Đại Lý Tự Khanh

Chương 36: Hồng Châu




Lâm Vãn Khanh lê giày thêu, nhẹ nhàng đi tới.

Tô Mạch Ức lặng lẽ dịch vào trong, chừa một khoảng trống cho nàng.

Móc ngọc trên giường đung đưa, phát ra tiếng động rất nhỏ, Lâm Vãn Khanh nằm bên cạnh Tô Mạch Ức.

Cửa sổ phòng đã đóng, rèm giường cũng buông xuống, Lâm Vãn Khanh biết Tô Mạch Ức không thích ánh sáng khi ngủ, cho nên nàng không để đèn ngủ.

Nhà trọ đã xây nhiều năm, sàn nhà bằng gỗ, có người đi qua sẽ phát ra tiếng kêu cót két, làm mất đi cơn buồn ngủ vốn nên có.

Nam nhân bên cạnh hít thở nhẹ nhàng, nhẹ tựa như không có.

Nhưng Lâm Vãn Khanh biết, hắn chưa ngủ.

Không biết dũng khí đến từ đâu, nàng há miệng, phát ra vài âm thanh từ cổ họng, gọi “Đại nhân”.

Không có ai trả lời nàng.

Lâm Vãn Khanh đợi một lúc, cao giọng lên hai phần, lại kêu “Đại nhân”, giống như chợt nhớ tới tấm ván gỗ ngoài cửa, khiến lòng người run lên.

Người bên cạnh thở dài, nhẹ giọng mắng: “Không ngủ được thì đi ra ngoài gác cửa.”

Lâm Vãn Khanh bĩu môi, cũng may nàng đã quen với tính tình chó má của người này nên không cảm thấy bực, chỉ mở to mắt, nhìn màn đêm trống trải nói: “Chẳng phải đại nhân muốn biết vì sao ta quan tâm vụ án Tống Chính Hành đến thế?”

Không ai trả lời nàng, câu hỏi trở thành tự hỏi tự đáp.

Lâm Vãn Khanh nắm chặt tay rồi thả lỏng dưới chăn, thong thả nói: “Bởi vì hắn hại chết người nhà của ta.”

Nàng nghe thấy giọng nói giả vờ bình tĩnh của mình run lên.

“Người nhà của ngươi đã qua đời?” Tô Mạch Ức hỏi.

“Dạ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu.

Tô Mạch Ức không hỏi thêm.

Bầu không khí yên lặng, màn đêm như mực, sóng nước sôi trào, cuốn người ta vào vòng xoáy.

Bóng tối dường như tiếp thêm can đảm cho nàng, Lâm Vãn Khanh mở máy hát. Nàng hơi quay sang đối diện với Tô Mạch Ức, bắt đầu câu chuyện, cẩn thận hỏi thăm: “Đại nhân có sợ bóng tối không?”

Tô Mạch Ức dường như khẽ khịt mũi, một lát mới chậm rãi nói: “Khi còn nhỏ rất sợ, cho nên luôn muốn để đèn. Lần nào mẫu thân cũng chờ ta ngủ mới tắt đèn rời đi.”

“À……” Lâm Vãn Khanh hâm mộ: “Thật tốt.”

“Nhưng sau này, ta đã học cách tự tắt đèn.”

Giọng điệu lãnh đạm, giống như mỗi câu Tô Mạch Ức nói về quá khứ rất bình thường, nhưng Lâm Vãn Khanh nghe thấy sự chua xót.

Người bên cạnh dừng một chút mới nói tiếp: “Bây giờ ta không sợ bóng tối.”

Lâm Vãn Khanh mơ hồ cảm thấy mình chạm phải vết thương của Tô Mạch Ức, nàng nhất thời hơi khó xử, vội vàng nói: “Khi còn nhỏ ta cũng rất sợ bóng tối, bởi vì ta cảm thấy khi mình ngủ, linh hồn sẽ chạy khắp nơi, nếu không có ánh sáng sẽ không tìm thấy đường về.”

