Sở Thiên Lê vô tội nháy mắt: "Không nên nói lời nói khó nghe như vậy nha, đoán vật cũng chỉ là trò chơi, đã là trò chơi thì thắng thua không quan trọng!"
Thích Diệm: "Không có việc gì, cậu muốn làm người dự bị cũng được."
Sở Thiên Lê: "Được rồi, thật ra là tớ chưa từng thua, vừa rồi là an ủi người thua mà thôi."
Thích Diệm: "...?"
Trong phòng khách chính, mọi người tụ tập trước bàn gỗ sưa, trên bàn có một lồng trúc, che đậy một thứ gì đó không rõ.
Ông Thích và những người khác vây quanh một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, người nọ cố làm ra vẻ huyền bí bấm ngón tay một lát, nói: "Chén trà."
Người bên cạnh lập tức mở lồng trúc ra, phía dưới quả nhiên là chén trà màu trắng, trong nháy mắt khiến cho người chung quanh hoan hô!
"Quả nhiên là Lưu đại sư lợi hại! Đến bây giờ cũng không đoán sai!"
Ông Thích thán phục: "Quả thật là thần kỳ."
Thích Thừa Lương rèn sắt khi còn nóng nói: "Lưu đại sư xuất thân là Hạo Môn chính tông, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của chưởng môn, có thể mời người tới đây, cũng là chuyện không dễ dàng!"
Trong phòng khách chính đông đúc, Thích Diệm kéo Sở Thiên Lê, vất vả tiến đến hàng đầu, xem Lưu đại sư biểu diễn.
Cũng không lâu lắm, có người bưng khay tới, vẫn đậy bằng lồng trúc mới, không biết vật phẩm phía dưới là gì.
Mọi người nín thở ngưng thần nhìn Lưu đại sư tính toán.
Một lát sau, Lưu đại sư rung đùi đắc ý một phen, đáp: "Bút lông."
Thích Thừa Lương mở lồng trúc ra, mặt chú ta lộ vẻ vui mừng: "Đúng rồi! Lại đúng rồi!"
Mọi người xung quanh đều tò mò và thích thú, họ bắt đầu khoe khoang về Lưu đại sư và khen ngợi anh ta hết lời.
Sở Thiên Lê suýt khóc: "Thật bi thảm, thật bi thảm.
Tớ ở nhà xem bói thì bị máy in tiền mắng, anh ta lại có thể được một đống máy in tiền đuổi theo khen ngợi.
Đây mới là sự khác biệt của thế giới."
"Bởi vì anh ta đang xem bói ở nhà người khác." Thích Diệm quan sát xung quanh, đề nghị, "Chúng ta đến chỗ ông nội tớ trước đi."
Thích Thừa Lương chú ý tới bóng dáng của Thích Diệm, chú ta sợ có người làm chuyện xấu với mình nên vội vàng ghé vào tai ông Thích, thấp giọng nói nhỏ: "Ba, vừa lúc Lưu đại sư tới, nếu ba muốn hỏi bất cứ điều gì thì hỏi luôn đi."
Ông Thích tỉnh ngộ, vừa muốn nói chuyện với Lưu đại sư, lại thấy cháu gái Thích Diệm mang theo bạn tới.
"Ông nội sinh nhật vui vẻ." Thích Diệm nở nụ cười, lại giới thiệu, "Đây là bạn học của cháu, Sở Thiên Lê."
Sở Thiên Lê vì tranh tarot mà co được dãn được, cô ngoan ngoãn cúi đầu, thản nhiên nói những lời cát tường: "Chúc ông Thích sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn, nhật nguyệt hưng minh, tùng hạc Trường Xuân*, vui vẻ mỗi một ngày!"
*: Nhật nguyệt hưng minh: "Nhật nguyệt" ở đây là chỉ mặt trời và mặt trăng, ngụ ý quang minh và vĩnh hằng, mà "hưng minh" lại là chỉ hưng thịnh phát đạt.
Tùng hạc Trường Xuân: Trong đó "tùng hạc" thường được vẽ cùng nhau, tượng trưng cho sự cao thượng và tuổi thọ.
"Trường Xuân" ở đây có nghĩa là mãi mãi trẻ, không già.
Thích Diệm nghe vậy sửng sốt, thầm nghĩ Hạ Thời Sâm trách cứ Sở Thiên Lê nói chuyện khiến cho người ta tức giận, hiện tại vừa nghe lại thấy EQ phi thường cao.
Thích Thừa Lương cười ha hả châm ngòi: "Thích Diệm, bạn học của cháu nói chuyện thân thiết hơn cháu đấy."
Thích Diệm không trúng kế, tùy ý nói: "Ai, cậu ấy nói ông nội cậu ấy giống ông nội cháu."
Thích Thừa Lương: "...?"
Ông Thích hòa ái lên tiếng: "Cảm ơn hai cháu!"
Sở Thiên Lê đúng là một đứa trẻ, cô tò mò nhìn xung quanh, quan sát cái lồng trúc trên bàn nói, hỏi: "Còn chơi đoán vật nữa không?"
Ông Thích bị ngắt lời, ông ấy dự định lát nữa sẽ tìm Lưu đại sư thương nghị, dẫn đầu gọi cháu gái và bạn học, hòa khí nói: "Đúng vậy, xem có phải rất thú vị không, lát nữa Lưu đại sư lại tính tiếp."
Lồng trúc mới được bưng lên bàn, Lưu đại sư bắt đầu xem bói, hết sức chăm chú tính toán.
Mọi người chờ đợi kết quả của Lưu đại sư.