Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 165




Thích Diệm nhận ra Sở Thiên Lê đang mất tập trung, không khỏi cười nhẹ nói: "Cậu không cần để ý tới bọn họ đâu, không phải cậu tới lấy tranh sao, đi theo tớ là được."

Thích Diệm không hổ là nhân vật nữ chính của một cuốn tiểu thuyết nữ quyền, cô ấy tự tin tỏa sáng trong suốt quá trình, dẫn Sở Thiên Lê trực tiếp xuyên qua đám đông mà trên đường ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói nhiều.

Sở Thiên Lê thản nhiên kính nể: "Phụ nữ vị thành niên đúng là đáng tin cậy!"

Thích Diệm định dẫn Sở Thiên Lê đi lấy tranh tarot xong sau đó an bài cho cô ngồi xe rời đi, cô ấy đoán Sở Thiên Lê cũng không có hứng thú với tiệc chúc mừng sinh nhật này lắm.

Hai người đến tòa nhà chính giữa khu biệt thự, gặp phải một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần.

Ánh mắt bà ấy mang theo ưu sầu, nhưng nhìn thấy Thích Diệm vẫn nặn ra ý cười, còn ôn hòa chào hỏi Sở Thiên Lê.

Sở Thiên Lê không biết người phụ nữ này, cô thành thật đi theo Thích Diệm, toàn bộ quá trình đều làm một động vật nhỏ không lên tiếng.

Thích Diệm: "Thím ba, thím có biết ông nội ở đâu không?"

Quý Nhã Vân sửng sốt nói: "Chắc là ở phòng khách chính, cháu tìm ông ấy có chuyện gì sao?"

"Cháu muốn chúc mừng sinh nhật ông nội trước.

Buổi tiệc sinh nhật sẽ có nhiều người nên sẽ khó nói chuyện."

"Cháu rất có tâm, nhưng có lẽ bây giờ ông ấy sẽ không để ý đến cháu đâu..."

"Tại sao vậy ạ?"

"Ai, còn không phải là chú hai của cháu, không biết tìm đâu ra một vị đại sư, bây giờ ông nội cháu đang ở cùng đại sư rồi." Quý Nhã Vân thở dài nói.

Thích Diệm nhíu mày: "Ông nội thật đúng là cố chấp đối với những thứ này."

Quý Nhã Vân lộ vẻ buồn bã: "Còn không phải chuyện Lễ Dương gây ra sao.

Nếu không có anh ấy, tại sao ông nội của cháu lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện này? Mấy năm gần đây các đại sư trên núi Càn Sơn đều không muốn rời núi, nên chúng ta chỉ có thể tìm những đại sư khác thôi."

"Thím ba, đừng lo lắng, chú ba sẽ khỏe lại thôi."

"Thím chỉ mong là như vậy.

Hai ngày trước Hi Hi còn hỏi ba nó đâu, thím cũng không biết phải trả lời thế nào."

Sở Thiên Lê ở bên cạnh lặng lẽ nghe, hiện tại cô chỉ nhớ rõ nhân vật chính trong nguyên tác, đã sớm quên đi những chi tiết nhỏ nhặt như người thân của Thích Diệm.

Tuy nhiên, Thích Diệm dường như có mối quan hệ tốt với thím ba của mình, và Quý Nhã Vân cũng không phải là nhân vật phản diện trong nguyên tác.

Thích Diệm trấn an Quý Nhã Vân hai câu, hai người nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, không nói chuyện gia đình nữa.

Hốc mắt Quý Nhã Vân đỏ lên, bà ấy lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, hai người đi chơi đi, ông nội cháu đang chơi đoán vật với đại sư, thím sợ bây giờ mà cháu qua đó sẽ gặp phải chú hai cháu."

Thích Diệm và chú hai Thích Thừa Lương không đối phó nhau, nhưng bây giờ cô ấy vẫn chưa chính thức vào công ty, trước mắt chuyện của tập đoàn là do ba Thích Thừa Cát và chú hai Thích Thừa Lương quản lý.

Thích Diệm nghe thấy vậy thì trầm mặc, lúc trước cô ấy đã cảm thấy Sở Thiên Lê kiên trì muốn tới là có nguyên nhân, hiện tại lại thật đúng là không tiện nói chuyện riêng với ông nội.

Sở Thiên Lê nghe vậy, hai mắt cô tỏa sáng, đột nhiên nói: "Bọn họ đang chơi đoán đồ vật?"

Quý Nhã Vân: "Đúng vậy, chính là dùng cái lồng che kín lại để cho người ta đoán, vị đại sư kia đoán rất chuẩn."

Sở Thiên Lê lên tiếng tán thưởng: "Thật lợi hại, cháu cũng muốn nhìn một chút."

"A, nếu Thích Diệm nguyện ý, có thể bảo nó dẫn cháu qua đó xem..." Quý Nhã Vân do dự nói.

Bà ấy biết Thích Diệm ghét chú hai Thích Thừa Lương như thế nào, nhưng Sở Thiên Lê lại không biết chuyện này.

Hai người tạm biệt Quý Nhã Vân, đi về phía phòng khách chính.

Thích Diệm quay đầu nhìn Sở Thiên Lê, cô ấy cười nửa miệng nói: "Cậu cũng muốn xem sao? Xác định không muốn làm người dự bị đấy chứ?"