“Cho nên lúc ngủ, mẫu thân sẽ nắm tay ta, bà nói nắm như vậy thì ta có thể tìm được đường về nhà. Ha ha……”

Có tiếng cười ngượng ngịu trong đêm tối, người nào đó dường như đang chế giễu sự ngu ngốc của mình.

“Vậy bây giờ ngươi không sợ à?” Hắn hỏi, giọng điệu nghiêm túc.

Lâm Vãn Khanh ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không sợ. Từ lúc người nhà của ta rời đi, ta cảm thấy có trở về thế giới này hay không cũng không có gì khác biệt. Mỗi lần chìm vào giấc ngủ, ta lại hy vọng linh hồn của mình có thể bay tới nơi bọn họ đang sống.”

“Nhưng mà ta chưa lần nào tìm thấy bọn họ.”

Nàng hít mũi, duỗi tay lau khóe mắt hơi ướt, ngượng ngùng cười nói: “Sau này ta mới biết, khi con người ngủ, linh hồn sẽ không chạy đi đâu hết.”

Giọng nói bị phân tán, biến mất theo gió, không tìm thấy chút dấu vết.

Thật lâu, không có người trả lời nàng, Lâm Vãn Khanh cho rằng Tô Mạch Ức đã ngủ rồi.

Nàng nhẹ nhàng trở người nằm yên, hay tay âm thầm ấn vào tuyến lệ đã ướt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm đầu giường không nhìn thấy gì.

Một bàn tay ấm áp đưa qua.

Đó là một bàn tay bóng loáng và khô ráo, đủ lớn để ôm trọn tay nàng trong lòng bàn tay.

Sự truyền nhiệt độ dày đặc biến thành một luồng nhiệt, làm cay mắt và mũi nàng.

Vẫn là cái giọng đều đều, ngang tàng ấy, cứng ngắt, không thăng trầm, chẳng có vẻ an ủi người khác.

Trong bóng tối, Tô Mạch Ức nắm tay nàng, nói:

“Ngủ đi, ta sẽ đưa ngươi trở về.”

*

Xe ngựa lộc cộc trên con phố dài đông đúc, mặt trời lên cao, đổ những vết lốm đốm giữa rèm xe.

Lâm Vãn Khanh đặt gương đồng trong tay xuống, rầu rĩ nhìn Tô đại nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thở dài một hơi.

“Đại nhân……” Nàng hỏi, “Chu đại nhân của kho vũ khí là người mù hay sao?”

“Cái gì?” Tô Mạch Ức bị câu hỏi đột ngột này làm cho kinh ngạc, chợt tỉnh lại.

Lâm Vãn Khanh lắc gương đồng trong tay, nhíu mày nói: “Nếu hắn không phải là người mù, sao loại nữ tử có ngoại hình thế này trở thành ái thiếp của hắn?”

“……” Tô Mạch Ức nhìn gương mặt trang điểm sặc sỡ và thô tục của Lâm Vãn Khanh, không biết nói gì hơn.

Phấn và son môi mắt đều do Tô Mạch Ức chuẩn bị cho nàng.

Ngay từ đầu, Lâm Vãn Khanh còn cảm thấy Tô đại nhân rất tỉ mỉ, suy nghĩ chu đáo. Nhưng sau khi hắn vẽ lông mày và trang điểm cho nàng, Lâm Vãn Khanh thật sự muốn ném mấy thứ này xuống cống.

Hắn vốn rất ít tiếp xúc với nữ tử, hơn nữa lại không hiểu tình cảm nam nữ, không dịu dàng. Vì vậy gu thẩm mỹ của hắn đối với đồ trang điểm của nữ tử thật sự không diễn tả được.

