Chương 12: Bình yên trước trận chiến.
"Con chim gì to quá vậy?"
Không ít người bên dưới chợ kinh ngạc hô lên,
Lúc này Mạc Hàn Phi cũng đuổi theo đến cổng thôn, hắn chậm rãi đi vào ngôi chợ đang huyên náo đó. Bây giờ trong lòng hắn đang có rất nhiều câu hỏi được đặc ra.
Lần này Sơn Thánh đến đây làm gì? Còn người trên lưng con hạc là ai? Liệu rằng thật sự sắp có một trận chiến kinh thiên động địa nào ở đây? Nếu thật sự sảy ra ở đây thì e rằng cái thôn này nhất định bị ảnh hưởng. Hắn muốn đến gần để thăm dò nhưng lại chẳng dám, bởi vì theo dõi một đại cao thủ như Sơn Thánh e là không còn mạng để trở về báo tin.
Chính vì lẽ đó Mạc Hàn Phi không dám manh động, chỉ lặng lẽ hòa vào đám người ở chợ để âm thầm quan sát.
"Phi huynh!"
"Phi huynh!"
Mạc Hàn Phi định đi tiếp lại có một người gọi lại. Hắn vừa quay lại đã thấy tay người đó đặc lên vai của mình, khiến hắn giật mình lùi lại hai bước.
Người này ăn mặc như một thư sinh.
Mạc Hàn Phi nhìn tới nhìn lui cả nữa ngày rồi mới xác định người phía trước là ai.
"Lưu Chí Vĩ!"
"Huynh làm ta giật cả mình." Sau khi biết được người vừa gọi mình là ai thì Mạc Hàn Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao hôm nay lại đến nơi này? Gần đây có trận tỉ thí của ai sao?" Lưu Chí Vĩ hiếu kỳ hỏi.
"Không biết có tỉ thí hay không... Nhưng có một người đáng chú ý xuất hiện ở đây." Mạc Hàn Phi nói một cách mơ hồ.
Lưu Chí Vĩ cũng hiểu ý liền kéo Mạc Hàn Phi đến đoạn có ít người qua lại.
"Được rồi. Huynh nói đi." Lưu Chí Vĩ đi thẳng vào vấn đề.
"Là Tản Viên Sơn Thánh, đi cùng một người cưỡi hạc... Bọn họ vừa vào thôn. Ta nghi rằng sẽ có trận tỉ thí ở đây nên mới đuổi theo. Nhưng vẫn không dám đến quá gần." Mạc Hàn Phi nhìn trước nhìn sau rồi kể.
"Là sư phụ! Còn Sơn Thánh tại sao lại đi cùng sư phụ." Lưu Chí Vĩ bất ngờ.
"Sư phụ? Vậy người đó chính là Quỷ Tiên - Lý Thanh Hạc. Từ trước giờ ta chưa gặp ông ấy nên chẳng trách không biết." Mạc Hàn Phi giải đáp được một thắc mắc nên trong lòng cũng thoải mái hơn. Nhưng được một lúc lại xuất hiện một thắc mắc mới: "Vậy Quỷ Tiên với Sơn Thánh định làm gì?"
"Có lẽ ta biết được họ đi đâu..."Lưu Chí Vĩ mường tượng được ý nghĩ của sư phụ mình.
"Đi đâu?"
"Mau đi theo ta."
Cả hai người thẳng đến hướng cuối thôn.
Nhưng cả hai người đều không biết, từ nảy đến giờ luôn luôn có hai cặp mắt quan sát cuộc trò chuyện của hai người.
Một người có dáng vẻ của một đứa bé tám tuổi nhưng lại có một khuôn mặt già dặn, kế bên là một người trung niên có bộ râu um tùm, cả hai đều đội một cái nón che và một bộ quần áo hết sức bình thường, trong không khác gì một thôn dân.
"Có Sơn Thánh ở đây... Bây giờ phải làm sao?" Tên có bộ râu um tùm hỏi.
"Ngươi đưa tin cho hai vị Tả Sứ và Hữu Sứ." Đứa bé có khuôn mặt già dặn trả lời.
Chỉ thấy trong tay áo của người có bộ râu ùm tùm xuất hiện một ong, một con ong bắp cày to bằng một ngón tay. Con ong bay quanh người hắn một vòng rồi mới bay đi.
"Bây giờ có đi theo không?" Tên râu ùm tùm lại hỏi.
"Không!" Đứa bé thì lắc đầu: "Đi theo cho c·hết hay gì? Đợi người tiếp ứng!"
Lúc này Sơn Thánh và Lý Thanh Hạc cũng đến cuối thôn. Bọn họ đứng trước một căn nhà được làm hoàn toàn bằng tre, hai bên nhà có rất trồng nhiều cây mai cao hơn cả ngôi nhà che mát toàn bộ xung quanh đó, trước cửa nhà có một bộ bàn ghế làm bằng đá được đặc trên khoảng đất trống.
