Thẩm Mộng xem tư liệu một chốc liền không xem được nữa, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng của Chu Húc là một nơi tương đối an tĩnh, bố trí xung quanh còn rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, nhìn qua phá lệ nhàn nhã thoải mái.
Hiện tại hắn rất buồn bực, tuy rằng không biết là vì cái gì, từ lúc Chu Húc rời đi hắn liền cảm thấy bản thân đọc không vào một chữ nào.
“Chu Húc đi đâu rồi?”
Vị thủ hạ này suy nghĩ một chút, “Tộc trưởng sau khi ra cửa đi thẳng một đường về phía Tây, sau khi tiến vào một khu rừng rậm liền để cho chúng ta trở về.”
“Rừng rậm?” Thẩm Mộng nhíu mày, “Sau rừng rậm là tộc của người nào.”
“Tộc đàn lớn nhất phía Tây là tộc Hàn Hồ, Thẩm tiên sinh ngài nói là Tộc trưởng xông thẳng tới tộc Hàn Hồ sao?”
Thẩm Mộng hừ một tiếng liền xông ra ngoài, “Với tính cách này của cậu ta, vô cùng có khả năng.”
Thủ hạ vội vàng triệu tập đồng bạn của mình đuổi theo, tuy rằng Tộc trưởng nhìn qua giống như rất có ý tưởng*, nhưng nếu như y thật sự tìm đường chết thì phải làm sao bây giờ!
(*Nguyên văn 想法 tưởng pháp: ý tưởng sáng tạo, suy xét biện pháp, nghĩ cách, ý kiến, cái nhìn.)
Vừa lao ra rừng rậm, Thẩm Mộng liền nghe được một tiếng hét thảm, sợ Chu Húc có gì ngoài ý muốn, Thẩm Mộng cảm thấy bản thân mình từ kiếp trước đến kiếp này cũng chưa từng chạy nhanh như vậy.
Chờ đến khi chạy đến nơi, Thẩm Mộng thấy chính là máu tươi đầy đất, một ít tiểu yêu quái đại yêu quái đồng thời ngã vào trong vũng máu, là cái loại chết không nhắm mắt, còn bên cạnh là mấy người áo đen.
Lại là tộc Quỷ!
Tiểu yêu quái còn chưa bị sát hại điên cuồng chạy thục mạng, những người áo đen kia giết chết bọn họ giống như săn mồi, những người này bị tộc Quỷ ảnh hưởng, trong đầu bọn họ cũng không nghĩ được gì khác ngoại trừ sợ hãi.
“Dừng tay.” Thẩm Mộng tiến lên ngăn cản người áo đen, những tiểu yêu quái kia thét chói tai chạy ra.
Thẩm Mộng nhíu mày hừ một tiếng, ngọn lửa bốc lên từ dưới chân hắn, lại nhanh chóng cuốn những người này vào ngọn lửa.
Ngay vào lúc Thẩm Mộng tính toán đột phá, ầm một tiếng, cả tòa nhà cách đó không xa đổ sập xuống, Chu Húc phủi phủi bụi đứng lên từ đống đổ nát, nhìn qua có chút mặt xám mày tro, nhưng nét mặt của y lại rất vui vẻ.
“Chu Húc.” Thẩm Mộng gọi y.
Chu Húc nghe thấy được giọng của Thẩm Mộng thì sửng sốt một chút, một lúc sau y mới mừng rỡ hô lên: “Thầy Thẩm sao anh lại tới đây?”
Không đợi Thẩm Mộng đáp, một người áo đen liền bay ra từ đống đổ nát, trên khuôn mặt thảm bại dính đầy vết bẩn.
Mặt mũi gã xanh mét, “Ngươi đã không biết hối cải như vậy, ta đây liền thay cha ngươi dạy dỗ ngươi.”
“Ai cũng không có tư cách dạy ta.” Chu Húc cười lạnh một tiếng, “Ngươi thích làm thầy giáo như vậy sao không đi dạy đi.”
