Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 202




Đàm Mộ Tinh vừa rồi vẫn còn do dự, nhưng khi nghe thấy lời này, cậu đã đứng dậy, dứt khoát nói: "Được rồi, tớ sẽ lấy quần áo ngay bây giờ." So với việc yêu cầu cậu may những bộ quần áo không được đẹp, cô muốn ngọn núi thuộc sở hữu của quốc gia thì trở nên kỳ quái hơn nhiều.

Đàm Mộ Tinh không mang quần áo tới, phải đặc biệt trở về phòng lấy, khi ra ngoài còn có hai cái đuôi nhỏ theo sau.

Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không đi theo cậu, nghe được chuyện này cũng có chút tò mò nói: "Chúng tớ muốn đi thăm quan phòng làm việc của cậu."

"Tớ chưa bao giờ trực tiếp nhìn quy trình sản xuất quần áo."

Đàm Mộ Tinh bị hai người bám đuôi, không ngừng giãy dụa một cách dữ dội, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể từ bỏ, lặng lẽ nói: "... Được thôi."

Ba người bước ra khỏi nhà, đi qua hành lang cổ kính lại sâu thẳm, xuyên qua những bụi tre lá mỏng đung đưa theo làn gió, tiến vào sâu bên trong trong sân vườn.

Vừa ngắm cảnh trong khu vườn, Sở Thiên Lê vừa nghiêm túc nhận xét: "Xem ra nơi này cũng rất được đấy."

Về cơ bản, bọn họ sẽ thường lui đến phòng khách hoặc phòng trà kính đầy nắng mà chưa bao giờ đi thăm quan những nơi khác.

Mọi chi tiết trong sân đều rất đặc biệt, chắc hẳn đã được thiết kế theo Phong Thủy khi mới bắt đầu xây dựng.

Bầu trời xanh cao và những đám mây liên tục lướt qua giống như những con lăn che phủ bầu trời gần Càn sơn.

Trong nhà, đại sư già nhìn tầng mây ở phía xa, đứng bên cửa sổ âm thầm thở dài: "Sắp mưa rồi."

"Đạo sư, mời ngồi một lát, về sau muốn gặp ông tôi còn phải leo lên núi Càn Sơn nữa, tay chân già nua đi lại cũng thật khó khăn." Đàm Kỳ Dụ ngồi vào bàn pha trà, rót nước nóng một cách rất điêu luyện, sau đó ông ấy lại nhìn bộ ấm trà đang dần toả khói.

Tu Càn đạo trưởng ngồi lại vào bàn, nhìn những lá trà trong suốt trong ly trà, thoải mái nói: "Nếu thật sự không muốn lên núi thì ông cứ đợi thêm hai ba năm sau chúng ta lại có thể gặp nhau rồi."

"Hai ba năm cũng không phải khoảng thời gian ngắn." Đàm Kỳ Dụ có chút kinh ngạc nói: "Sao ông lại muốn bế quan? Trước đây không phải ông vẫn ra ngoài hành sự sao?"

"Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, phải biết lui về đúng lúc mới có thể bình an được." Tu Càn đạo trưởng cười nói: "Một năm sau sẽ là bước ngoặt quan trọng đối với các đạo hữu của tôi.

Sẽ có một hội nghị hiếm có được tổ chức trong thời gian đó."

"Vậy ông cũng không nên bế quan chứ? Phải nên ra ngoài thường xuyên hơn mới đúng mà?"

Tu Càn đạo trưởng lắc đầu, ôn hoà nói: "Giống như lần đầu tiên tôi khuyên ông nên giữ lại việc làm ăn, số trời đảo ngược khi mạnh lên thì cũng có lúc phải yếu đi.

Người ở Càn Môn không thể có hai người ra khỏi núi, đây là điềm báo ngọn lửa thiêu đốt đang dần lớn hơn, ngày tàn lụi cũng sắp tới."

Việc nhà họ Đàm tồn tại suốt hàng trăm năm qua mà không sụp đổ cũng là do tuân theo quy luật tự nhiên.

Mọi thứ đều sẽ suy tàn khi đạt đến đỉnh cao, muốn tồn tại lâu dài phải biết tiến, lùi, tránh khỏi bờ vực, đôi khi muốn giữ cho việc kinh doanh ổn định còn khó hơn cả lúc bắt đầu khởi nghiệp.

Đàm Kỳ Dụ nghi ngại hỏi: "Hai người không thể rời khỏi núi sao?"

Tu Càn đạo trưởng gật đầu: "Đúng vậy, thời kỳ của tôi đã qua rồi, sẽ có người khác tiến vào Càn Môn, lúc này đã không còn là thời cơ của tôi nữa."

"Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn nhớ Sở Dịch Liệt, Mai Mạn Linh, Dã Đường cư sĩ..." Tu Càn đạo trưởng cười nói: "Hồi đó đều rất có thực lực!"

Đàm Kỳ Dụ thở dài: "Cái tên này nghe rất quen, nhưng tôi đã không gặp người đó nhiều năm rồi."

"Từ giờ trở đi, sẽ chỉ có lũ trẻ thống trị thế giới này, chúng ta không cần quá lo lắng đâu."

Tu Càn đạo trưởng và Đàm Kỳ Dụ vừa uống trà vừa nói về những chuyện cũ, những ký ức từ nhiều năm trước lại hiện lên theo những cái tên này, như thủy triều cuồn cuộn, khơi dậy niềm vui tuổi trẻ thêm một lần nữa.