Khi trà pha đã để đến mức dần mất vị, Tu Càn đạo trưởng mới đứng dậy rời đi, Đàm Kỳ Dụ vội vàng tiễn ông ấy đi.
Hai người đi tới hành lang, muốn từ đường mòn đi lên núi, lại nhìn thấy cách đó không xa có ba người.
Tu Càn đạo trưởng dừng lại, nhìn kỹ hơn, thăm dò hỏi: "Đó có phải là Mộ Tinh không?"
"Hình như đúng thật là Mộ Tinh." Đàm Kỳ Dụ sửng sốt, buột miệng nói: "... Sao thằng bé lại chạy lên đây chứ?"
Đàm Kỳ Dụ nói rằng gần đây Tu Càn đạo trưởng đã đến thăm nên thường Đàm Mộ Tinh cũng sẽ không đến nữa.
Tu Càn đạo trưởng cười khổ: "Đúng là thằng bé nên trách tôi."
Đàm Kỳ Dụ vội vàng nói: "Không, không đâu, chỉ là Tinh Tinh không mấy hứng thú với những thứ này thôi.
Lần trước thằng bé còn nói với tôi rằng nó chưa bao giờ giận ông!"
Tu Càn đạo trưởng: "Đây là nhân quả của tôi, thằng bé có trách tôi cũng đúng thôi.
Dù cố ý hay vô tình thì tôi cũng đã nói ra rồi, nếu thằng bé nghe lời thì đó vẫn là nguyên nhân từ chỗ tôi."
"Lúc đó đạo trưởng cũng có ý tốt."
"Con người có ngàn vạn phép tính, nhưng Chúa chỉ có một phép tính, tốt hay xấu không thể do con người tùy tiện quyết định.
Bằng không, càng tính toán, càng không rõ ràng." Tu Càn đạo trưởng bất lực, "Tính đi tính lại cũng chỉ cho về một kết quả, chỉ là con người thật nhỏ bé, chung quy cũng đều bay theo cát bụi về trời mà thôi."
Hai ông lão đứng trên bậc thềm, không ai lên tiếng gọi Đàm Mộ Tinh, nhưng họ vẫn nhìn thấy ba người vừa đi vừa cười đùa.
Đàm Mộ Tinh dẫn hai người đi xem, Sở Thiên Lê nhảy ra phía sau, thi thoảng lại quay người trò chuyện với Khâu Tình Không.
Gió lạnh khẽ thổi qua, lá tre đung đưa xào xạc.
Khuôn mặt của những người trẻ tuổi tràn đầy sự vô tư, xung quanh còn có thể nghe thấy tiếng chuông bạc chậm rãi vang lên dù không cần đến gần, thậm chí hai người còn có thể tưởng tượng ra nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt của họ.
Một chiếc lá tre bay vào tầm mắt của Tu Càn đạo trưởng, bị gió mạnh thổi bay tới treo trên vai ông ấy.
Khi được sinh ra, có thể hỏi tới.
Tu Càn đạo trưởng nhìn chằm chằm về phía Sở Thiên Lê, trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ tới một quẻ, nhướng mày hỏi: "Đó là bạn của Mộ Tinh sao?"
"À, là học sinh đến nhà chúng tôi làm khách."
Hai mắt Tu Càn đạo trưởng tối dần, ông ấy đưa tay đẩy chiếc lá tre trên vai xuống, nhẹ nhàng thở dài.
"Tại sao đạo trưởng lại thở dài?"
"Dấu hiệu của người đoản mệnh."
Chết trước tuổi trưởng thành gọi là đoản mệnh, nếu có tử vi như vậy rất khó sống qua tuổi hai mươi.
Trong studio, Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không nhìn trang phục trên sân khấu, cả hai đều trầm trồ, đi vòng quanh chiếc váy.
Nó được thiết kế theo phong cách cổ đứng kiểu cổ điển, cổ tay khá thon, phần thân váy được may hết sức tỉ mỉ, các chi tiết nhỏ cũng phức tạp, phần thân trên làm bằng chất liệu giống như lụa mềm, dưới ánh đèn có ánh sáng lung linh nhẹ nhàng, phần thân trên cũng được thiết kế giống kiểu ôm sát người mặc.
Về mặt thiết kế thì trông khá cồng kềnh nhưng do cách phối màu rất trang nhã nên khi mặc vào trông không quá lố lăng.
"Đây là màu xám nhạt sao? Hay là màu tím nhạt vậy?" Sở Thiên Lê sờ sờ vạt áo, cẩn thận xác định màu sắc có độ bão hòa thấp rồi lên tiếng khen ngợi: "Trông giống như quần áo do Tomoyo may."
"Đây là váy thiết kế để dự tiệc sao? Nhưng hình như hàng ngày cũng có thể mặc được nhỉ?" Khâu Tình Không kinh ngạc nói, "Tớ chỉ muốn nói lời giống như lần trước, cậu luôn làm những việc như vậy."
Đôi găng tay mà Đàm Mộ Tinh làm lần trước giống như phụ kiện gothic chứ không phải găng tay len ấm áp chút nào.
Đàm Mộ Tinh rối rắm giải thích: "Chủ yếu là trước đây tớ đã làm việc này, cho nên mới nói không cần cầm."
Sở Thiên Lê đã nhìn thấy quần áo mà Đàm Mộ Tinh may cho búp bê, về cơ bản chúng là những bộ váy vừa đẹp lại phức tạp.