Chương 16: Sư phụ
Đã qua hai canh giờ sau.
Người dân trong thôn đã cùng nhau dọn dẹp đ·ống đ·ổ n·át do cuộc chiến lúc nảy gây ra, đến bây giờ cũng đã xong. Gỗ vụng được chất thành một đống cao như ngọn đồi.
Mạc Hàn Phi đã phụ người dân dọn dẹp bây giờ cũng bắt đầu khởi hành trở về Cận Thuần Môn.
"Nói gì cũng được! Đừng nhắc đến cháu ta!" Lý Thanh Hạc vỗ vai Mạc Hàn Phi.
Mạc Hàn Phi vừa đi vừa nhớ lại lời dặn dò của Lý Thanh Hạc.
Còn căn nhà của Lý Thanh Hạc ở cuối thôn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có chút bụi bặm do cát bay đến mà thôi.
Sơn Thánh và Lưu Chí Vĩ đang ở trong căn nhà tranh đó để chữa trị cho Lý Thiên và Chu Nguyên Di Tú.
Còn Lý Thanh Hạc, Tô Y Kì và Thạch Lâm thì đang ở ngoài để đợi.
Cứ một lát lại nghe tiếng hét của Chu Nguyên Di Tú, một tiếng hét đinh tai nhứt óc. Nhưng mọi người chẳng ai quan tâm mà vẫn cứ ngồi đợi kết quả.
Đợi một mạch đến xế chiều.
Trong nhà lúc này Lưu Chí Vĩ bước ra.
"Sư đệ đi rồi!" Lưu Chí Vĩ duỗi người mệt mỏi nói.
"Hả? Đi rồi? Tại sao sư đệ lại đoản mệnh như vậy... Bình thường đệ có hay chửi ta, ta đúng là rất bực bội nhưng ta vẫn yêu thương đệ rất nhiều, đệ đi rồi thì còn ai trò chuyện với ta!" Bỗng nhiên Thạch Lâm òa khóc, nước mắt chảy ròng ròng.
"Là đi trong đi đứng!" Sơn Thánh cũng từ trong nhà bước ra, dáng vẻ sảng khoái không hề mệt mỏi.
"Ủa? Vậy hả?" Thạch Lâm chợt nín khóc.
Tô Y Kì và Lý Thanh Hạc đều lắc đầu nhìn Thạch Lâm như một thằng ngốc.
"Sao trong ngài khỏe khoắn vậy? Còn Chí Vĩ lại trong rất mệt mỏi?" Lý Thanh Hạc nhìn hai người có bộ dạng đối nghịch nhau nên tò mò hỏi.
"Ha ha, ta ngủ mà! Mới đánh một trận nên buồn ngủ!" Sơn Thánh cười nói: "Có một mình Chí Vĩ chữa trị cho bọn họ thôi!"
"Đúng vậy!" Lưu Chí Vĩ gật gù, đôi mắt thì lim dim.
Trong căn nhà tiếng bước chân từ từ bước ra. Là Chu Nguyên Di Tú đang khoác tay lên vai Lý Thiên, bọn họ bước từng bước khó nhọc. Trên mặt Lý Thiên được quấn một lớp vải trắng quanh cả khuôn mặt, chủ để lại mũi để thở và mắt để nhìn, đến cả miệng cũng bị vải che đi.
Còn Chu Nguyên Di Tú thì đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, hắn cứ tưởng nữa cuộc đời còn lại này đã trở thành một tên ăn không ngồi rồi bám víu kẻ người khác để sống qua ngày, có lúc hắn cũng đã nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời mình để nhẹ lòng, nhưng không ngờ hắn lại có thể một lần nữa được đi trên đôi chân của mình.
"Sao thế? Khóc rồi à?" Lý Thanh Hạc mỉm cười hỏi.
Chu Nguyên Di Tú bấu víu vào vai Lý Thiên rồi tiến đến chỗ Lý Thanh Hạc và Sơn Thánh. Hắn buông vai Lý Thiên ra rồi quỳ rạp xuống đất, sau đó dập đầu hai cái: "Sơn Thánh! Sư phụ! Đa tạ hai người, hai người đã tặng một đôi chân mới cho Di Tú, cả đời này Di Tú không quên thời khắc ngày hôm nay!"
Nước mắt của đã rơi vãi xuống đất.
"Đứng lên đi! Đi lại được là tốt rồi!" Lý Thanh Hạc tiến lại đỡ thân thể Chu Nguyên Di Tú đang quỳ dưới đất.
"Chân mới! Nhớ sử dụng cho cẩn thận!" Sơn Thánh vỗ lên vai Chu Nguyên Di Tú. Lúc này Sơn Thánh mới tò mò hỏi thêm một câu: "Nhưng ta vẫn chưa biết lí do tại sao ngươi lại bị như vậy?"