“Đi chết đi!”
Không đợi Chu Húc làm ra hành động, một ngọn lửa lập tức bao vây y, người áo đen nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Thẩm Mộng liền đứng bên cạnh, Thẩm Mộng lạnh lùng nói: “Ngươi bảo ai đi tìm chết!”
“Thì ra là ngươi.” Đối lập với Tộc trưởng Hàn Hồ, tự mình ra tay như gã đương nhiên nhận ra gương mặt này, “Tại sao ngươi còn chưa chết!”
“Hả? Ngươi biết ta?” Thẩm Mộng đi về phía trước, “Ngươi cho là ta đã chết?”
“Ta tự mình ra tay, không nghĩ tới mạng của ngươi lớn như vậy, bị phong ấn trong băng lạnh ngàn năm cũng chưa chết.” Gã cười lạnh một tiếng, “Không sao, ta lại giết chết ngươi một lần nữa.”
“Đó không phải là hắn!” Tộc trưởng Hàn Hồ vội vàng nói: “Buổi sáng ta còn đi xem, hắn vẫn bị chôn trong băng.”
Người áo đen nhìn chằm chằm vào hắn, “Ngươi cảm thấy ta sẽ nhận sai người?”
Thẩm Mộng nhíu mày, hắn nhớ tới sương đen mình nhìn thấy lúc còn ý thức, cho nên hắn không phải chết trận mà là bị người thọc một đao từ sau lưng?
Oanh một tiếng, ngọn lửa bùng lên, Thẩm Mộng cảm thấy mình rất tức giận, trước giờ hắn đều không đem cái chết của mình quy về nguyên nhân khác, nhưng sự thật nói cho hắn biết, hắn ngốc đến độ bị người một nhà đánh lén sau lưng?
“Hai người các ngươi, một người cũng đừng nghĩ chạy, nói rõ ràng tất cả cho ta!”
Chu Húc ngồi trên đống đổ nát nhìn Thẩm Mộng tán thưởng, “Oa, thầy Thẩm thật sự lợi hại, thật giỏi, tôi thật sự yêu anh quá đi.”. Đọc 𝐭hê𝓶 𝗇hiều 𝐭𝑟uyệ𝗇 ở ~ T𝑅𝑈𝙈T𝑅𝑈Y ỆN.v𝗇 ~
“Cậu cũng đừng nghĩ trốn.” Thẩm Mộng chỉ vào y, “Cậu tuyệt đối biết rõ, chờ tôi dạy dỗ xong hai người kia sẽ đến lượt cậu.”
Nhìn ngọn lửa của Thẩm Mộng vọt thẳng lên, Chu Húc yên lặng nuốt nước miếng, “Ài, không thể như vậy, Chu Húc mày không thể cơ khát như vậy, tiểu Hồ điệp nói dạy dỗ không phải là loại dạy dỗ mà mày nghĩ.”
“Tộc trưởng.” Có người ở sau lưng chạm vào vai Chu Húc, “Tộc trưởng bọn ta tới rồi.”
Chu Húc gật đầu, “Ở chỗ này chờ thầy Thẩm giải quyết xong các ngươi liền thu dọn phế tích nơi này.”
“A, cho dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được tư thế oai hùng của thầy Thẩm, thầy Thẩm thật sự là quá tốt.”
Người phía sau giơ dao găm lên, đột nhiên đâm tới, rồi lại bị dừng giữa không trung, lúc này gã mới phát hiện cổ tay mình bị tơ nhện rậm rạp trong suốt quấn chặt, gã đã hoàn toàn không thể động.
“Cho dù ta không nhìn thấy cũng có thể ngửi được mùi ẩm mốc trên người ngươi.” Chu Húc lẩm bẩm: “Thật sự buồn nôn.”
Bên kia, ngọn lửa khổng lồ bay lên, sóng nhiệt lao thẳng đến trên mặt Chu Húc.