Son môi có màu hồng tươi và bóng nhờn, chì kẻ mày có màu đen sẫm nhất, phấn hồng là màu đỏ nhất, cho dù đánh phấn nhạt cỡ nào thì hai gò má của Lâm Vãn Khanh cũng đỏ rực như mông khỉ.

“Ta lau sạch nhé?” Lâm Vãn Khanh cẩn thận dò hỏi, sợ chọc Tô đại nhân bận rộn nãy giờ không vui.

“Nhưng mà……” Tô Mạch Ức do dự, “Không có son phấn thì có quá mộc mạc hay không, có vẻ không giống lắm?”

“Làm gì có!” Lâm Vãn Khanh vội vàng thêm ít lửa, vỗ ngực đảm bảo, “Sủng thiếp ở trong tâm, không phải do trang điểm. Thật sự, ta đã nắm chắc tinh hoa rồi.”

Tô Mạch Ức còn hơi chần chờ, Lâm Vãn Khanh dứt khoát cúi người lại gần, chớp đôi mắt trong veo, nhìn hắn thật đáng thương.

Bị nhìn đến nổi chột dạ, Tô đại nhân cuối cùng cũng thỏa hiệp, kêu Diệp Thanh lấy một chậu nước tới.

Lâm Vãn Khanh dựa vào một bên chăm chú rửa mặt, không để ý Tô Mạch Ức dựa vào bên kia, khóe mắt rơi vào trên người nàng.

Hóa ra không cần chì hay son phấn trang điểm, thật sự có thể dùng để miêu tả mỹ nhân.

Hắn nhắm mắt lại, chợp mắt, nhưng lòng đã rơi vào chậu nước trong veo trước mặt nàng, gợn sóng đang dâng lên.

Xe ngựa lướt qua các con phố, lắc lư, cuối cùng dừng bên ngoài một tòa nhà cao lớn.

“Tới rồi,” Tô Mạch Ức vỗ Lâm Vãn Khanh đang ngủ, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận chút, đừng phạm sai lầm.”

Nói xong, hắn vén áo bào xuống xe trước.

Bên ngoài yên lặng, tiếp đó là một tràng tiếng cười và chào hỏi.

Lâm Vãn Khanh vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo, vén một góc rèm xe, nhìn ra ngoài.

Sau phiến đá cổ là cánh cửa sơn son rộng lớn.

Trước cổng, có một đám người đang đứng trong bóng râm. Dẫn đầu là một nam tử trung niên, mặc quan phục màu xanh lục đậm, đường cong quai hàm lạnh lùng, mặt mày sắc bén, mang theo một cỗ sát khí tự nhiên.

Đây hẳn là người mà Tô Mạch Ức muốn gặp trong chuyến đi này, Chương Tư Mã Chương đại nhân, người quản lý mỏ Hồng Châu.

Lâm Vãn Khanh vội buông rèm.

Bên ngoài xe ngựa, có người hỏi hơi trêu đùa, “Nghe nói lần này đại nhân đến đây có đưa sủng thiếp mới nạp đi theo, nhưng sao không nhìn thấy người đâu cả?”

Tô Mạch Ức ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười hơi ngả ngớn.

“Đại nhân ~”

Một tiếng gọi nũng nịu vang lên từ phía sau đám đông, trong trẻo uyển chuyển tựa như chim hoàng oanh tháng ba, mềm mại đến mức có thể véo ra nước.

Nam nhân ở đây, không có ngoại lệ, đều bị tiếng gọi nũng nịu này làm cho xương cốt mềm nhũn.

Âm thanh xung quanh nhất thời suy yếu, mọi người đều duỗi dài cổ, nhìn phía sau Tô Mạch Ức.

Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đưa ra khỏi rèm xe ngựa.

Cổ tay trắng nõn như tuyết, da thịt mịn màng, đầu ngón tay có chút hồng nhàn nhạt giống hoa đào trên núi, quyến rũ mà không thô tục.

