Chương 25: Tiếng Trống
Khi hắn tỉnh dậy trời đã tối đen, từ mông chuyền tới cảm giác khó chịu, hắn ú ớ kêu lên.
“ Người đâu ? Mau đỡ trẫm dậy.”
Đan Nhi đang nướng hai con rắn ở bên cạnh đống lửa nghe tiếng hắn thì chạy qua.
“ Anh tỉnh rồi?”
Hắn mặt mày nhăn nhó nhìn Đan Nhi nói.
“ Em không sử lí v·ết t·hương cho anh à?”
Đan Nhi lắc lắc cái đầu, khoé miệng hắn liền giật giật xem ra bà cô này trong lòng vẫn còn hận hắn. Mang vẻ mặt đau khổ nói với Đan Nhi.
“ Em bôi thuốc lên v·ết t·hương hộ anh, anh sợ chỗ bị rắn cắn bị hoại tử.”
Đan Nhi nhăn mặt rồi một lúc mới nói.
“ Được rồi, nhưng ở đây không có thuốc tôi biết lấy cái gì bôi cho anh.”
Hắn liền nói.
“ Em qua balo anh ở cái túi vàng vàng có mấy túi thuốc bột em cầm qua đây.”
Đan Nhi nghe hắn nói cũng từ từ đi đến chỗ balo để ở một góc, mở khoá ra lục lọi.
Khi thấy cây rìu màu xám trong balo của hắn, mắt Đan Nhi hiện lên một tia dị sắc sau đó trở về bình thường, lục lọi tìm thuốc.
Ném túi thuốc bột xuống cạnh hắn Đan Nhi nói.
“ Anh tự bôi đi.”
Thấy thái độ lạnh nhạt của Đan Nhi hắn biết là cô đang tức chuyện hắn rình coi trộm cô tắm nên hắn liền cười hì hì nói.
“ Vết thương ở mông anh không bôi thuốc được em bôi hộ anh.”
Đan Nhi hừ lạnh một tiếng cũng không bỏ đi mà cầm lấy gói thuốc bội ngồi xuống cạnh hắn, đôi bàn tay khẽ nắm lấy cạp quần, hắn nằm xấp trên mặt đất miệng nhếch nhếch mà thều thào.
“ Em là người con gái đầu tiên cởi quần anh đấy, sau này em nhất định phải có trách nhiệm với anh.”
Đan Nhi nghe hắn nói như vậy sít chút nữa không kiềm chế được mà rút dao ra đâm cho hắn một nhát, cô tức giận nói.
“ Anh còn nói linh tinh, tôi mặc kệ anh đấy.”
Hắn biết điều liền im mồm, nằm im hưởng thụ đôi bàn tay xinh đẹp đang vuốt ve ở mông mình, đổ thuốc bột lên v·ết t·hương rồi kéo quần lên giúp hắn Đan Nhi miệng nói.
“ Mông anh cũng rất trắng đấy.”
Hắn nhăn mày nói.
“ Vậy xem như hoà nhé, anh xem em tắm bây giờ anh cho em xem của anh vậy là hoà.”
Đan Nhi mặt đỏ bừng đưa tay túm lấy tai hắn mà vặn.
“ Anh là đồ khốn kiếp... Anh nhìn thấy gì rồi.”
Hắn la oai oái vội nói.
“ Bỏ...tay...ra, anh chưa nhìn thấy gì ngoài nốt ruồi son bên...”
Vừa nói tới đó Đan Nhi đứng dậy đá một cái vào mông b·ị t·hương của hắn rồi hừ lạnh bỏ đi, để lại một câu nói lạnh lùng.
“ Tên khốn kiếp.”
Hắn kêu thảm thiết đưa tay ôm mông, chỉ là nhìn một chút thôi làm gì mà đánh hắn như vậy cơ chứ.
Một lúc sau lê cái xác tàn tạ ra chỗ bếp lửa, thấy hai con rắn đã chín hắn cười nhăn nhở nói.
