Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 64: 64: Chương 62




“Mệnh thật cứng, như vậy mà vẫn còn sống.” Chu Húc thở ra khói trắng, “Nhưng ở nơi lạnh như vậy, sợ là sẽ lập tức bị chết cóng thôi.”

Chu Húc cảm thấy lạnh đến nỗi cả người như muốn cứng lại rồi, lại ở thêm một chốc rất có thể y sẽ bị đông lạnh thành một khối băng ở chỗ này.

Người này sống hay là chết với y mà nói đều không có ý nghĩa quá lớn, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến y. Truyện Quân Sự

Sờ soạng tính toán tìm nơi trèo lên, lúc này y liền nghe được tiếng rên đứt quãng, Chu Húc quay đầu, ngón tay của người kia đang run rẩy, nhưng nửa người dưới đã bị băng lạnh bao phủ, Chu Húc cảm thán, “Sức sống thật mãnh liệt.”

“Nhưng ta không có biện pháp mang ngươi ra ngoài.” Chu Húc run rẩy ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, “Ngươi xem đi, ta là nhện, nhện sợ lạnh nhất, một mình ta đi ra cũng đã rất khó, ta căn bản không có cách nào mang ngươi ra ngoài.”

“Ngươi nghe hiểu không?” Chu Húc lầm bầm lầu bầu, “Ngươi đã hiểu ta đây liền đi, tạm biệt.”

Xoay người rời đi một cách vô cùng bình tĩnh, nhưng khi y đã leo lên ước chừng ba mét, dưới vực đột nhiên phun lên một luồng nhiệt, Chu Húc bị độ nóng bất thình lình này khiến cả người run lập cập.

“Thật nóng, đệch đau quá!”

Thân thể bị rét lạnh tê liệt lại có cảm giác, đau đớn thiếu chút nữa khiến cho nước mắt của y đồng thời rớt xuống.

Tạch, Chu Húc ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy tơ nhện của mình đứt phựt một cái, y lập tức rơi xuống, vừa vặn ngã tới bên cạnh người nọ, Chu Húc hít sâu một hơi, lại thành công bị sặc gió lạnh.

Chờ cho bị ngã nước mắt đều ra tới, lúc này Chu Húc mới phát hiện dưới mặt đất hình như không lạnh… không chỉ không lạnh, còn có chút ấm áp.

Lau sạch nước mắt, Chu Húc nhìn về phía bên cạnh, ánh vào mắt chính là một ngọn lửa thật xinh đẹp, ngọn lửa bốc cháy xung quanh người kia, tản ra ấm áp, giống như một mặt trời nhỏ.

Chu Húc ngồi bên cạnh hắn hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Ta vẫn không thể mang ngươi ra ngoài, bởi vì ngươi vừa nhìn đã thấy rất nặng, ta cõng ngươi tơ nhện chịu không nổi, leo được một nửa té xuống rất khó chịu.”

“Nhưng mà…” Chu Húc chuyển lời, “Ta có thể mang linh hồn ngươi đi, thân thể ngươi nhưng phải lưu lại chỗ này, chờ đến khi ngươi khôi phục thì quay lại lấy, Yêu hoàng cho ta một Thánh khí, ta phát hiện, nó có thể thừa nhận nuôi dưỡng linh hồn của một người.”

“Ngươi không nói lời nào ta xem như ngươi đồng ý.”

Khoảnh khắc linh hồn tách ra, Chu Húc nhìn thấy hắn mở mắt, chỉ là trong mắt không có tiêu cự, đôi mắt đỏ sẫm nhìn qua tương đối không thân thiện, người này hẳn là không dễ ở chung.

“Ta chính là cứu ngươi một mạng, ngươi có muốn lấy thân chung sống hay không?” Chu Húc cười ha ha bò lên trên vách đá, trải qua thay đổi nhiệt độ vừa rồi, y cảm thấy ngón tay của mình đau đến độ sắp đứt.