Trên chiếc ghế đá một đứa nhóc đang ngồi ăn táo, trên khuôn mặt có một vết sẹo bỏng.
"Lý Thiên!" Lý Thanh Hạc gọi.
Lý Thiên nghe được giọng nói quen thuộc đó liền quay sang nhìn, y nhảy xuống khỏi cái ghế, chạy ào ra.
"Là ông! Ông về rồi." Lý Thiên hớn hở kêu lên.
Sơn Thánh khoanh tay quan sát Lý Thiên một hồi rồi nói: "Đúng là luyện cân thể, nhưng trong có vẻ vừa mới khỏi thương thế."
"Đây là ai vậy ông?" Lý Thiên nhìn Sơn Thánh.
"Đây là..." Lý Thanh Hạc chưa kịp trả lời đã bị Sơn Thánh ngắt lời.
"Ta là một người luyện võ bình thường. Hôm nay ta đến đây là muốn nhận con làm đệ tử. Không biết con có muốn luyện võ không?" Sơn Thánh xoa đầu Lý Thiên.
"Luyện võ... Đương nhiên là rất muốn! Nhưng mỗi lần con thử luyện công thì toàn thân đều đau nhứt." Lý Thiên suy nghĩ một hồi rối nói tiếp: "Nhưng tại sao con lại phải nhận người làm sư phụ? Ông, phụ thân, mẫu thân, tam thúc đều rất giỏi võ công... Còn có tứ thúc, thúc ấy nói nếu còn đi lại được thì thúc ấy cũng rất giỏi võ công. Nếu con luyện võ được thì cả nhà đều có thể dạy cho võ cho con, đâu cần phải đi học của thúc."
Cả Sơn Thánh và Lý Thanh Hạc đều cười ồ lên.
"Nếu ta nói, ta có võ công cao hơn cả gia đình con, thì con có tin không?" Sơn Thánh hỏi.
Đương nhiên là Lý Thiên không tin, y lắc đầu lia lịa.
Sơn Thánh chỉ cười mà không nói gì.
"Thôi vào nhà trước đã." Lý Thanh Hạc vội vàng đi vào nhà, đi đường cả đêm nên Lý Thanh Hạc vẫn chưa có một bữa ăn nào cho ra hồn, nên bây giờ ông rất đói chỉ muốn vào nhà ăn một bữa no nê.
Trong nhà một cái chảo lớn bay ra.
"Sư tỷ! Ta lỡ lời..."
"Ngươi đi c·hết đi!"
Cái chảo bay đến trước mặt Lý Thanh Hạc, ông nhẹ nhàng điểm mũi chân một cái né sang một bên, cái chảo bay vụt qua chỗ Sơn Thánh. Lại bị sơn Thánh dùng một ngón tay cản lại, chỉ thấy cái chảo thủng một lỗ to rồi rơi xuống đất.
Đúng là lợi hại: Lý Thiên trong lòng cảm thán.
"Ồn ào quá vậy?" Lý Thanh Hạc bước đến cửa.
Sau khi giọng nói cất lên thì âm thanh trong nhà bỗng nhiên im lặng.
Chỉ thấy Tô Y Kì đã đánh Thạch Lâm đến mặt mày bầm giập, còn Chu Nguyên Di Tú ngồi trên chiếc xe lăng vừa ăn đậu phộng vừa xem Thạch Lâm b·ị đ·ánh.
"Sư phụ?" Chu Nguyên Di Tú ngạc nhiên."Người về rồi."
"Sư phụ cứu con!" Thạch Lâm rung rẫy nói.
"Thôi được rồi... Y Kì lấy gì cho ta ăn đi!" Lý Thanh Hạc nhẹ giọng gọi.
"Vâng thưa sư phụ... Hôm nay tạm tha cho hắn vậy." Tô Y Kì đáp lời Lý Thanh Hạc, sau đó phất ống tay áo rồi đi ra sau nhà.
Lý Thanh Hạc bước vào không bao lâu thì Sơn Thánh cũng bước vào.
"Chào cả nhà!" Sơn Thánh chậm rãi nói.
"Đây là?" Chu Nguyên Di Tú nhìn người trung niên lực lưỡng trước mặt, tò mò hỏi.
"Các ngươi đoán xem người này là ai..." Lý Thanh Hạc đố Chu Nguyên Di Tú và Thạch Lâm.
Cả hai đều quan sát một lúc lâu nhưng vẫn chưa đoán được người trước mặt là ai. Sau đó quay sang hỏi Lý Thiên: "Thiên nhi, đây là ai?"
"Con cũng không biết!" Lý Thiên lắc đầu trả lời.
"Không cần đoán nữa... Một lát nữa các người sẽ biết." Sơn Thánh nhìn một vòng quanh nhà rồi tiến đến cái ghế bên hông nhà, ngồi xuống.
