Chương 26: Vào Thành Phong Châu
Chương 26: Vào Thành Phong Châu
Phải đi gần nửa ngày mới đến nơi, hắn cũng hết hồn không ngờ tiếng trống đồng truyền đi xa như vậy, trời cũng đã gần tối hắn lúc này đang đứng bất động nhìn cảnh tưởng trước mặt, miệng thều thào.
“ Không thể nào...không lẽ mình xuyên không... “
Hắn đang đứng ở một đỉnh núi nhìn xuống bên dưới, nơi đó một toà thành trì to lớn hiện ra, những đống lửa lớn đang cháy hừng hực toả sáng cả một vùng trời, từng người từng người đang nhảy múa bên cạnh đống lửa, tiếng trống tiếng hô hoà vào với nhau tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp.
Hắn không giám tin những gì hắn đang nhìn thấy, hắn đang nghi ngờ mình đang ở trong ảo giác, lắc lắc đầu vài lần nghĩ tới đó hắn cảm giác khô khốc trong mồm, hít vài ngụm khí lạnh hắn dần dần chấn định quay sang Đan Nhi cũng đang ngẩn ra nói.
“ Chúng ta đi.”
Cả hai người chạy một mạch về hướng thành trì bên dưới.
“ Không thể nào.”
Tiếng lão già dân tộc Kh’mo vang lên, đám người theo sau lão kh’mo cũng há hốc cả mồm nhìn cảnh tượng thành trì trước mặt.
Ở một hướng khác mấy nhóm người đều rất kinh ngạc khi thấy cảnh tượng kinh người như vậy.
“ Huyền thuật phương nam quả thật thần kì.”
Hư đạo trưởng lên tiếng cảm thán, đám người theo sau cũng liên tục bàn tán, một người thanh niên tầm 30 tuổi tiến sát tới chỗ Hư đạo trưởng khẽ nói.
“ Sư phụ liệu chúng ta có đạt được thứ đó không? “
Hư đạo trưởng nhăn mày rồi khẽ nói.
“ Ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi, nhưng có chút phiền phức.”
Thanh niên kia nghe sư phụ nói chỉ im lặng không nói gì.
Tất cả đoàn người đều tụ tập dừng lại trước cổng thành xây bằng đá cổ kính, khi thấy mấy nhóm người cùng một lúc tiến vào đây hắn có chút bất ngờ, xong không để ý đến nữa sự chú ý của hắn đang nằm trên 3 chữ to được khắc nổi nằm giữ cổng thành, hắn nhận ra đây là chữ Lạc Cổ ngôn ngữ của thời kì Hồng Bàng, hắn được thầy mo truyền dạy chữ Lạc Cổ nên vừa nhìn hắn nhận ra ngay ba chữ" ThànhPhong Châu"
“ Quả là kiệt tác của cổ nhân nước nam.”
Hư đạo trưởng lên tiếng, Mấy người còn lại cũng gật gù đánh giá, hắn thì khinh thường một đám không biết chữ còn có vẻ thưởng thức 3 chữ Lạc Cổ trên cổng thành.
“ Mấy vị vậy chúng ta cùng nhau tiến vào.”
Tử bà bà lên tiếng, đột nhiên hàng đầu sư Chey lên tiếng.
“ Khoan đã, ta đề nghị chỉ chúng ta tiến vào, còn mấy người khác ở ngoài chờ đi.”
Mấy người còn lại đảo mắt nhìn nhau một hồi vẫn không có quyết định, hắn ở một bên không quan tâm kéo tay Đan Nhi nói.
“ Chúng ta vào trong xem.”
Vừa đi được vài bước, giọng hàng đầu sư campot Chey vang lên.
“ Nhóc con láo toét, đi c·hết đi.”
Một đạo quỷ ảnh hình đầu lâu đen sì lao nhanh về phía hắn ngoác cái miệng đỏ lòm lòm ra, hắn cảm nhận được nguy hiểm đánh tới cau mày quay lại, thì thấy quỷ lâu đánh tới. Hắn hừ lạnh cậy già lên mặt dám gia tay với hắn quả là đám người chưa thấy bảo vật đã dụng tâm g·iết người.
“ Phá.”
Hắn chém mạnh bàn tay về hướng quỷ lâu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đầu lâu quỷ ảnh lập tức b·ị c·hém chia năm xẻ bảy tiêu tán trong không khí.Mấy người khi thấy một màn như vậy cũng tấm tắc gật đầu.
“ Tuổi trẻ tài cao.”
Lão đạo Hai lên tiếng khen ngợi, Tử bà bà gõ gõ cây gậy gỗ xuống đất cười nói.
“ Trẻ như vậy mà đã có thực lực cao sau này nhất định có cơ hội vượt qua chúng ta, biết đâu chừng sẽ bước vào Đại Hiền.”
Mấy người cũng gật đầu đồng ý, Hư đạo trưởng cười nhạt nói.
