Chương 7: Vĩnh Sinh Đường.
Chậm rãi tiến vào bên trong.
Đập vào mắt chàng là một tấm bảng hiệu to lớn. Với ba chữ được khắc to mạ bằng vàng nguyên chất "Vĩnh Sinh Đường."
Nhìn thấy bản hiệu thôi thì cũng đủ thấy nơi này giàu có đến mức độ nào rồi.
Người vào kẻ ra không kể xiết, náo nhiệt vô cùng tạo nên hai dòng người ra vào lũ lượt ngày đêm. Trên gương mặt ai ai cũng rạng rỡ nụ cười.
Vĩnh Sinh Đường xưa nay nổi tiếng bốc thuốc cứu người, phát đồ từ thiện. Nhờ đó tiếng lành đồn xa khắp chốn. Nên một ngày bọn họ phải đón tiếp trên dưới hơn ngàn khách hàng.
Muốn họ nghèo cũng khó.
Sau một phút giây choáng ngợp, Trương Vệ đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh mà tiếp tục hoà mình vào dòng người đông đúc. Khi chân phải chàng vừa bước qua ngạch cửa chính điện thì đập vào mắt chàng là một nơi tráng lệ.
Đây là một gian phòng lớn với rất nhiều chiếc kệ gỗ năm tầng. Trên đó chất đầy những dược phẩm chứa trong những chiếc bình sứ với hoa văn được điêu khắc vô cùng tuyệt mỹ.
Trên từng ngăn kệ lại được chia nhỏ thêm nhiều ngăn vật liệu nhỏ. Chúng dùng để chứa những dược phẩm thuộc hàng cao cấp hơn mặt bằng chung những vật phẩm hiện có trên những chiếc kệ này.
Ở đây những vật phẩm thông thường và dễ dàng tiếp cận nhất với tài chính của hầu hết đa số những cư dân Đế Đô là những phẩm thuộc hàng Mộc, Thiết, Bạc. Chúng là những dược phẩm thông dụng hằng ngày có công dụng như là để chữa thương và những căn bệnh vặt.
Bên cạnh có thể dùng ngân lượng để mua thì chúng còn có thể được Vĩnh Sinh Đường phát theo cách miễn phí vào cuối ngày nếu như hôm đó bọn họ có chuyện hỷ. Bởi vậy mới thấy độ hào phóng của gia tộc nắm giữ Dược phòng này là giàu có đến mức độ nào.
Duy chỉ có những mặt hàng thuộc dạng quý hiếm thuộc hai phẩm cao cấp Kim và Ngọc thì hầu như những thứ ở đây đều có thể tiếp cận được bằng ngân lượng.
Nhìn sơ qua những thứ đắt đỏ nằm trên kệ gỗ, Trương Vệ chặc lưỡi hít hà hết mấy lần bởi vì giá cả của nó. Nếu là người khác có lẽ không giấu được sự phấn khích, nhưng trong ánh mắt của chàng không hề hiện lên một chút kinh ngạc nào mà thay vào đó là sự tiếc nuối.
Những thứ trên kệ kia, chàng đã từng thấy qua ít nhất là một lần ở Vấn Lạc Nhai. Nếu như nói một cách khoa trương thì chàng đã dùng đến chúng nhiều như cơm bữa.
Thậm chí còn có lúc chàng đem chúng ra ném cho cá ăn. Khiến chàng lúc này không kiềm lòng được mà nói:
"Quả thật là phí phạm của trời. Nếu ta biết chúng có giá trị lớn như thế, đem một ít ra bán ở cung đường đông đúc thì chẳng phải mấy chốc mà trở thành phú hào ở Đế Đô này rồi ư. Chậc!!"
Tiếc nuối hồi lâu thì mọi chuyện cũng đã, đành nhắm mắt mà cho chúng vào hồi ức. Trương Vệ nhanh chóng tách khỏi dòng người mà di chuyển đến một gian phòng khác nằm lệch về bên phải của phòng dược phẩm.
Gian phòng này thì không đông đúc như gian phòng đầu tiên, nhưng những cá nhân ở đây đều là những người có học thức. Trương Vệ nhận ra điều này thông qua trang phục cùng phong cách tao nhã của bọn họ.
Bất chợt một hương thơm thoáng qua trong không khí vô tình được chàng hít lấy. Mùi hương khá nồng, là sự pha trộn của các loại dược thảo lại với nhau.
Khiến nó tạo ra một hợp chất vô cùng tuyệt vời khiến người nào ngửi phải, có được cảm giác thanh mát trong thanh quản. Nhận ra được điều đó, Trương vệ tham lam hít vội mấy hơi xuống phổi.
Hành động ấy, khiến toàn thân chàng cảm thấy nhẹ nhõm, như tháo bỏ khỏi những xiềng xích mà cuộc sống cố tình đeo lên cổ chàng mỗi một ngày.
