Đại Lý Tự Khanh

Chương 37: Tắm chung




Lâm Vãn Khanh mơ màng đi theo Tô Mạch Ức vào sương phòng, nếu không có hắn ôm lấy, nàng hầu như bước đi một cách suôn sẻ.

Ngay cả bản thân nàng cũng không rõ, nàng không biết xấu hổ lúc chủ động quyến rũ Tô Mạch Ức, hiện giờ bị bắt giả làm phu thê mặn nồng với hắn ở trước mặt mọi người lại cảm thấy hồi hộp khó xử.

Hơi nước tràn ngập bên suối nước nóng, hoa và cây cối giao nhau rất thú vị.

Tháng bảy, vài bông hoa tua rua nở đúng lúc trong tiểu viện, cánh hoa trắng hồng trang nhã, thi thoảng rơi xuống nước, trông rất tình.

Trong khung cảnh đẹp như vậy, Tô Mạch Ức đang cởi áo ở bên cạnh.

Hai người xài chung bình phong và giá treo, không có gì ngăn ở giữa.

Bụi mịn bay trên quần áo nhảy múa dưới ánh nắng, hóa thành cát vàng, cùng hương gỗ thông trên người Tô Mạch Ức xộc vào hơi thở, hơi ngứa ngáy.

Lâm Vãn Khanh giả vờ cúi đầu búi tóc, khóe mắt nhìn Tô Mạch Ức, đồng thời nàng nghe thấy người nào đó bước vào nước.

Hai áo choàng màu trắng xếp ngay ngắn trên thành bể, bên cạnh đó là đường cong thắt lưng và mông của nam nhân —— săn chắc mịn màng, tràn đầy sức mạnh.

Lâm Vãn Khanh vội quay mặt đi chỗ khác, hai má nóng bừng.

“Tiểu phu nhân?” Thị nữ gọi nàng khi thấy nàng bất động thật lâu.

“Ừm, ừm……” Lâm Vãn Khanh hoàn hồn, cởi xiêm y cuối cùng ra.

Người trong suối nước nóng nằm nhàn nhã, dang hai tay trên thành bể, chỉ để lộ nửa tấm lưng trần. Mái tóc đẹp như lụa được buộc lên, cánh tay thon dài khỏe khoắn duỗi ra thành hình vòng cung trước mắt nàng, giống như sẵn sàng ôm nàng vào lòng.

Lâm Vãn Khanh bước tới, đứng cạnh bể, đưa áo khoác trên người cho thị nữ.

Tô Mạch Ức vẫn quay lưng về phía nàng.

Mặc dù xấu hổ, nhưng Lâm Vãn Khanh biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Những thị nữ này là người của Chương Nhân, nếu họ lộ ra chút khuyết điểm, đừng nói đến việc điều tra vụ án, dù Mạch Ức có Hoàng Thượng và Thái Hậu đứng sau, bọn họ ở Hồng Châu cũng khó chạy thoát.

Nếu mặt dày muốn đi theo, đương nhiên nàng không thể là người đánh rơi dây xích.

Nghĩ đến đây, nàng trút bỏ cảm xúc, nhấc chân gõ nhẹ mặt nước, dùng mũi chân thử nhiệt độ.

Đôi chân mỹ nhân trắng nõn thon dài, đường cong có thể nói là hoàn hảo, tuy là một hành động đơn giản cũng đầy cảm hứng.

Hơn nữa, cái chân đang kiểm tra nhiệt độ của nước lướt qua cổ Tô Mạch Ức, tạo vài gợn sóng trước ngực hắn.

Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình thật sự diễn vai yêu tinh đến cực hạn.

Kích tình nóng bỏng.

Bên này nàng còn hài lòng vì sự sáng tạo của mình, nhưng bên kia cảm thấy chân mình cứng lại, sau đó chưa kịp phản ứng, có tiếng nước chảy rào rạt bên tai, nàng rơi vào khoảng không.

Ngay sau đó, nàng ngã vào trong nước ấm, thân thể bị nam nhân trước mắt giam cầm thật sâu.

Sự thay đổi bất thình lình khiến đầu óc nàng có chút bối rối.