Tiếp đó là chiếc váy màu thạch lựu đỏ thẫm, kết cấu mỏng manh. Vừa bước xuống xe, đã bị một luồng gió thổi bay lả tả, tiếng chuông nhỏ màu vàng trên váy kêu leng keng, trêu chọc lòng người.

Mũi chân nhẹ nhàng, đôi giày lụa màu vàng thêu hoa dưới váy trang điểm cho đôi chân hoa sen tinh xảo.

Lặng ngắt như tờ, Tô Mạch Ức cười khẽ, xoay người nắm tay mỹ nhân.

Lâm Vãn Khanh cúi đầu xuống thấp, chiếc khăn choàng bằng lụa màu son tuột khỏi bờ vai mảnh khảnh, khắc họa vẻ đẹp quyến rũ.

Mũ có rèm che khuất mắt ngọc mày ngài của nàng, đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. Nhưng đôi khuyên tai bằng vàng có gắn hồng ngọc trên thùy tai cứ lắc lư không ngừng, âm thầm làm rối loạn nhịp thở của mọi người có mặt.

Nàng nương vào lực của Tô Mạch Ức, thuận thế dựa vào lòng hắn, nghe tiếng hít hà liên tục như ý muốn.

Lâm Vãn Khanh tự hào với màn mở đầu này, ngẩng đầu tìm ánh mắt của Tô Mạch Ức.

Hắn cũng đang rũ mắt nhìn nàng, mặt mày tươi cười, không che được khao khát lãng mạn của mình.

Trong lòng Lâm Vãn Khanh rất phục, thầm nghĩ cẩu quan này thay đổi thành kiểu ăn chơi sa đọa, thoạt nhìn cũng không tệ lắm……

Trêu chọc lòng người.

Không biết có phải do Tô Mạch Ức nhìn thấy nàng thất thần hay không, Lâm Vãn Khanh cảm thấy eo mình bị người véo nhẹ, bất giác phát ra một tiếng ưm.

Ánh mắt của nam nhân ở đây nhìn Tô Mạch Ức ngoài khách khí, còn cực kỳ hâm mộ.

Cũng may còn có một Chương Tư Mã có kiến thức rộng rãi để ổn định tình hình.

Hắn nhìn hai người dính chặt vào nhau trước mặt, cười nói: “Khó trách Chu đại nhân đến muộn hai ngày so với thời gian đã sắp xếp ban đầu, ta cho rằng đi đường mỏi mệt, hiện giờ xem ra, e là do mỏi mệt ban đêm nên chậm trễ hành trình ban ngày đúng không?”

Tô Mạch Ức cười nhưng không đáp, dáng vẻ ngươi biết ta biết, không cần lắm lời.

Chương Tư Mã cười to, đưa hai người vào trong phủ.

Trong chuyến đi đến Hồng Châu lần này, Chương Tư Mã đặc biệt sắp xếp cho hai người ở trong Chương phủ.

Trên danh nghĩa, là đáp ứng lễ nghĩa của chủ nhà, tiếp đãi long trọng. Nhưng Tô Mạch Ức biết, quan trường ở Hồng Châu rất nguy hiểm, một bức thư tay xuất phát từ Tống Chính Hành không đủ để xua tan nghi ngờ của đám người này.

Chương Nhân làm vậy vì muốn giữ người bên cạnh để tiện thăm dò.

Mọi người đi theo hành lang của phủ, nhà thuỷ tạ ven sông, đến một hậu viện có bức tường cao và hải đường thưa thớt.

Lâm Vãn Khanh lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đang định hỏi, thì nghe Chương Nhân cười nói: “Ngoài khoáng sản đa dạng, địa nhiệt của Hồng Châu cũng phong phú. Cho nên trong các nhà giàu, hầu như mọi nhà đều thiết kế suối nước nóng cho phòng ở hậu viện.”

Trong khi nói chuyện, các thị nữ đã dẫn hai người vào sương phòng.