Lụa trắng rơi khỏi đôi mắt của Chu Húc, y nhìn lửa đỏ trên bầu trời, trong mắt mang theo lưu luyến cùng kinh diễm, người bị tơ nhện trói muốn chạy trốn, lại bị y ấn về.
“Cứ như vậy, ngươi chờ ở chỗ này, có lẽ nhìn thấy một tù binh, thầy Thẩm sẽ xử lý ta nhẹ hơn.”
Không đợi Chu Húc nói xong, người trong tay liền giật một cái, nằm rạp xuống đất không còn động đậy, một vũng máu đen tràn ra từ dưới thân thể gã.
“Hả? Chết rồi?” Chu Húc nhìn gã, “Không phải ta giết, chuyện này không liên quan tới ta.”
Ngoan ngoãn ngồi im chờ Thẩm Mộng về, Thẩm Mộng sau khi bùng nổ thu thập một tộc Quỷ cùng một Tộc trưởng Hàn Hồ căn bản giống như đang chơi.
Phong ấn hai người ở trong khối lập phương, Thẩm Mộng đi đến bên cạnh Chu Húc.
“Bọn họ không nói gì hết.” Bởi vì hắn không cho hai người này cơ hội nói chuyện, đã trực tiếp nhốt người lại.
“Cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu đến nói. Tôi chỉ muốn cậu nói cho tôi biết.”
Thẩm Mộng nhìn chằm chằm Chu Húc, “Nếu nói dối mà nói, cậu biết hậu quả.”
Chu Húc gật đầu, “Được, tôi nói tất cả cho anh, vốn nghĩ rằng sau khi lấy được lễ vật sẽ nói cho anh biết.”
Y nhỏ giọng rầm rì, tiếp theo mới kéo Thẩm Mộng ngồi xuống bên cạnh.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở vạn năm trước, khi đó tôi là đứng, anh là nằm.”
Vì vậy Thẩm Mộng liền được nghe một câu chuyện xưa, hắn bị người ám hại giết chết, cuối cùng ném xuống huyền băng vạn năm bên dưới vách núi, năng lực của Hỏa Phượng bảo vệ hắn một hơi cuối cùng, nhưng lại không thể khiến cho hắn thật sự sống lại.
Tiếp theo chính là y, lại là gia hỏa này, mang mình ra ngoài.
“Tôi vốn muốn mang thân thể của tiểu Hồ điệp trở về.” Chu Húc rầm rì, “Không nghĩ rằng anh lại đuổi tới.”
“Nếu như là vậy, thân thể của tôi xảy ra chuyện gì?” Thẩm Mộng nhìn y.
“Đó là thân xác hình thành sau vạn năm ôn dưỡng của Đá Công Đức và yêu lực của anh, bản chất vẫn là yêu lực của anh.” Chu Húc đáp; “Không phải tôi đã sớm nói rồi sao? Hơi thở phát ra từ thân thể anh, cùng với nói là yêu lực thì còn giống với dao động của Thánh vật hơn.”
“Còn về hiện tại yêu lực trở về là bởi vì anh rốt cuộc biến năng lực của Đá Công Đức thành của mình.”
Thẩm Mộng trầm mặc ngồi yên tiêu hóa hết tin tức này, cho nên căn bản không phải trùng sinh, không phải trùng hợp, đây đều là hiển nhiên, thân thể này cũng không phải là nhân loại Thẩm Mộng nào đó, từ khi bắt đầu đã là yêu lực… của bản thân hắn.
Được rồi, nghe vào có chút kỳ quái.
Chu Húc lén nhìn hắn, “Thầy Thẩm anh sẽ không tức giận chứ, tôi cũng không phải cố ý không nói cho anh.”
Nói đến đây gia hỏa này lại bắt đầu tự biên tự diễn, “Chủ yếu vẫn là do thầy Thẩm rất thú vị, thấy thế nào đều là loại hình tôi thích, chọc cũng rất vui, nếu nói ra liền sẽ không thú vị như vậy nữa.”
