo xốc xếch.
"Ồ! Về rồi à!" Người thanh niên đó nhìn một nam nhân trước cửa, hắn không thấy lạ mà chỉ tùy tiện hỏi một câu.
"Ta đi chộp mắt chút!" Người nam nhân đó thì ra chính là Mạc Hàn Phi. Hắn đã đi từ hoàng hôn hôm qua đến sáng sớm hôm nay mới về đến Cận Thuần Môn. Nếu là người bình thường đi trên một con ngựa tốt thì ít nhất cũng phải mất một ngày đường, còn Mạc Hàn Phi chỉ tốn một đêm, ai cũng biết Cận Thuần Môn luôn là nơi thông báo những tin tức giang hồ chính xác nhất và nhanh nhất, cũng bởi vì lý do đó nên mọi người trong Cận Thuần Môn luôn không giỏi võ mà giỏi về khinh công để có thể thông báo tin tức một cách sớm nhất.
Trong Cận Thuần Môn được chia thành bốn cấp bậc, sơ, trung, hậu, đỉnh. Sơ là những thành viên mới gia nhập phụ trách canh gác vào bảo vệ, quét dọn, nấu nướng trong Cận Thuần Môn.
Còn trung chính là mười anh em nhà họ Mạc Hàn phân bố trên giang hồ để thu thập tin tức sau đó đưa về Cận Thuần Môn.
Còn hậu là năm trưởng lão trong môn phụ trách phân tích các tin tức được đưa về, xem xem tin nào có thể thông báo còn tin nào không thể thông báo.
Còn đỉnh chính là hai người duy nhất thân cận với Môn Chủ nhất, bọn họ lo việc quản lý các bậc phía dưới và là người thường xuyên đại diện cho Môn Chủ đi dự những buổi tiệc của các môn phái khác.
Mạc Hàn Phi vừa chộp mắt hơn nữa canh giờ, bây giờ phía trước Cận Thuần Môn người người kéo đến đã không khí nơi đó náo nhiệt rộn ràng, cũng như thường ngày bọn họ đến đây để nghe những tin tức.
Lúc này Mạc Hàn Phi vẫn còn đang ngủ ở trong phòng.
"Mạc Hàn Phi!"
Một người ngoài cửa kêu lên, hắn ta gõ cửa liên tục.
Cốc! Cốc!
"Để ta ngủ xíu nữa..." Mạc Hàn Phi nói mà cứ như rên, lúc này hắn vẫn còn rất buồn ngủ.
"Rầm!"
Lại là một âm thanh nữa vang lên, nhưng lần này không phải gõ cửa mà là đập cửa.Cánh cửa bay đến chiếc giường của Mạc Hàn Phi rồi đè lên mình hắn.
"Ai da!" Mạc Hàn Phi kêu thảm thiết.
Một cô nương có gương mặt xinh xắn như tranh vẽ, mặc một chiếc áo lụa gấm, cô nương đó đang nở một nụ cười như vầng trăng.
"Phó Môn Chủ!" Mạc Hàn Phi hốt hoảng kêu lên, sau đó ngồi bật dậy.
"Mau dậy đi. Ta cho ngươi thời gian nửa nén hương." Cô nương được gọi là phó môn chủ đó nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Mạc Hàn Phi sợ đến tỉnh ngủ.
"Vâng! Phó Môn Chủ." Mạc Hàn Phi gượng cười.
"À mà... Cánh cửa bị hư này, tính cho ngươi." Cô nương Phó Môn Chủ chỉ vào người nam nhân lúc nảy đến gõ cửa. Sau đó bỏ đi ra ngoài.
"Hả?" Người nam nhân hoang mang.
"Cô ấy đùa ngươi thôi!" Mạc Hàn Phi cười nói.
"Ồ vậy à! May quá." Người nam nhân dùng tay xoa xoa lòng ngực của mình.
Thời gian nữa nén hương qua. Mạc Hàn Phi đã thuật lại mọi chuyện ở thôn Lạc Hoang cho ngũ trưởng lão của Cận Thuần Môn. Bọn họ đã đưa ra quyết định là sẽ công bố trận chiến này.
Một thư sinh đang cầm một cuộn giấy đứng phía dưới Giang Hồ Sinh Cư Bảng.
Mọi người nơi đó đều yên lặng tập trung để nghe.