"Chuyện này nói ra rất dài." Chu Nguyên Di Tú dùng tay áo lau nước mắt trên khuôn mặt mình rồi nói: "Vào hai năm trước, vãn bối có gặp một cô nương rất xinh đẹp tên Trịnh Mục Khê, vãn bối và cô ấy đã ngao du thiên hạ suốt hai năm ròng rã. Nhưng không ngờ cô ấy lại là con gái thứ hai của Trịnh Lang Tấn, gia tộc giàu nhất Thiên Sơ quốc này, Trịnh gia. Lúc đó phụ thân cô ấy cho người tìm cô ấy về, nhưng ta đã ngăn cản, nhưng tiếc là tài nghệ không bằng người nên đã b·ị đ·ánh đến trọng thương và phế đi đôi chân này."
"Ồ! Lại là tình cảm nam nữ, thật đúng là phiền phức!" Sơn Thánh gãi đầu cười.
"Ngài đã là thánh nhân đương nhiên không hiểu được chuyện tình cảm nam nữ này rồi!" Chu Nguyên Di Tú ngượng ngùng nói.
"Ha ha, có lẽ là vậy!" Sơn Thánh nhìn sang phía Lý Thiên, hỏi: "Còn Lý Thiên bao giờ mới tháo lớp vải đó ra đây!"
Lý Thiên bị tấm vải che luôn cả miệng nên chẳng thể nói chuyện được mà chỉ ú a ú ớ.
"Là bây giờ!" Lưu Chí Vĩ từ phía sau bước tới, tay đưa lên lớp vải trên mặt Lý Thiên rồi từ từ kéo ra. Tấm vải rơi xuống cổ Lý Thiên, để lộ một khuôn mặt tuấn tú như cẩm thạch và có phần lãng tử ở phía sau lớp vải.
Mọi người ai nấy cũng kinh ngạc mà tròn mắt nhìn.
"Ta mà là nữ nhân, không khéo cũng mê cái nhan sắc này mất!" Chu Nguyên Di Tú gặng từng chữ một.
Sau câu nói của Chu Nguyên Di Tú, thì Lý Thiên đã đỏ cả mặt. Mọi người cũng đều bật cười bởi câu nói đó.
"Cái này phải gọi là, bách bàn nan miêu( Vẻ đẹp khó có thể miêu tả)!" Lưu Chí Vĩ nhìn Lý Thiên rồi nói một câu.
"Không không! Phải là bách niên nan ngộ( Trăm năm khó gặp.)" Tô Y Kì cũng khen ngợi.
"Ta lại nghĩ là bàn bàn nhập họa (đẹp như tranh vẽ)" Lý Thanh Hạc cao hứng nói thêm.
Không khí lúc này vô cùng vui vẻ. Con Lý Thiên thì mặt mày đỏ chót vì ngại.
"Để ta đi làm một bữa để ăn mừng!" Tô Y Kì vui vẻ đi vào trong nhà, cô vừa đi vừa hát vu vơ.
"Ta phải ngủ một chút! Khi nào ăn cơm thì gọi ta vậy!" Lưu Chí Vĩ ngáp dài, quay sang nói với Thạch Lâm, sau đó cũng đi vào nhà.
Sơn Thánh đi ra chỗ mã hồng mao đang nằm để lấy bình rượu nhưng lại chợt nhớ là mình đã đập trong lúc tỉ thí cao hứng.
Lý Thanh Hạc hiểu ý liền kêu Thạch Lâm: "Thạch Lâm, đến Tra Tuy quán mua rượu đi!"
Nghe đến rượu thì đôi mắt Thạch Lâm sáng lên, hắn gật đầu một cái liền chạy ngang đi.
"Ông! Sơn Thánh! Con đến nhà Yến Ninh, một lát nữa sẽ về." Lý Thiên đi ra cổng nhà, tay y đang cầm theo chiếc mặt nạ con gấu trúc của mình.
Mặc dù lúc trước y đeo mặt nạ là vì tự ti về nhan sắc, thời gian trôi dần y cũng đã quen với việc luôn có một chiếc mặt nạ trên mặt. Y lại một lần nữa đeo nó lên, lần này cảm giác tự ti lúc xưa đã không còn, chỉ còn lại một thói quen mà thôi.
"Tiểu Mao! Chở Lý Thiên đi!" Sơn Thánh nhìn con mã hồng mao đang ăn cỏ ngoài cổng.
Tiểu Mao đang ăn lại b·ị b·ắt đi, nó lườm mắt tỏ thái độ với Sơn Thánh.
"Tiểu Mao! Chúng ta đi!" Lý Thiên vỗ mông Tiểu Mao một cái rồi mới leo lên, đối với mọi loại ngựa khác thì đều được chủ nhân của mình gắn yên trên lưng và đeo dây cương trên trước miệng, còn Tiểu Mao lại không có như vậy, toàn thân nó đều trống trơn.
Sơn Thánh không xem Tiểu Mao như một con vật mà xem nó như là một người bạn của mình nên ngài ấy luôn luôn đối xử rất tử tế.