Thẩm Mộng ngắt lời y, hắn nói: “Cậu đã cứu tôi hai lần.”
“Hả?” Chu Húc nhìn hắn.
“Cảm ơn.” Thẩm Mộng đứng lên, “Về sau không mắng cậu, không chê cậu nữa, tôi sẽ khắc chế tính tình của mình.”
Chu Húc nhận ra được gì đó, “Thầy Thẩm cuối cùng anh cũng quyết định gả cho tôi?”
“Tạm thời chưa nói đến rốt cuộc là cưới hay là gả, về sau tôi cũng sẽ không rời khỏi cậu.”
Thời gian giống như dừng lại, Chu Húc nhìn Thẩm Mộng, sau ba giây y cười một trận, “Nói có hay không có cái gì, chẳng lẽ anh còn muốn chạy trốn hay sao? Ăn xong liền chạy? Nếu như anh thật sự dám làm như vậy tôi nhất định sẽ phơi bày anh ra ngoài sáng.”
“Sẽ không, xong rồi chúng ta trở về thôi.”
“Còn chưa thể về.” Chu Húc nắm tay Thẩm Mộng đi lên phía trước, “Phía trước là vách núi, thân thể của anh còn ở dưới.”
“Thân thể Thánh khí cùng yêu lực miễn cưỡng tạo ra không thể kiên trì được bao lâu.” Chu Húc ngồi xổm bên vực nhìn xuống, “Nhất định phải mang thân thể của anh về, nhưng phía dưới rất lạnh, tôi không muốn xuống.”
Thẩm Mộng đứng ở bên nhìn thoáng qua bên dưới, hơi lạnh phả vào mặt, nhìn không thấy đáy, “Thật sự ở phía dưới?”
“Ừm, hiện tại anh không có biện pháp khống chế được toàn bộ lực lượng của mình, tộc Quỷ đã phá tan phong ấn, lập tức sẽ đánh úp lại.” Chu Húc hà ra một hơi, “Cho nên, phải xuống dưới!”
Nói xong Chu Húc kéo tay Thẩm Mộng liền nhảy xuống, ngọn gió sắc bén lướt qua mặt hắn, càng xuống dưới nhiệt độ càng thấp.
Chờ đến khi đạp được đất bằng Thẩm Mộng mới hiểu được lạnh của Chu Húc nói là lạnh cỡ nào, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Chu Húc đã co ro vì rét lạnh, con nhện vốn sợ lạnh, huống chi loại nhiệt độ thấp thế này.
“Liền… ở chỗ này.” Chu Húc ôm ngực nhìn xung quanh, hé miệng nói một câu cuống họng đều giống như kết băng, “Ài, còn lạnh hơn lần trước.”
Nắm tay Chu Húc, một ngọn lửa bùng lên bên cạnh y, ngọn lửa ấm áp khiến cho cả người Chu Húc đều ấm lên, “Lần trước cũng là như thế này, thật sự là…”
Chu Húc ngẩng đầu lên, lời vừa đến bên miệng đột nhiên ngừng lại, y nhìn tầng băng thật dày phía trước, bên trong có một người đang nhắm mắt.
“Thầy Thẩm.” Chu Húc giật giật tay áo Thẩm Mộng, “Anh thật là đẹp.”
Thẩm Mộng không đáp, hắn nhìn chính mình, mang theo một loại quen thuộc, còn có một chút bất đắc dĩ, tuy rằng bộ dạng hiện tại của hắn tương tự với thân thể trước kia rất lớn, nhưng bộ dạng của yêu quái dù sao vẫn sẽ tinh xảo hơn một chút.
Với tư cách con nối dõi của tộc Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng, hắn không có lý để khó coi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh sao tôi không phát hiện chứ?” Chu Húc kinh ngạc cảm thán, “Trời ạ, tiểu Hồ điệp còn đẹp hơn tôi!”