Hai người đã xảy ra mâu thuẫn chưa từng có.
Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh cũng không cãi nhau, mỗi ngày bọn họ vẫn đi học nói chuyện phiếm, ăn cơm tan học cũng vẫn cùng nhau, nhưng lại có một cảm giác ngượng ngùng không thể giải thích được.
Khâu Tình Không khá là kinh ngạc: "Hai người các cậu còn có thể cãi nhau được? Cậu không có hứng thú với chiêm tinh học còn có thể giả bộ nghe, mà lần này có thể cãi nhau?"
Đàm Mộ Tinh giải thích: "Không có cãi vã gì cả, cậu ấy chỉ cảm thấy tớ không hiểu Sakura-Thủ lĩnh thẻ bài."
Khâu Tình Không: "...?"
Đàm Mộ Tinh bắt đầu hoảng sợ khi đối mặt với tình hình hiện tại, thành thật mà nói, cả hai bên đều không sai, nhưng họ có quan điểm khác nhau.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Sở Thiên Lê ham chơi, vô tâm vô phế, cũng không biết tại sao lại bị "Tomoyo vô ma pháp" phá vỡ phòng ngự.
Trước bàn đọc sách, Đàm Mộ Tinh nhìn những bản phác thảo lộn xộn, đột nhiên cậu mất hứng thú với việc thiết kế, vô tình đặt bản thảo sang một bên, sau đó cậu nhìn thấy lá bài kẻ ngu ngốc được niêm phong trong một khung tranh bằng gỗ.
Cậu cầm lấy lá bài kẻ ngu ngốc được bảo tồn hoàn hảo, nhìn nó một lúc lâu mà không cử động.
Cậu không có hứng thú đối với huyền học, nhưng cậu nói cậu sẽ tin cô, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ.
Cậu không cảm thấy mình giỏi như cô nói, cậu cho rằng thật an ủi khi nhận lá bài kẻ ngu ngốc.
Cô cảm nhận được điểm này, cho nên mới tức giận sao?
Đàm Mộ Tinh đặt lá bài kẻ ngu ngốc xuống, cậu thở dài một tiếng, buồn rầu ôm đầu, suy tư làm sao cứu vãn việc này.
Trong lớp học, Đàm Mộ Tinh cảm thấy bế tắc không thể tiếp tục giằng co, cậu liếc nhìn Sở Thiên Lê bên cạnh, thận trọng hỏi: "Nghe nói gần đây có một cuộc triển lãm liên quan đến chiêm tinh, các cậu có muốn đi không?"
Khâu Tình Không: "Xin lỗi, tớ không có cách nào đi được.
Bạn tớ nhờ tớ giúp đỡ, nhờ tớ đưa cậu ấy đi gặp mặt người nổi tiếng."
Sở Thiên Lê nhìn chằm chằm bạn cùng bàn, nghi ngờ hỏi: "Không phải cậu không có hứng thú với chiêm tinh sao?"
Đàm Mộ Tinh đổ mồ hôi trên trán, nhanh chóng nói: "Ở đó còn có tranh và các đồ trưng bày khác.
Tớ cũng có thể xem để thu thập linh cảm để thiết kế quần áo."
Sở Thiên Lê gật đầu: "Vậy cũng được."
Đàm Mộ Tinh thở dài một hơi, cậu sợ bạn cùng bàn tức giận nên nhân cơ hội này thăm dò một phen, cảm thấy cô nên thay đổi câu chuyện của mình.
Sở Thiên Lê không mang thù, cô ăn một bữa ngon chơi một chút, cơ bản đã quên mất chuyện này.
Bảo tàng nghệ thuật có hạn chế số người vào cuối tuần nên Đàm Mộ Tinh đã đặt vé trước trên mạng và đưa Sở Thiên Lê đi tham quan bảo tàng.
Trong bảo tàng trưng bày đầy đủ các đồ cổ và tranh vẽ phương Tây, du khách có thể tự do dạo quanh và chiêm ngưỡng những bộ sưu tập độc đáo.
"Ở đây cái gì cũng có sao?" Sở Thiên Lê tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, cô đột nhiên nhìn thấy ánh vàng rực rỡ, lập tức dừng bước " Đồng hồ quả quýt vàng này!"
Đàm Mộ Tinh: "Hình như là đồ sưu tầm tư nhân, chủng loại tương đối phức tạp, sao ở bên kia."
Hai người nhìn thấy rất nhiều bản đồ sao cũ kỹ và một số dụng cụ ngắm sao đơn giản, nhưng Sở Thiên Lê lại không có hứng thú.
Cô tùy ý xua tay: "Những thứ này đều không có tác dụng, cũng không phải là tớ chưa từng thấy.
Một ngày nào đó hãy đến nhà tớ xem hỗn thiên nghi* bằng vàng, nhất định sẽ rất ấn tượng!"
*: Là một thiết bị thể hiện các vật thể trên bầu trời (tức trên thiên cầu), lấy Trái Đất hoặc Mặt Trời làm trung tâm, bao gồm các đường (vòng) tượng trưng cho kinh độ trời (xích kinh) và vĩ độ trời (xích vĩ) cùng các đặc điểm thiên văn quan trọng khác, chẳng hạn như đường hoàng đạo.
Và như vậy thì thiết bị này khác thiên cầu - tức một quả cầu phẳng được dùng để thể hiện bản đồ các chòm sao.
Hỗn thiên nghi được phát minh độc lập tại Hy Lạp cổ và Trung Hoa cổ đại, về sau này được sử dụng ở thế giới Hồi giáo và châu Âu thời trung cổ.