Trời đã bắt đầu chuyển tối, không khí trong thôn cũng chuyển sang lạnh hơn, người trong thôn lúc này đa phần đều đã không còn nhà, bởi vậy bọn họ đã tổ chức một lễ hội ở giữa thôn, số gỗ đã nát vụn không còn sử dụng lại được đã được họ đốt thành một đống lửa to, ánh lửa đỏ đó bắt đầu xua tan cái lạnh bên ngoài, mọi người quây quần đống lửa đó cùng nhau ca hát, cùng nhau uống rượu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lý Thiên lúc này cũng đã về nhà. Y đã nghe ông của Yến Ninh thuật lại mọi chuyện, trong lòng y lúc này có chút buồn bã, nhưng có thêm phần động lực.
Yến Ninh đã bắt đầu thực hiện ước mơ của mình, mình cũng nên như vậy. Nhiệt huyết cháy bỏng trong lòng y đã được thắp lên, y chạy thẳng vào nhà gặp Sơn Thánh.
Y đứng trước mặt Sơn Thánh, sau đó quỳ xuống: "Sư phụ!" sau đó y dập đầu ba cái.
"Ha ha! Đồ nhi... Đứng lên đi!" Sơn Thánh vui mừng tiến đến đỡ Lý Thiên.
Mọi người trong nhà đều đứng hình vì ngạc nhiên sau đó thì ôm quyền chúc mừng Sơn Thánh.
Lý Thiên đứng dậy, liền hỏi thêm vài thắc mắc: "Sao sư phụ lại muốn nhận con làm đệ tử?"
"Bởi vì con có một thân thể gọi là luyện cân thể, còn từng được sửa kinh mạch. Cả hai thứ đó là điều kiện để luyện Vô Tận Sơn Công của ta." Sơn Thánh chậm rãi trả lời thắc mắc.
"Ra là vậy!" Lý Thiên gật gật đầu: "Con nhất định sẽ cố gắng luyện tập để một ngày nào đó được bước chân vào giang hồ!"
"Ta đã từng nói giang hồ không thật sự tốt đẹp như con tưởng đâu! Đó chỉ là một bề nổi trên một tản băng chìm. Giang hồ là nơi sống c·hết chỉ trong chớp mắt, đó là một thế giới mạnh thì sống yếu là c·hết! Nhưng..." Sơn Thánh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu con có đủ năng lực để thay đổi nó. Thì nhất định nó sẽ giống với tưởng tượng của con."
"Là sao? Con vẫn chưa hiểu?" Lý Thiên gãi đầu, miệng lại hỏi tiếp.
"Nói như vầy cho dễ hiểu. Nếu con và một người khác giao đấu. Nhưng con thua... Thì điều gì sẽ xảy ra?" Lần này là Sơn Thánh hỏi Lý Thiên.
Lý Thiên không cần suy nghĩ là đã trả lời: "Là c·hết!"
"Đúng vậy! Nhưng nếu con là người thắng?"
"Con có thể tha mạng cho họ!"
"Đúng vậy!"
Lý Thiên lúc này đã hiểu được vấn đề.
"Thôi thôi. Giang hồ gì giờ này nữa. Ăn cơm đi!" Tô Y Kì từ sau nhà đi lên cùng với những món ăn trên đĩa.
"Ăn cơm thôi!" Bụng Thạch Lâm đã kêu èo ọt từ nảy đến giờ.
Dưới chân núi Tản Viên. Một bóng người lặng lẽ đi trong đêm, người đó mặc một bộ giáp nhẹ đã cũ kỹ, khuôn mặt anh tuấn của một tướng quân. Người nọ đang nhảy lên các phiến đá nhô ra trên sườn núi để đi l·ên đ·ỉnh núi.
Núi Tản Viên viên là một ngọn núi không có đường lên, xung quanh bốn bề đều cao dựng đứng, muốn l·ên đ·ỉnh núi thì bắt buộc phải có khinh công thượng thừa, sau đó meng theo những phiến đá xung quanh sườn núi để leo lên.
Người nọ sau vài nhịp thở đã lên đến đỉnh. Người nọ lại cất giọng gọi.
"Sơn huynh!"
"Sơn huynh!"
Không có tiếng trả lời.
"Đi đâu rồi ta?" Người nọ không thấy ai trả lời nên không gọi tiếp. Hắn lại meng theo con đường lúc nảy để xuống núi. Lại vài nhịp thở đã xuống đến chân núi.
Người nọ đi lại chiếc hồ gần đó, sau đó ngồi xuống lấy trong áo ra một cây sáo, lúc này trăng đã lên cao, người nọ vẫn cứ ngồi trên bờ hồ rồi thổi một khúc du dương.
Bỗng nhiên phía sau xuất hiện thêm một con gà có chín cựu, nó đi đến trước mặt người nọ rồi cuối đầu chào.
"Chà chà! Ở với hắn riết thành tinh thật rồi!" Người nọ cười ha hả, tay vuốt đầu con gà đó."Đi xa tới đây mà hắn không ở đây!"