Cho đến khi thấy cặp mắt đầy dục vọng và nụ cười ẩn ý của Tô Mạch Ức, Lâm Vãn Khanh mới phản ứng kịp.

Hiện tại người này không phải là Tô đại nhân mà mặc cho nàng đùa giỡn thường ngày vẫn không loạn trong lòng.

Tuy nhiên nàng chỉ sửng sốt một giây, chợt nhận thấy vòng eo của mình bị hai tay của nam nhân bắt lấy.

Hắn xoay người, đè phía trước.

“Rầm ——”

Lại có tiếng nước vang to, cánh hoa tua tủa trên mặt vỗ mạnh vào bờ, bị tảng đá nhỏ lúc thủy triều rút xuống chặn lại, không thể động đậy, giống như Lâm Vãn Khanh lúc này.

Có lẽ là theo bản năng tự vệ, khi vừa lật người, Lâm Vãn Khanh đã mở chân ra, kẹp vào eo Tô Mạch Ức, tư thế hai người trở thành trần trụi đối mặt.

Sau đó, Tô Mạch Ức hôn nàng không chút do dự.

Tự nhiên, thuần thục.

Thành thạo như thể cả hai đã làm trăm ngàn lần.

Lâm Vãn Khanh mở to mắt nhìn hắn, trực tiếp choáng váng trước loạt hành động của Tô đại nhân.

Trong lúc hoảng hốt, bàn tay đặt trên eo giật giật, ngón trỏ gõ ba lần.

Lâm Vãn Khanh nhận ra, Tô đại nhân đang nhắc nàng nhập vai.

Được rồi……

Lâm Vãn Khanh ngoan ngoãn nhắm mắt, vòng tay ôm cổ nam nhân.

Bầu không khí đột nhiên nóng lên.

Tô đại nhân trở thành Chu mê nữ sắc, nắm cằm Lâm Vãn Khanh nhéo nhẹ, mỹ nhân khẽ mở miệng, hắn lập tức tiến thẳng vào giống một con dã thú nóng lòng tuyên thệ lãnh thổ của mình.

Môi và răng đều bị ngậm trong miệng, tùy ý cho hắn lấy.

Lâm Vãn Khanh không biết, những tiếng nước tích tích do bị hắn hôn có phải là hắn cố ý hay không, dù sao nghe cũng thấy xấu hổ quá chừng.

Thân thể cũng dính chặt một chỗ.

Lâm Vãn Khanh đã có phản ứng từ lâu, hai quả anh đào trước ngực cọ xát lồng ngực rắn chắc của Tô Mạch Ức, thỉnh thoảng lướt qua hai viên trân châu nhỏ cũng đang căng phồng, gợi ra từng đợt khoái cảm rùng mình.

Đám thị nữ phía sau thu dọn quần áo mà hai người đã thay, cúi đầu rũ mắt lui ra ngoài.

Không biết có phải Chương Nhân đã dặn dò điều gì, hay là hoàn cảnh hiện tại quá khó khăn, Lâm Vãn Khanh cảm thấy những người đó đi cực kỳ chậm.

Cho đến khi môi lưỡi bị Tô Mạch Ức ăn đến mức bủn rủn, thị nữ cuối cùng mới từ từ khép cửa phòng hai người lại.

Ánh mặt trời chói chang ngoài phòng bị cánh cửa ép vào, cuối cùng biến thành một màu dịu dàng lọt qua vải lụa của cửa sổ.

Có lẽ hôn quá nhập tâm, Tô Mạch Ức không buông nàng ra ngay lập tức.

Trong không gian trống trải chỉ còn lại những bông hoa tua rua đung đưa, và hai “con cá” đan vào nhau vui đùa trong nước.

“Đại nhân……”

Lâm Vãn Khanh cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết là do Tô Mạch Ức hôn, hay là bị hơi nước xông nóng, vì thế lúc hét lên lời này, giọng nàng khàn khàn gần như không nghe được.

Dường như Tô Mạch Ức không nghe thấy, còn chăm chú hôn nàng.

Nhưng nụ hôn đã di chuyển từ môi răng tới bên cổ và sau tai.

“Đại, đại nhân……”

Giọng nàng lớn hơn một chút, vẫn run rẩy như cũ.