Lâm Vãn Khanh thấy có một khu vườn nhỏ lộ thiên ở phía sau phòng, bốc khói trắng xóa. Những bông hoa, đá, và ngọc lục bảo phản chiếu trong đó, tựa như vùng đất thần tiên.

Một người quê mùa chưa từng trải đời như nàng, kinh ngạc đến mức cằm xuýt rơi xuống, may mắn là mũ có rèm che lại.

Tô Mạch Ức vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu cảm tạ.

“Vậy Chương mỗ không quấy rầy Chu huynh nữa,” Ánh mắt Chương Nhân đảo qua Tô Mạch Ức, khó khăn lắm mới rơi trên người Lâm Vãn Khanh, khiến nàng hơi mất tự nhiên.

“Chu huynh đã vất vả trên đường, suối nước nóng này là nơi tốt nhất để tẩy trần và thư giãn,” Hắn nói xong, tiện tay chỉ mấy tỳ nữ đang chờ một bên: “Đây là những thị nữ mà Chương mỗ sắp xếp cho Chu huynh, hay là để bọn họ hầu hạ Chu huynh tắm gội thay quần áo, rồi nghỉ ngơi.”

Tô Mạch Ức thấp giọng cười rộ, trong âm thanh kèm theo một nửa dục vọng một nửa phóng túng.

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hút hồn của các nữ tử, cuối cùng rơi vào đỉnh tuyết kiêu hãnh của một cô nương trong số đó với nụ cười phong lưu.

Ngay sau đó, Lâm Vãn Khanh cảm thấy đầu ngón tay đang ôm eo mình của Tô Mạch Ức đột nhiên dùng lực, véo một cái khiến nàng kêu lên.

Tiếng kêu bất ngờ là âm thanh của không khí cọ xát từ cổ họng và mũi.

Có chút bất mãn trong tiếng hờn dỗi, và sự uất ức vừa phải.

Chương Nhân ngẩn người, quay đầu nhìn nàng.

Lâm Vãn Khanh quay lại nhìn Tô Mạch Ức, thấy hắn đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng.

Ánh mắt tràn đầy vẻ không hài lòng vì bị mất hứng thú.

À……

Nhiệm vụ chính trong chuyến đi của nàng là giúp Tô đại nhân chặn hoa đào.

Tất cả là do suối nước nóng và sương phòng ở đây quá sang trọng, nàng bị sốc nên quên bén chuyện chính.

Một cảm giác đau buồn và phẫn uất len lỏi giữa hàng chân mày của Lâm Vãn Khanh, bàn tay hồng hào mà nam nhân đang nắm chơi đùa chọc vào ngực Tô Mạch Ức.

Tiểu nương tử chu miệng, nũng nịu nói: “Từ trước đến nay đại nhân tắm rửa đều do Khanh Khanh hầu hạ, sao bây giờ đổi người khác?”

Tô Mạch Ức nghe vậy, trên mặt lộ vẻ không vui, lạnh mặt chuẩn bị răn dạy, Lâm Vãn Khanh đuổi kịp tình hình, cảm xúc sắp òa khóc đã vào vị trí.

Chương Nhân ở bên cạnh hơi xấu hổ khi nhìn thấy như thế.

Hắn chỉ biết Chu đại nhân mê nữ sắc, nhưng không ngờ tiểu thiếp đi theo lại là bình giấm.

Lần đầu gặp mặt, làm mất lòng người có thể thổi gió bên gối không phải là phương án tốt.

Vì thế hắn vội vàng ngăn Tô Mạch Ức, nở nụ cười làm lành: “Tiểu phu nhân hiểu lầm rồi. Ý của Chương mỗ là để những thị nữ này hầu hạ Chu huynh và tiểu phu nhân tắm.”

——————

Lời tác giả:

Tô Mạch Ức & Lâm Vãn Khanh: Nani (cái gì)??!!