"Tà Giáo xuất hiện ở Thiên Sơ quốc. Có cả Giáo Chủ, Cát Lổ Nhân, Tả Hữu sứ, Lô Kỵ, Phủ Hướng của Tà Giáo. Sơn Thánh hạ sơn đánh với Quỷ Kiếm - Cát Lổ Nhân... Sơn Thánh dùng song quyền dành được chiến thắng áp đảo, trận chiến diễn ra ở thôn Lạc Hoang và ngày hôm qua. Sơn Thánh thành công đẩy lùi Tà Giáo." Người thư sinh đọc những chữ được viết trong đó.
"Sơn Thánh hạ sơn?"
"Đúng là chuyện lớn!"
"Tà giáo? Bọn chúng đến Thiên Sơ rồi!"
Rất nhiều người ở xung quanh nhốn nháo khi nghe tin về trận chiến này. Thông tin này đã bắt đầu lan truyền, bọn họ từ người này kể sang người khác chẳng mấy chốc cả giang hồ đều bàn tán về việc sự này.
Phía sau Cận Thuần Môn. Có một căn nhà gỗ được xây dựng bên trên mặt hồ, trong hồ trồng rất nhiều sen, nước hồ cũng rất trong có thể nhìn thấy những con cá đang bơi lội phía dưới, còn phía trên là một tán cây si che mát cả căn nhà và mặt hồ.
"Được rồi ngươi đi đi! Đến chỗ tứ trưởng lão nhận lương đi." Một nam nhân nhã nhặn, mặt mày thì dính đầy màu, đang ngồi họa tranh ở trong một giang nhà phía sau Cận Thuần Môn. Nam nhân ấy mặc một bộ đồ thư sinh trong đã cũ còn bị dính rất nhiều màu mực.
Xung quanh ở trong giang được treo vô vàn những bức tranh, có bức tranh về tỉ thí, có bức thì họa một cảnh n·gười c·hết đau thương.
"Vậy ta đi à. Tạm biệt!" Mạc Hàn Phi đang ngồi gần người thư sinh đó thì đứng dậy đi ra cửa, hắn bước ra nhưng không khép cửa lại.
Người nam nhân cũng không để tâm hắn mà tiếp tục họa tranh. Bức tranh người này đang họa khác hẳn với những bức được treo xung quanh. Trên đó vẽ một người cầm kiếm đang b·ị t·hương, phía trước là một nam nhân thân hình lực lưỡng, nhưng đặc điểm của cả hai người này đều không có vẽ mặt.
"Hết màu đỏ luôn rồi!" Người nam nhân nhíu mày nhín sang hủ màu mực phía bên góc bàn. Sau đó hắn đưa ngón tay trỏ lên miệng rồi cắn một cái: "Có màu đỏ lại rồi!"
Máu từ đầu ngón tay chảy ra, hắn quẹt một vết vào bước tranh.
"Xong!" Hắn gật đầu thích thú với bức họa vừa hoàn thành.
Lúc này tại thôn Lạc Hoang.
Sơn Thánh đang ngồi trên lưng Tiểu Mao, phía dưới là Lý Thanh Hạc.
"Tại sao đám người đó lại kiếm lão vậy?" Sơn Thánh còn thắc mắc chuyện hôm qua nên bèn hỏi Lý Thanh Hạc.
"Tại sao hôm nay ngài lại hỏi vậy?" Lý Thanh Hạc ngạc nhiên.
"Tại có chút hứng thú!" Sơn Thánh lấy hủ rượu bên hông lên uống một ngụm.
"Không giấu gì Sơn Thánh! Nhà họ Lý của ta được giao nhiệm vụ cất giữ một nữa tấm bản đồ long mạch của nhà họ Ngô. Nếu long mạch bị phá thì dòng tộc họ Ngô sẽ bị trời phạt dẫn đến diệt tộc. Năm xưa Hậu Ngô Đế chính là vị vua đầu tiên của bọn họ, cải mệnh để xây dựng trận pháp long mạch nên mới có được ngôi vị hoàng đế để truyền đời đến nay. Nhà họ Lý của ta có công giúp bọn họ nên giữ giao trọng trách giữ phân nữa tấm bản đồ." Lý Thanh Hạc thở dài.
"Vậy sao bọn chúng vẫn b·ị c·ướp nước?" Sơn Thánh lại càng thắc mắc thêm.
