Chương 13: Kiếm tên Oán Quỷ Huyết
Trước cổng thôn Lạc Hoang lại xuất hiên thêm ba người ăn mặc kì lạ. Một người mặc một chiếc áo đỏ, đội một cái nón lá có màn che mặt nên không biết rõ độ tuổi cũng như là nam hay nữ, trên lưng người này đeo một thanh kiếm quấn đầy vải trắng, phía ngoài vải trắng được dán một là bùa màu vàng.
Phía sau là hai người một nam nhân một nữ nhân, người nữ có dáng vẽ xinh đẹp nhưng lại ma mị, mặc một bộ y phục màu trắng bó sát để lộ phần eo trong rất gợi tình, trên lưng áo có thêu một chữ hữu.
Còn người nam nhân có khuôn mặt âm u quỷ dị, hắn ta mặc một bộ y phục màu đen trên lưng áo có thêu một chữ tả, tay cầm một cây liềm cũng màu đen.
Cả ba người chậm rãi đi vào thôn.
Khu chợ lúc này cũng đã tan, đa số các giang hàng đều đã được dọn, chỉ còn lại số ít là vẫn còn mở.
"Giáo chủ khi nào mới đến?" Người nữ nhân áo trắng hỏi người nam nhân áo đen.
"Cần gì phải đợi giáo chủ. Ta đến đây chỉ là muốn hỏi võ công của Sơn Thánh cao đến đâu, mọi chuyện khác ta không quan tâm." Người áo đỏ đội nón cắt lời. Sau đó chỉ đi thẳng về phía trước.
"Ở đó còn có Quỷ Tiên và những đệ tử của ông ấy... Tiền bối nghĩ một mình có thể đánh được hết tất cả sao?" Người nam nhân áo đen nhoẻn miệng cười, giọng nói thì trầm đến đáng sợ.
"Đúng vậy! Nếu như có sơ xuất gì... Thì e là chúng ta khó mà ăn nói với giáo chủ." Người nữ nhân áo trắng nói thêm.
Nhưng người áo đỏ cứ như bỏ ngoài tai, hắn ta vẫn tiếp tục đi tiếp.
Tại sao giáo chủ lại phái thằng khốn này đến đây? Trong lòng người áo đen thầm nghĩ.
"Ta đi gọi hai tên kia, nàng đi theo hắn ta đi. Nhớ là phải cẩn thận." Người nam nhân áo đen đưa tay lên vuốt cằm người nữ nhân áo trắng.
Người nữ nhân hôn lên bàn tay vừa vuốt cằm của người nam nhân. Sau đó đi theo sau tên áo đỏ khi nảy.
Lúc này trong căn nhà cuối thôn, mọi người vừa ăn một bữa no nê thì ai nấy cũng đều tươi tắn phấn khởi.
Chén đĩa cũng được Tô Y Kì và Thạch Lâm dọn dẹp, còn Lý Thanh Hạc và Sơn Thánh đang ngồi trò chuyện ngoài chiếc ghế đã trước sân, cũng không biết là đang gì. Lý Thiên thì chạy đến trước mặt Mạc Hàn Phi, y cũng đã từng được nghe kể về Cận Thuần Môn, một môn phái ghi chép rất nhiều sự kiện trọng đại của giang hồ nên y rất hào hứng muốn nghe Mạc Hàn Phi kể thêm một vài câu chuyện.
"Phi thúc, kể cho con một vài câu chuyện trên giang hồ đi." Lý Thiên nắm tay áo Mạc Hàn Phi, miệng thì cười toe toét.
"Thích giang hồ đến thế à?" Mạc Hàn Phi mỉm cười hỏi.
"Vâng! Con rất rất rất thích luôn!" Lý Thiên hưng phấn trả lời: "Con còn có một muội muội tên Yến Ninh, muội ấy cũng rất thích chuyện giang hồ!"
Sau khi nghe nhắc đến Yến Ninh thì Lưu Chí Vĩ chợt nhớ còn một chuyện muốn nói cho Lý Thiên: "À đúng rồi! Lúc sáng ta thấy Yến Ninh lên chiếc xe ngựa hôm qua vào thôn, chắc là bây giờ chắc đã đi khá xa."
"Hả?" Lý Thiên lại chạy qua phía Lưu Chí Vĩ: "Sao đến giờ phụ thân vẫn mới nói với con? Yến Ninh đi đâu vậy? Yến Ninh vẫn chưa tạm biệt con mà?"
Đứng trước câu hỏi dồn dập của Lý Thiên, Lưu Chí Vĩ chỉ biết gãi đầu rồi chuyển sang lắc đầu.
"Không được... Con phải đến hỏi ông của Yến Ninh." Lý Thiên vừa nói vừa chạy đi. Y chạy đến chiếc bàn đá rồi lấy chiếc mặt nạ của mình, sau đó chạy ra trước cổng nhà, khiến con hạc và con mã hồng mao phía trước cũng phải giật mình, rồi y tiếp tục chạy một mạch về hướng cổng thôn.