May mắn càng lên trên nhiệt độ càng cao, không đến mức khiến y không có khả năng di chuyển.

Mãi đến khi bò lên vách đá, Chu Húc nằm giang tay giang chân dưới đất hoàn toàn bất động, lúc này y nghe thấy có động tĩnh cách đó không xa, trăm cay nghìn đắng khiến mình đứng lên, lại leo lên cây trốn vào trong tán cây, Chu Húc nhìn chằm chằm bên ngoài.

Người vừa rời đi lại vòng về, giống như để chắc chắn cứ nhìn xuống đáy vực một lần lại một lần, chỉ là không dám xuống dưới xem.

Cứ bồi hồi như vậy một lúc lâu.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Chu Húc nhìn Đá Công Đức trong tay, “Vì sao ông ta muốn giết chết ngươi? Còn phải lần lượt tới xác nhận? Ngươi sẽ không có thân phận đặc biệt gì chứ?”

Chu Húc cau mày lẩm bẩm, một lúc sau y lấy ra một miếng ngọc từ trong túi, “Đây là của ngươi… có thể chứng minh thân phận của ngươi đi?”

“A… hơi lạnh tiến vào xương cốt, lạnh chết mất, mau tìm chỗ phơi nắng.”

Nhận ra được thân phận đặc biệt của Thẩm Mộng còn là một chuyện vô cùng trùng hợp, Chu Húc trốn tránh truy tìm của ông ngoại, đặc biệt tìm những thôn xóm nhỏ để ẩn náu, đây là lần đầu tiên y trở lại chiến trường, kết quả y liền nghe nói đến tin tức một vị tộc nhân của tộc Mộng Điệp mất tích.

“Mộng Điệp… người cuối cùng.”

Trong nháy mắt Chu Húc liền hiểu rõ tiền căn hậu quả, Tứ đại Yêu tộc là Yêu tộc duy nhất có thể chống lại tộc Quỷ, Mộng Điệp lại càng là khắc tinh của bọn họ, cho nên…. vị này chính là Mộng Điệp sao?

Chu Húc chạy đến căn cứ bí mật của mình, lấy Đá Công Đức ra, y nhìn bóng người hư ảo lơ lửng trong cục đá, trong mắt mang theo một tia ấm áp, “May mắn mang ngươi ra ngoài.”

“Thứ này có chỗ lợi với ngươi, còn có thể đủ để giúp ngươi tích góp sức mạnh, đừng lo lắng, ta sẽ giấu nó đến một nơi bí mật nhất.”

Chu Húc nói tiếp: “Vạn năm sau, Đá Công Đức sẽ giúp ngươi đắp nặn một thân thể có thể dùng tạm thời, khi đó cũng là lúc tộc Quỷ phá tan phong ấn, liền đưa cho bọn họ một món quà lớn.”

Tiếp theo chính là Yêu hoàng giả chết, Chu Húc trong lúc giúp đỡ Yêu hoàng rời đi lặng lẽ bỏ Đá Công Đức vào trong thân thể ông ta, nhìn Yêu hoàng rời khỏi, Chu Húc nghĩ, lúc này liền không có người nào có thể phát hiện.

Thời gian trôi nhanh, mãi cho đến hơn hai mươi năm trước, Yêu hoàng nói cho y biết, ông đã tìm được tin tức về phần mộ của tộc Thương Long, mộ của tộc Thương Long rất có thể ở Nhân giới, ông phải đi một lần để xem tình huống.

Nhưng ông đi một chuyến này Chu Húc liền phát hiện liên hệ giữa mình và Đá Công Đức bị chặt đứt, y cũng không liên lạc được Yêu hoàng, y lập tức nhận ra e rằng Yêu hoàng đã xảy ra chuyện.