"Chẳng phải vẫn còn giữ được phân nữa à. Bọn nhà họ Lê tự ý xưng hoàng đế nhất định sẽ bị trời phạt. Nên chính vì vậy bọn họ muốn c·ướp nữa bản đồ long mạch ở chỗ ta để phá hủy cái trận pháp đó." Lý Thanh Hạc chụp lấy hủ rượu trên tay Sơn Thánh.
"Làm hoàng đế rắc rối muốn c·hết, sao ai cũng ham?" Sơn Thánh nhoẻn miệng cười. "Mà còn phân nửa nữa ở đâu?"
"Ta cũng không biết!" Lý Thanh Hạc lắc đầu.
Lúc này Lý Thiên và mọi người trong nhà cũng đã nói lời từ biệt xong, y đi ra cổng nhà. Phía sau là Lưu Chí Vĩ, Tô Y Kì, Thạch Lâm và Chu Nguyên Di Tú.
Mặt của y không vui không buồn, cũng không có một giọt nước mắt nào. Y ung dung tiến đến chỗ Sơn Thánh và Lý Thanh Hạc.
"Ông ngoại! Con đi đây! Khi nào con trở về sẽ trở thành một đại cao thủ!" Lý Thiên ôm Lý Thanh Hạc.
"Được! Nam nhi nói được phải làm được đó. Ta đợi con ở giang hồ." Lý Thanh Hạc cười đáp, trong lòng của ông lúc này đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Được rồi đi thôi!" Sơn Thánh vỗ vai Lý Thiên.
"Vâng thưa sư phụ." Lý Thiên mỉm cười rồi nhảy lên lưng Tiểu Mao.
Thạch Lâm đã rưng rưng muốn khóc, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt của Tô Y Kì nên gán phải kìm lại.
Sơn Thánh cũng leo lên lưng Tiểu Mao, ngồi phía sau Lý Thiên." Tạm biệt!" Sau đó vẫy tay về phía mọi người.
Tiểu Mao chạy được một đoạn thì có một âm thanh cất lên, âm thanh hòa lẫn với nước mắt.
"Đại cao thủ Lý Thiên sẽ về sớm thôi!"
Lý Thiên hô rất to, khóc cũng rất to. Y đã kìm nén nước mắt từ nảy đến giờ.
"Mạnh miệng dữ ta!" Sơn Thánh xoa đầu y nói.
Bên phía Lý Thanh Hạc đương nhiên cũng nghe được câu nói đó. Lưu Chí Vĩ cũng rơi nước mắt, còn Tô Y Kì thì đã đẫm lệ. Thạch Lâm thì nằm la liệt dưới đất mà khóc.
"Được lắm!" Chu Nguyên Di Tú thì không khóc.
Lý Thanh Hạc thì mặt vẫn như cũ, chẳng vui cũng chẳng buồn, ông chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cả bốn người bỗng dưng lại trở thành người một nhà với Lý Thiên một cách bất đắc dĩ, lúc đầu họ chỉ là muốn giúp đứa nhóc đáng thương này nhưng thời gian trôi tình cảm ấy được nuôi nấng trở thành một gia đình thật sự, bọn họ sớm đã gạt bỏ đi ý nghĩ Lý Thiên là một người không thân không thích.
Ngay từ giây phút này y đã bắt đầu đi trên con đường mà mình thầm mơ ước, mặc dù không biết phía trước sẽ như thế nào nhưng đây chính là lựa chọn. Có lẽ sẽ rất gian nan, cực khổ, hay là nguy hiểm nhưng y tin tưởng sự lựa chọn của mình, và mọi người cũng tin tưởng sự lựa chọn của y.
"Bây giờ các con có thể trở lại giang hồ..." Lý Thanh Hạc nhìn bốn người đệ tử sau lưng, nói.
"Vâng! Thưa sư phụ." Cả bốn người đều cuối đầu trả lời.
Sau đó Lý Thanh Hạc cũng đi đến phía Tiểu Cường. "Đợi Lý Thiên vào giang hồ... Chúng ta sẽ lại!"
Tiểu Cường bắt đầu dang cánh, nó vỗ một nhịp rồi bay lên bây trời, trên chở thêm Lý Thanh Hạc. Cả hai đi ngược hướng với Sơn Thánh và Lý Thiên.
"Được rồi đại cao thủ, nín khóc đi!" Sơn Thánh trêu chọc.
"Đây sẽ là lần cuối đệ tử khóc!" Lý Thiên đáp trả.
"Ha ha, được!" Sơn Thánh cười ha hả.