Áp lực phải lớn lên, phải trở thành thiếu chủ Trương Gia Bảo vô hình chung khiến mỗi ngày trôi đi trong tâm khảm chàng là một gánh nặng không thể nói ra với bất kỳ ai.
Giây phút thư giản hiếm hoi của cảm xúc này chàng muốn cảm nhận thêm một chút nên bèn chậm rãi nhắm nghiền đôi mắt. Hơi thở liên tục duy trì hít vào thở ra một cách nhịp nhàng.
Hà.
...
"Chào quý công tử, cho hỏi không biết người đến Vĩnh Sinh Đường chúng tôi mua loại thảo dược như thế nào?"
Một giọng nói của nam nhân vang đến màng nhĩ đánh thức Trương Vệ, ngay lập tức chàng mở mắt ra mà nhìn xem chủ nhân của nó là ai.
Đôi mi dần hé mở thì trước mặt chàng là một vị thiếu niên trẻ tuổi, ắt hẳn chỉ có hơn chứ không thể trẻ hơn chàng được. Người này khoác lên người bộ y phục xanh lá của Vĩnh Sinh Đường có lẽ là một Dược Đồng.
Từ xa người này đã nhìn thấy vóc dáng của Trương Vệ, khôi ngô tuấn tú. Đi kèm với bộ trang phục tuy nhìn có vẽ không mấy nổi trội nhưng cũng đủ làm chàng toát ra một nét gì đó là một kẻ có tiền.
Cho nên vị Dược Đồng kia không dám thất kính dù rằng đối với bất kỳ khác hàng nào thì tôn chỉ khách hàng là thượng đế vẫn là ưu tiên lên hàng đầu.
Với nụ cười luôn niềm nở, Dược Đồng đứng yên tại chỗ mà chờ đợi Trương Vệ đáp lời.
Về phần Trương Vệ chàng đã nhìn thấy vẻ mặt của đối phương đang chờ đợi mình bất chợt Trương Vệ thấy ngại, trong vô thức mà đưa tay lên gãy phần tóc mai của mình. Rồi cười ngượng vì hành động khi nãy của bản thân.
Đáp lại sự ngại ngùng của chàng, chàng thiếu niên Dược Đồng vẫn nghiêm mình cúi chào. Khiến cảm xúc của chàng như đi trên bậc thang, tăng thêm một bậc.
Nhằm đẩy đi bầu không khí này đồng thời xua tan sự chú ý của những người đang có mặt trong gian phòng này. Chàng liền đưa bàn tay vào trong người lấy ra từ giấy mà Kinh Như Tuyết đã đưa, nhanh chóng đưa nó cho Dược Đồng.
Vị Dược Đồng trẻ tuổi, nhận lấy nó bằng cả hai tay. Sau đó cẩn thận đọc lấy những thứ được ghi trên đó.
"Ta muốn mua những thứ được ghi trong này, nhưng lấy thêm cho ta mỗi thứ thêm một phần." Trương Vệ cẩn thận dặn dò.
Đọc nhanh qua một lượt những chữ được ghi trên tờ giấy không được nguyên vẹn. Sở dỉ nó trở nên như vậy cũng là do Trương Vệ mà nên, chàng xé đi những văn bản không cần thiết đi chỉ chừa lại những ký tự ám chỉ dược thảo nhằm để về sau cũng không ảnh hưởng đến Kinh Như Tuyết. Tuyệt đối giữ kín tin tức của hắn.
"Vâng, tôi đã rõ! Sẽ chuẩn bị ngay cho công tử. Xin vui lòng chờ đợi một lác.
Dược đồng cung kính đáp lời.
"Trong thời gian chờ đợi, công tử có thể đi dạo quanh Vĩnh Xinh Đường để tham quan. Chúng tôi còn rất nhiều thứ thú vị, rất hân hạnh được phục vụ ngài."
"Được!"
Nói đoạn Dược Đồng di chuyển nhanh vào bên trong đặng chuẩn bị dược thảo. Để lại Trương Vệ trong gian phòng lớn với những học giả khác. Bọn họ cũng đang chờ đợi lấy những thứ mình cần, vì suy cho cùng ngoài những Dược sư có tiếng thì việc chế tác dược phẩm cũng là một công đoạn gây cho người khác một sự thích thú nhất định. Nếu chế được vật phẩm bật cao thì biết đâu lại kiếm được khối tiền, hoặc thậm chí khiến cho những Dược Sư khác để ý bởi tài năng, cho nên đây cũng là một cách để thăng tiến trong xã hội này.
Bọn họ chọn ngồi lại nơi này đặng trò chuyện với nhau, còn Trương Vệ thì không muốn như vậy nên chàng tạm thời rời khỏi đây mà di chuyển xung quanh Vĩnh Sinh Đường đặng xem xét nơi đây.
Vì dù gì đây là lần đầu tiên chàng đặt chân đến Dược Đường nên phải tận dụng thời gian tìm hiểu thêm một chút.