“ Trời nam lại sinh ra một kẻ kiệt xuất nhưng không biết có sống qua nổi lần này hay không.”
Mấy người còn lại ngoài hàng đầu sư Chey đều nhăn mày trầm mặc, nhân tài trời nam mà lão đạo sĩ phương bắc này trong ý tứ muốn diệt trừ thì bọn họ cũng sẽ gia tay ngăn cản, nhân tài huyền môn phương nam đâu thể bị mấy kẻ đến từ phương bắc hại được.
Lão già Kh”mo nhếch miệng cười gằn nói.
“ Đất phương nam đâu phải một kẻ ngoại lai dám hàm hồ, đến lúc đó ngươi cũng không còn xác mà về phương bắc đâu.”
Hư đạo trưởng chỉ cười nhạt không nói, Tử bà bà móm mém cười nhìn Hư đạo trưởng nói.
“ Ta nghe nói Hư đạo trưởng có một tiểu đồ đệ trẻ tuổi, tu vi đã đạt đến cảnh giởi tiên thiên đạo giáo, quả là kì tài tu đạo.”
Hư đạo trưởng cười to vui vẻ nói.
“ Tiểu đồ đệ là điều ta đắc ý nhất trong cuộc đời này.”
Hàng đầu sư Chey ở một bên vẻ mặt cực kì khó coi, đường đường lão là một cự đầu trong giới tâm linh lại bị một thằng ranh vắt mũi chưa sạch làm cho mất mặt, lão cực kì giận dữ còn đang tính dạy dỗ cho thằng ranh kia một bài học, không ngờ lại bị thành ranh kia đánh tùy tiện một chiêu đã hủy luôn quỷ ảnh của lão, quả thực là muốn c·hết.
Lão gằn giọng nói.
“ Thằng ranh con mày giỏi.”
Lão còn đang tính ra tay thì từ đằng sau vang lên mấy tiếng nói.
“ Ây...za.. Các vị tìm được nơi này nhanh thật.”
Mọi người giật mình quay lại thấy một nhóm hơn 10 người đi tới, dẫn đầu là một lão già tầm 60 tuổi gầy tong teo dẫn đầu, mấy người đều đồng loạt biến sắc hô.
“ Tộc trưởng miêu tộc.”
Tộc trưởng miêu tộc cười ha ha vừa đi vừa dùng tiếng việt lơ lớ nói.
“ Không ngờ ta lại được chào đón như vậy.”
Mắt hắn khẽ giật giật, tộc trưởng miêu tộc vậy mà lại lặn lội từ Tây Cương sang đây tham gia vào vũng nước đục này, quả là bảo vật khiến người ta đỏ mắt.
Nhìn qua cô gái gặp trên xe khách, còn lẽo đẽo theo hắn đang đứng bên cạnh tộc trưởng miêu tộc, khoé miệng hắn nhếch nhếch thì ra cô ta là vu nữ miêu tộc, quả thật bất ngờ.
Khi thấy ánh mắt của hắn nhìn tới cô gái liền mỉm cười mà vẫy tay chào, nhưng khi thấy Đan Nhi bên cạnh hắn thì mặt trùng xuống hừ lạnh không thèm nhìn nữa mà quay đầu đi.
Hắn có chút khó hiểu nhưng lại rời sự chú ý đến mấy nhóm người đang đi đến, thấy mấy nhóm người tạp nham có thế lực lớn, có kẻ tà tu, tán tu hắn biết lối vào cổ thành không chỉ có một.
Lão đạo Hai lên tiếng hỏi.
“ Miêu huynh vậy mọi người tiến vào từ đâu vậy?”
Tộc trưởng miêu tộc đảo mắt qua đám người cười nói.
“ Ta vào từ khe nứt hư không ở một ngọn núi không biết tên.”
Hắn cũng gật gù vậy là có vài nơi có lối vào cổ thành, nhìn lại nơi này đã tụ tập hơn 100 người có đủ thành phần tạp nham hỗn loạn xem ra lần này cổ thành xuất thế, máu sẽ nhuộm cổ thành.
“ Vậy chúng ta vào trong.”
Tử bà bà lên tiếng, tất cả mọi người đều gật đầu, mấy thế lực lớn tụ tập lại dẫn đầu tiến vào Phong Châu thành, hắn vẫn đứng im nhìn đoàn người lông mày nhíu chặt, bất giác hắn cảm nhận được một ánh mắt âm trầm nhìn vào mình.
Quay lại thì hàng đầu sư Chey đang dùng đôi mắt oán độc nhìn vào hắn, hắn nhếch miệng không thèm để ý đến nữa . Nhìn đoàn người đi gần hết vào trong thành Đan Nhi cũng lay lay hắn nói.
“ Chúng ta cũng vào thôi.”
Hắn gật gật đầu, bước vào thành trong lòng đang suy tính những bước tiếp theo.