"Thiên nhi, đi đâu vậy?" Lý Thanh Hạc thấy Lý Thiên cuống cuồng chạy đi thì liền hỏi. Nhưng dường như Lý Thiên chỉ lo chạy mà không nghe được câu hỏi của Lý Thanh Hạc.
Sơn Thánh chỉ im lặng quan sát Lý Thiên chạy đi.
"Nó đi tìm cháu dâu cho sư phụ." Tô Y Kì phía sau nhà bước lên, giọng cười khanh khách.
"Cháu dâu?" Lý Thanh Hạc nghe xong cũng cười.
"Để ta đi theo Lý Thiên." Thạch Lâm cũng từ sau nhà đi lên.
"Để ta đi." Sơn Thánh đứng dậy, chậm rãi bước ra cổng, tay cầm lấy bình hồ lô rượu trên lưng con mã hồng mao, sau đó đi theo hướng Lý Thiên vừa đi.
Sau khi Sơn Thánh vừa đi, Lưu Chí Vĩ từ trong nhà bước ra.
"Sư phụ, ta còn một chuyện muốn nói." Lưu Chí Vĩ ngồi xuống kế bên Lý Thanh Hạc.
"Có chuyện gì?" Lý Thanh Hạc hỏi.
Lưu Chí Vĩ thuật lại câu chuyện mà mình gặp Tà Giáo. Mạc Hàn Phi cũng rất muốn nghe thử câu chuyện của Lưu Chí Vĩ nhưng đây lại là chuyện nhà người ta nên y cũng không tiện đến nghe.
Trên mặt Lý Thiên lúc này đã được đeo một chiếc mặt nạ hình gấu trúc, bây giờ y đã chạy đến giữa thôn, hai bên trái phải là các ngôi nhà của người dân trong nhà kề sát nhau, còn phía sau khoảng mười bước là Sơn Thánh đang đi theo sau.
"Lý Thiên đợi ta..." Sơn Thánh uống một ngụm rượu rồi hô.
Lý Thiên nghe thấy tiếng gọi thì liền quay lại nhìn. Nhưng khi y vừa quay lại thì trên vai y đã xuất hiện một thanh kiếm, một thanh kiếm quấn đầy vải trắng, phía bên còn dán một lá bùa màu vàng.
Một người mặc áo đỏ, đội một cái nón che không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau y.
Lúc này sau lưng của Lý Thiên đã đầy mồ hôi lạnh nhưng do đang đeo mặt nạ nên không thể thấy được cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng Sơn Thánh cũng nhìn ra được Lý Thiên đang rất sợ hãi.
"Thằng nhóc này quen với ngươi à?" Người áo đỏ nhìn Sơn Thánh, chỉ thấy phía sau cái màn che là một đôi mắt đỏ, nhưng vẫn không thấy rõ được dung nhan.
"Ngươi biết ta là ai?" Sơn Thánh nhìn người áo đỏ, hỏi.
"Nếu không được nghe miêu tả về ngươi thì có thể là ta cũng không biết ngươi là... Tản Viên Sơn Thánh." Giọng nói người áo đỏ càng ngày càng quỷ dị.
"Vậy ngươi là ai?" Sơn Thánh nhíu mày.
"Ta là... Quỷ Kiếm - Cát Lổ Nhân, hôm nay đến đây là muốn xem kiếm của mạnh hay là quyền pháp của ngươi mạnh." Người áo đỏ tự xưng là Cát Lổ Nhân trầm giọng nói.
"Cái gì mà Quỷ Kiếm? Cát Lổ Nhân? Chưa nghe qua, ta ít khi hạ sơn nên không biết nhiều về những người trong giang hồ..." Sơn Thánh bóp nát bình hồ lô rượu trên tay: "Nhưng ta biết thanh kiếm đó. Nó là Oán Quỷ Huyết."
Oán Quỷ Huyết là tên của một thanh kiếm. Thanh kiếm được rèn từ một tên điên thiên tài vào hai trăm năm trước, cũng bởi vì cách thức rèn quá tàn nhẫn nên thế nhân gọi hắn là một kẻ điên, nhưng hắn lại thật sự rèn ra một thanh kiếm tuyệt hảo có một không hai nên thế nhân cũng gọi hắn là thiên tài.
Cách thức rèn ra là dùng huyết sắt ngâm trong bể máu của chín mươi chín người nam và chín mươi chín người nữ. Sau một thời gian thì tất cả máu thấm vào huyết sắt rồi rèn thành một thanh kiếm.