Không tìm thấy Yêu hoàng, cũng không tìm thấy Đá Công Đức, huống chi linh hồn ở trong Đá Công Đức, Chu Húc muốn rời khỏi Yêu giới đi tới Nhân giới, nhưng loại cấp bậc giống như y này ngay cả bản thân cũng không có biện pháp rời đi.

Lúc này y nhìn chằm chằm vào kế hoạch trao đổi sinh của trường, cưỡng ép cướp đoạt quyền hạn của một vị giáo viên nào đó, dùng lý do nhàm chán muốn ra ngoài chơi để thay cho giáo viên hướng dẫn, Chu Húc thuận lợi rời khỏi Yêu giới.

Khiến cho y vui mừng nhất là, vừa đến trường học y liền phát hiện một người, người kia… giống như là linh hồn ở trong Đá Công Đức.



“Ngươi không được ăn nói bừa bãi.” Tộc trưởng Hàn Hồ vỗ bàn một cái, “Nơi này cũng không phải địa bàn của tộc Khôi Chu các ngươi, đến nơi này của ta giương oai, Chu Húc ngươi thật đúng là không sợ chết.”

Chu Húc cong môi, “Được được được, có phải ăn nói bừa bãi hay không trong lòng ông tự biết, nghe nói trong tộc của các ngươi có một cấm địa? Bên trong đều là băng lạnh ngàn năm? Nhưng Tộc trưởng vẫn luôn thỉnh thoảng vào xem, Tộc trưởng phải đi làm gì?”

“Đây là cấm địa của tộc ta, không cho phép ngươi nhúng tay!” Tộc trưởng Hàn Hồ lạnh mặt, “Hiện tại đi ra ngoài cho ta!”

“Không có ai sẽ tin tưởng lời bịa đặt của ngươi, cũng sẽ không có ai để ý tới lời đồn ngươi truyền ra ngoài.” Tộc trưởng Hàn Hồ nhìn người xung quanh, “Các ngươi nói có đúng không.”

Toàn bộ tộc đàn bản thân phụ thuộc vào tộc Hàn Hồ đều gật đầu xác nhận, nhưng các tộc đàn ở trạng thái hợp tác với tộc Hàn Hồ lại có chút chần chờ.

Chu Húc bật cười, “Đừng sợ hãi như vậy, ta sẽ không làm gì, lần này ta đến đây chủ yếu là muốn một thứ ở Tộc trưởng Hàn Hồ mà thôi.”

“Ta Tộc trưởng Hàn Hồ không có đồ của của ngươi!”

“Có.” Chu Húc gõ bàn nghiêng đầu, cho dù đôi mắt bị băng vải che khuất cũng không ngăn được cảm giác uy hiếp của người này.

“Này đều đã một vạn năm, nên trả lại thân thể của thầy Thẩm nhà tôi rồi.”

Tộc trưởng Hàn Hồ cười lạnh một tiếng, “Xem ra Tộc trưởng Chu đây là không có ý định phân rõ phải trái, chính là tới mạnh miệng.”

Chu Húc cong môi mỉm cười, “Ngươi muốn chứng cứ ta đây có rất nhiều, ví dụ như cấm địa kỳ diệu của các ngươi, nhưng ta biết không nên công bố ở chỗ này, dù sao nơi đây đều là người của ngươi nha.”

“Nếu biết nơi này đều là người của ta, vậy Tộc trưởng Chu tại sao còn dám tới đây một mình.” Ánh mắt của Tộc trưởng Hàn Hồ lạnh như băng, “Nhưng ngươi đã đến, ta đây liền không khách khí, ngươi liền ở lại chỗ này đi.”

Chớp mắt, trong đại sảnh xuất hiện rất nhiều người mang theo mũ trùm màu đen, giọng nói của Tộc trưởng Hàn Hồ mang theo rét lạnh, “Mặc kệ ngươi biết gì cũng không dùng được, ngươi chính là xuống dưới đất nói đi.”