Lâm Vãn Khanh cảm thấy thùy tai của mình bị hắn ngậm, hàm răng cắn nhẹ, đầu lưỡi nghiền nát. Nàng hừ nhẹ mất kiểm soát, ưỡn thắt lưng về phía trước theo bản năng.

Hạt đậu màu hồng vốn đang ẩn hiện dưới nước trồi lên một cách khó khăn, dính nước, trong như pha lê.

Một luồng nhiệt bốc lên, đầu nhũ nhỏ đột nhiên co rút và cứng lại.

Lâm Vãn Khanh mờ mịt mở mắt, thấy chóp mũi cao của Tô Mạch Ức đã chạm vào chỗ mềm mại của nàng, trên đó lộ ra một cái hố thịt nông.

Hắn muốn ngậm nhũ hoa của nàng.

Lâm Vãn Khanh giật mình, vì chưa bao giờ thấy Tô Mạch Ức thế này.

Lúc này trong mắt hắn không còn vẻ phong lưu và dâm mĩ giả vờ, chỉ còn lại sự thành kính và nghiêm túc.

Giống như đang đánh giá một quyển bộ luật bánh răng khó hiểu.

Nàng chợt bị biểu hiện của Tô Mạch Ức đâm một chút.

“Đại nhân!”

Khi ý thức trở lại, nàng đặt tay trước ngực Tô Mạch Ức, đẩy hắn ra.

“Họ đi hết rồi……” Nàng ngập ngừng cất lời, không dám nhìn mặt hắn.

“Ừm,” Tô Mạch Ức lên tiếng, âm thanh khàn khàn.

Hắn buông ra sự khống chế, xoay người nhặt một chiếc khăn trắng trên bờ đưa cho Lâm Vãn Khanh: “Ngươi che đi.”

Nói xong hắn dựa vào vách hồ bên cạnh nàng, không hề nhìn nàng.

Làn hơi nước ngăn giữa hai người, đổi lại là khoảng lặng trống rỗng.

Lâm Vãn Khanh đặt khăn trắng trước ngực, nhúng cả người vào trong nước một chút.

“Chương Nhân xếp người vào không thành công, kế tiếp hắn sẽ thử kiểu khác.” Tô Mạch Ức bình tĩnh nói, giọng rất bồi hồi, “Cho nên nhất định phải cẩn thận.”

“Dạ.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, vẫn không dám nhìn hắn.

Tô Mạch Ức ngồi một lát, duỗi tay lấy một cái áo choàng trên bờ, khoác lên người, buộc thắt lưng, bước ra khỏi nước.

“Ta tìm Diệp Thanh căn dặn chút chuyện,” Tô Mạch Ức đi tới phía sau bình phong, nhanh chóng thay quần áo, dặn dò Lâm Vãn Khanh: “Đừng ngâm trong suối nước nóng quá lâu, sẽ choáng váng. Chiều nay ngươi ngủ một chút, bữa tối đã có Chương Nhân sắp xếp, đừng chờ ta.”

Lâm Vãn Khanh đáp lời từng chuyện.

Nước gợn lăng tăng, suối nước trở lại tĩnh lặng.

Nàng bàng hoàng nhìn hắn, sau đó dùng nước vỗ đầu óc dường như thiếu dưỡng khí của mình.

Ở bên kia mặt nước lấp lánh, một con bát ca trong lồng vàng nhảy nhót dưới bóng cây, rũ bỏ một lông vũ đã rụng.

Chương Nhân cầm một cái nhíp nhỏ, gắp một con sâu béo đưa lên miệng bát ca.

“Đại nhân,” một thị nữ bước tới, cúi người chào hắn, “Xem ra lời đồn là thật, Chu đại nhân quả là một chủ nhân đam mê nữ sắc, lưu luyến bụi hoa.”

Chương Nhân không trả lời, cười khan hai tiếng: “Vậy ngươi làm cho các nữ nhân trong phủ này tỉnh chút, bay lên cành cây, cơ hội làm việc cho chủ thượng không nhiều lắm đâu.”