“ Vì sinh tồn anh phải lặn lội nguy hiểm vậy mà em lại quá phũ phàng với anh.”
Đan Nhi im lặng không thèm nhìn hắn, hắn mặt đần ra ngồi xuống, từ mông chuyền tới cảm giác tê tê hắn nhăn mặt ngồi lựa lựa tránh cái mông b·ị t·hương ra.
“ Ăn đi.”
Đan Nhi đưa cho hắn một xiên thịt rắn, hắn cười nhạt cầm lấy rồi nhìn qua Đan Nhi nói.
“ Để thử xem tay nghề của em ra sao.”
Cắn một miếng vị béo ngậy thơm ngọt lan toả khắp trong miệng hắn, hắn gật gù vừa ăn vừa nói.
“ Tàm tạm.”
Đan Nhi hừ mũi coi thường, ăn từng tí từng tí một.
Ăn xong hắn liền mò về lều đã được Đan Nhi dựng lên đổ ịch xuống ngủ, có lẽ b·ị t·hương nên chỉ một lát hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài Đan Nhi ngồi bên bếp lửa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, miệng thều thào.
“ Hải...xin lỗi.”
Nửa đêm hắn giật mình bừng tỉnh, vẫn là cái chân thon dài gác lên người cùng khuôn mặt dí sát bên cạnh, hắn mỉm cười chỉnh lại tư thế nhẹ nhàng ôm lấy Đan Nhi vào trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ..
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy Đan Nhi đâu, hắn từ từ đi ra bên ngoài tìm kiếm thấy Đan Nhi đang ngồi thẩn thờ trên một tảng đá đưa mắt ngắm dòng nước trắng xoá từ trên cao đổ xuống, bình yên đây là cảm giác mà hắn cảm ngận được lúc này.
Tim hắn giường như đập chậm đi một nhịp, hắn muốn thời gian dừng lại ở khoảng khắc này mãi mãi.
“ Anh dậy rồi, vậy chúng ta lên đường.”
Hắn giật mình tỉnh lại bởi giọng nói của Đan Nhi, hắn ậm ừ rồi vệ sinh cá nhân sau đó thu dọn đồ tiếp tục lên đường tìm kiếm cổ thành.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác.
“ Mẹ kiếp không biết chỗ này là chỗ khỉ nào nữa không biết.”
Người thanh niên xấu xí lên tiếng than vãn, hàng đầu sư Chey nhăn mày lên tiếng.
“ Riu mày im mồm cho tao, làm nhàm tao ném mày cho con đỉa của tao ăn bây giờ.”
Người thanh niên xấu xí tên Riu lập tức im mồm không dám ho he nửa lời, một lúc sau đi được một đoạn Riu lại lên tiếng hỏi.
“ Sư phụ sao chúng ta lại bị ném tới khu rừng c·hết tiệt này vậy? tìm mãi không thấy Phong Châu thành của bọn người Việt cổ đâu vậy?”
Hàng đầu sư Chey cũng mang vẻ mặt khó coi mà nói.
“ Dị thuật phương nam chúng ta còn nhiều điều chưa thể biết được, cứ đi về phía trước xem.”
Mấy nhóm người khác cũng đều như vậy đều bị ném tới khu rừng rộng lớn này, nhiều kẻ không may mắn bị lạc đồng bọn đi lang thang trong khu rừng rộng này nhiều người trở thành mồi cho động vật.
Bảy ngày sau khi tất cả mấy nhóm người đều chán nản thì đột nhiên một tiếng trống từ phương xa chuyền đến.
“ Đùng...đùng...đùng.”
Tất cả mọi người đều giật mình lao về hướng phát ra âm thanh...
Hắn đang rình bắt một con chim kì lạ, khi nghe tiếng động phát ra từ phương xa vọng lại thì giật mình nghe lại kĩ âm thanh hắn lầm bầm nói.
“ Trống đồng đông sơn.”
Hắn vội nhảy xuống từ trên cây, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi chạy nhanh về hướng phát ra tiếng trống.