"À Thiên nhi, mau đi ra chợ gọi phụ thân con về đây!" Chu Nguyên Di Tú nhìn Lý Thiên.
Nhưng không đợi Lý Thiên kịp trả lời thì đã có người khác trả lời.
"Không cần gọi, ta về rồi." Lưu Chí Vĩ chậm rãi tiến vào nhà, đi cùng là một nam nhân cõng một cái trống đỏ. Sau đó quay sang phía Lý Thanh Hạc và Sơn Thánh cung kính chào hỏi: "Sư phụ! Tiền bối!"
"Hôm nay nhiều khách quá..." Lý Thanh Hạc cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sơn Thánh đang ngồi, mắt nhìn thanh niên đi cùng Lưu Chí Vĩ: "Cận Thuần Môn?"
"Quỷ Tiên tiền bối quả nhiên phi phàm, chỉ cần nhìn một cái là biết vãn bối đến từ đâu. Vãn bối tên Mạc Hàn Phi... Lần này vô tình gặp được Vĩ huynh đây nên được mời đến nhà để nghỉ ngơi một lát." Mạc Hàn Phi nói một lèo, cứ sợ ai giành đi lời giới thiệu.
"Ồ! Đã đến rồi thì cứ vào nhà đi." Lý Thanh Hạc cười nói.
"Từ lúc sáng đến giờ, ngươi đã đi theo bọn ta?" Sơn Thánh nói rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cho mọi người phải ớn lạnh.
Lúc này lưng của Mạc Hàn Phi đã ướt đẫm mồ hôi, đến cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Vãn vãn vãn bối... Chỉ chỉ tình cờ đi đi phía sau thôi. Chỉ đi phía sau thôi!"
"Ta có g·iết ngươi đâu mà ngươi phải sợ, nếu ta muốn là lúc sáng ngươi đ·ã c·hết rồi. Trong mắt các ngươi ta là ma đầu g·iết người lung tung à?" Sơn Thánh vừa nói vừa vỗ vai Lý Thanh Hạc: "Đúng không lão Hạc?"
"Ai mà biết." Lý Thanh Hạc không thèm đếm xỉa.
"Ha ha, lão không biết đùa gì cả!"
"Chí Vĩ! Chàng mau xuống phụ ta một tay." Tô Y Kì đang ở nhà sau, cất giọng gọi Lưu Chí Vĩ.
"Được! Ta xuống ngay đây." Lưu Chí Vĩ trả lời.
"Con cũng muốn phụ!" Tiếp đó Lý Thiên cũng chạy theo sau Lưu Chí Vĩ.
Nữa canh giờ sau, thức ăn đã được dọn lên trên bàn, mùi thơm khuấy đảo cả căng nhà, sau đó cả nhà quây quần lại rồi ngồi xuống.
"Sơn Thánh mời!" Lý Thanh Hạc cung kính nói.
Câu "Sơn Thánh" vừa thốt ra khiến Tô Y Kì, Thạch Lâm, Chu Nguyên Di Tú đều rùng mình. Mặc dù có thể mơ hồ đoán người trước mặt là một người có võ công rất cao, là một người cũng có một ít danh tiếng trong giang hồ, nhưng không nghĩ người này lại chính là Tản Viên Sơn Thánh một trong Tứ Bất Tử vĩ đại của thế giang.
Chỉ riêng Lưu Chí Vĩ và Mạc Hàn Phi đã biết thân phận của Sơn Thánh từ trước nên khuôn mặt lúc này rất bình thản chẳng có một chút đổi sắc, còn Lý Thiên cũng không khác gì, mặc dù thường ngày đều nghe rất nhiều chuyện về giang hồ nhưng y vẫn chưa bao giờ được nghe kể về Sơn Thánh cũng như Tứ Bất Tử là ai, chính vì lẽ đó y vẫn ung dung mà ngồi xuống bàn mặc kệ mọi người xung quanh đang há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Mạc Hàn Phi đúng không? Vào ăn luôn đi!" Lý Thanh Hạc lại mời, lần này là mời Mạc Hàn Phi. Mạc Hàn Phi cũng không từ chối, liền quăng cái trống trên lưng mình qua một góc bên cửa.
Chiếc trống rơi xuống phát ra một tiếng 'tùng'.
Sau đó Mạc Hàn Phi cũng ngồi vào ghế, ngồi giữa Lý Thanh Hạc và Lưu Chí Vĩ.
"Mời cả nhà!" Mạc Hàn Phi rất tự nhiên cứ như là nhà của mình. Dọc đường hắn cũng toàn chỉ ăn những quả dại, nên bây giờ cũng đã đói đến rã rời.
Sau đó cả tám người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, nếu là người khác đi ngang không khéo lại tưởng những người đây thật sự là người một nhà.