“Nhưng mà……” Thị nữ lộ vẻ khó xử, “Nô nhìn thấy ái thiếp của Chu đại nhân không phải là người có nhan sắc tầm thường. Chỉ sợ khó tìm được một cô nương có nhan sắc tương đương với nàng trong phủ.”

“À!” Chương Nhân khẽ thì thào, tiếp tục dùng sâu trêu chọc bát ca, “Nam nhân ngủ với nữ nhân, thứ nhất là vì nhan sắc, thứ hai là vì mới lạ. Ngay cả mỹ nhân tốt nhất thì ngủ hoài cũng sẽ ngấy, đã ngấy thì phải tìm người mới. Cơ hội chỉ dành cho người có tâm.”

Thị nữ gật đầu hiểu ý, xoay người lui ra.

Một thị vệ đi ngang qua nàng, bước tới và vái lạy Chương Nhân: “Thư của Tống đại nhân đã được xác minh, là thật.”

“Ừm,” Chương Nhân thản nhiên lên tiếng, thờ ơ xoay lồng chim, “Nhưng sự việc xảy ra trong phủ của Tống Chính Hành đã được giao cho Đại Lý Tự, không biết thông tin của ông ta đáng tin cậy đến mức nào.”

Thị vệ gật đầu, nhìn về hướng mà thị nữ vừa rời đi: “Nữ nhân bên cạnh Chu Dật Phác thật vướng tay, có nàng ta ở đây, kế hoạch cài người của đại nhân e là gặp khó khăn.”

Chương Nhân nghe vậy, không quan tâm: “Người ở trong tầm tay, còn sợ hắn chạy à?”

Thị vệ dừng lại, trên mặt lộ vẻ khó xử, “Không phải sợ hắn chạy, nhưng chủ thượng lo lắng Tống đại nhân đã bị theo dõi, muốn đẩy kế hoạch nhanh hơn. Vì vậy tuyến kho vũ khí phải nắm chặt hơn.”

Chương Nhân vẫn tươi cười, lơ đãng trêu chọc con chim trong lồng: “Muốn thăm dò một người, ngoài việc cài người vào, bản quan còn có một cách đơn giản hơn.”

Hắn vừa nói vừa đặt cái nhíp trong tay lên chiếc bàn gỗ dưới gốc cây, vén áo bào nằm lên ghế trúc bập bênh bên cạnh.

“Chờ Chu đại nhân nghỉ ngơi đủ, bản quan sẽ mời hắn uống rượu.”

Thị vệ đã hiểu tính toán của hắn, “Đại nhân muốn cho hắn nói thật sau khi uống say?”

Chương Nhân không tỏ ý kiến.

“Lỡ như Chu Dật Phác đề phòng, không chịu uống thì sao?”

Chương Nhân dừng lại, ánh mắt nhìn thị vệ hiện lên sự u ám, “Vậy chứng tỏ trong lòng hắn có gì khác thường phải không? Bản quan tiết kiệm được mỹ nhân.”

Thị vệ gật đầu, không nói gì nữa.

Chương Nhân nhìn ánh sáng rơi xuống từ bóng cây trên đầu, đưa tay chuẩn bị vẫy cho thị vệ lui ra, nhưng bàn tay giơ lên không lại dừng, thay vào đó xoa mí mắt.

Hắn gọi thị vệ, dụi mắt nói: “Gần đây mí mắt của bản quan luôn nhảy loạn xạ. Bản quan cảm thấy bất an trong lòng, nghi thần nghi quỷ.”

Nói xong, Chương Nhân ngồi dậy, dặn dò thị vệ: “Chút nữa ngươi viết thư cho chủ thượng, bảo ngài ấy hỏi thăm người được cài đặt trong cung, xem thử trong cung và triều đình gần đây có chuyện gì lạ không.”

“Vâng!” Thị vệ làm lễ và lui ra.

Con chim trong lồng nhảy nhót vui vẻ, dáng vẻ vô tri vô giác, năm tháng bình yên.

Chương Nhân nhìn nó một lúc lâu, cười lạnh, nhắm mắt lại.

——————

Lời tác giả:

Ớ ô, Tô đại nhân uống một chén rượu đã đọc 《Tẩy Oan Lục》, hắn nên làm sao đây?

Ha ha ha ha ha ha ha!