Chính vì lẽ đó nên oán khí của thanh kiếm vô cùng nặng, trong thân kiếm luôn luôn bốc ra một mùi máu tanh nồng nặc, nên thân kiếm luôn nằm trong vỏ, phía ngoài vỏ còn được quấn một lớp vải để che đi mùi máu tanh.
Trên giang hồ còn đồn đại, cứ vào ban đêm thì linh hồn của những người bị lấy máu sẽ bắt đầu hiện lên kêu gào, họ q·uấy n·hiễu chủ nhân hiện tại của thanh kiếm, rất nhiều đời chủ nhân trước đều bị c·hết một cách kì lạ, nên thanh kiếm còn được dán thêm một lá bùa ở phía bên ngoài, vì vậy thanh kiếm mới có tên Oán Quỷ Huyết, một thanh kiếm bị nguyền rủa.
Mặc dù là một thanh tuyệt kiếm thế giang nhưng nó vẫn không được xếp vào bảng kiếm phổ, bởi vì cách thức rèn ra khiến người đời căm phẫn.
Đã rất lâu Oán Quỷ Huyết đã hoàn toàn m·ất t·ích trên giang hồ, cho dù thanh kiếm này có tốt hơn nữa thì cũng chẳng ai muốn sở hữu. Có người nói là Oán Quỷ Huyết đã bị các đạo nhân của núi Tuyết Sơn phá hủy, nhưng hôm nay lời đồn đoán đó đã bị bác bỏ, bởi vì nó lại xuất hiện tại nơi này. Một trận mưa máu có thể một lần nữa xuất hiện tại giang hồ.
"Ngươi dùng thứ dơ bẩn đó để đấu với ta?" Sơn Thánh chỉ tay vào thanh Oán Quỷ Huyết.
"Dơ bẩn? Người thế nhân không muốn sử dụng nó là vì bọn họ không đủ tư cách để điều khiển nó." Cát Lổ Nhân chậm rãi nói.
"Ta không biết nhiều về kiếm... Nhưng ta biết thứ ngươi đang cầm là thực chất là thanh kiếm bị nguyền rủa." Cơ thể Sơn Thánh đã bắt đầu toát ra một luồng khí tức hùng hồn.
"Ta không quan tâm."
"Ngươi thật sự muốn đấu với ta?"
"Đúng vậy!"
"Thế thì thả đứa nhóc đó ra. Ta và ngươi tỉ thí một trận."
Oán Quỷ Huyết bỗng nhiên ngâm vang, âm thanh nó phát ra giống như là tiếng những con quỷ đang bị t·ra t·ấn mà kêu gào. Không biết là nó đang phấn khích hay là sợ hãi trước khí tức hùng hồn của Sơn Thánh tỏa ra.
Cát Lổ Nhân thật sự thu kiếm. Lúc này Lý Thiên đã không còn sức để chạy, đôi chân y đã bủn rủn như sắp ngã.
Chỉ thấy Sơn Thánh đưa tay ra, một luồng năng lượng kéo Lý Thiên về phía trước. Chỉ một hơi thở Lý Thiên đã đứng trước mặt Sơn Thánh.
"Sao vậy? Sợ rồi à?" Sơn Thánh vỗ vai Lý Thiên: "Giang Hồ thật sự không thú vị như trong lời kể."
Lý Thiên lúc này đã nói không nên lời, y cúi đầu im lặng.
"Nói đủ chưa." Cát Lổ Nhân bước lên trước một bước, tay đưa thanh Oán Quỷ Huyết sang một bên, tiếng gào thét của con quỷ lúc nảy lại một lần nữa kêu lên.
"Lý Thiên! Hôm nay ta muốn cho con xem quyền pháp của ta." Sơn Thánh nắm lấy áo Lý Thiên kéo ra sau lưng mình.
Rất nhiều người dân trong thôn nghe thấy động tĩnh ở phía ngoài, liền chạy ra trước cửa để xem.
"Bọn họ là ai vậy?"
"Hình như bọn họ sắp tỉ thí!"
"Có Lý Thiên ở đó nữa kìa!"
Rất nhiều người xung quanh thì thầm to nhỏ.
Trên một mái nhà cách đó không xa, một nữ nhân áo trắng đang đứng quan sát, điệu bộ khá hứng thú với trận tỉ thí này.
"Làm tốt lắm!" Nữ nhân áo trắng nói vu vơ một mình. Không! Sau lưng người nữ nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm ba người, một người áo đen tay cầm một cái liềm cũng màu đen, phía sau là một tên có bộ râu um tùm và một đứa trẻ có khuôn mặt mặt già dặn.
Bọ họ cứ như từ trong hư không xuất hiện.
"Được mau đi thôi, giữ chân lão già đó chờ giáo chủ đến!" Người áo đen cầm liềm nói.
Bốn người bọn họ nhảy sang một mái nhà khác, rồi lại nhảy sang một cái nữa, lại một cái nữa, cứ như vậy mà đi đến cuối thôn.