Tách một tiếng, Chu Húc móc điện thoại từ trong ngực ra, chụp một tấm chính diện của Tộc trưởng Hàn Hồ, “Ai nha, đồ của Nhân giới dùng thật tốt, hiện tại có chứng cứ, dù sao ngươi đều đã thừa nhận rồi.”

Khuôn mặt Tộc trưởng Hàn Hồ đầy dữ tợn, lúc này có một người tiến lên trước, gã ta nói: “Tất cả người ở nơi này đều không buông tha.”

“Cái gì?” Tộc trưởng Hàn Hồ kinh ngạc nhìn về phía gã, “Tất cả mọi người đều phải giết chết sao? Nhưng mà, rất nhiều người ở đây là đồng minh với chúng ta.”

“Tộc của ta không cần đồng minh,” Người áo đen gở mũ trùm xuống, lộ ra làn da trắng bệch của mình, “Phong ấn đã phá hư, chúng ta lập tức có thể đi ra, không cần để những người này vào mắt.”

Tộc trưởng Hàn Hồ run rẩy, ông muốn nói gì đó, nhưng vẫn là không dám mở miệng.

“Bộp bộp bộp.” Chu Húc vỗ tay tán dương: “Các hạ thật sự lợi hại, há miệng chính là giết tất, dân đen chúng ta đây thật là hổ thẹn.”

“Thì ra là ngươi.” Người áo đen nhìn chằm chằm Chu Húc, “Thì ra ngươi còn sống.”

“Các ngươi còn chưa chết làm sao ta có thể chết trước các ngươi một bước? Chờ đến khi ta nhìn được tất cả các ngươi đều xuống địa ngục ta mới suy xét chết.”

Chu Húc giang hai tay, tơ nhện đã sớm bố trí ở xung quanh, y ngẩng đầu hướng mặt về phía người áo đen, “Ngươi nói chúng ta vốn dĩ không có thù không có oán, nhưng các ngươi khăng khăng trêu chọc ta, thật là, ta nhìn qua dễ trêu chọc như vậy sao?”

Tơ nhện rậm rạp chằng chịt che kín toàn bộ bức tường, Chu Húc quay đầu lại, “Không có sức chiến đấu thì mau rời đi, những người này muốn diệt khẩu.”

Cũng bởi vì muốn sống mới phải phụ thuộc vào tộc Hàn Hồ, nhưng nhìn bộ dạng này của Tộc trưởng Hàn Hồ cũng biết ông ta sẽ không giúp bọn họ sống sót, bọn họ hoảng sợ chạy ra bên ngoài.

Chỉ trong chốc lát, số người ở lại cũng chưa đủ năm ngón tay, nghe tiếng bước chân bên ngoài, Chu Húc cong môi, “A, ta quên nói, kỳ thật bên ngoài có mai phục, cho nên cẩn thận nha.”

Người ở lại kinh ngạc nhìn Chu Húc, trong mắt mang theo khiếp sợ.

“Mỗi ngày khiến ta ngột ngạt còn hy vọng ta cứu người, thật là có bệnh.”

Ngón tay Chu Húc giật giật sợi tơ, giống như lợi dụng sự rung động của tơ nhện để xác định phương hướng của kẻ địch.

“Nếu như mắt mù vậy cũng đừng xưng có thể, thành thành thật thật cống hiến cho tộc ta, bọn ta còn có thể tha cho ngươi không chết.” Người áo đen cười lạnh một tiếng, trong tay phun ra sương đen, nếu như Thẩm Mộng ở chỗ này mà nói liền sẽ phát hiện, những sương mù này giống như đúc sương mù trước khi mình mất đi ý thức.

“Lúc này đây cha của ngươi cũng tới đây, thật sự chờ mong ngươi nhìn thấy nét mặt của ông ta.”

“Hả? cha?” Chu Húc nghiêng đầu, “Ông ta sắp tới rồi? Vậy thật sự tốt quá.”

“Ta muốn tự tay giết chết ông ta đã muốn thật lâu rồi!”