Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 157




Hạ Thời Sâm: "Không cần nhìn tớ như vậy đâu, triển lãm là do gia đình cậu tổ chức đúng không? Cậu chỉ muốn gặp em ấy vào cuối tuần thôi."

Thích Diệm cảm thấy Hạ Thời Sâm hết sức vướng bận, cô ấy và Sở Thiên Lê học khác lớp, không có gì để nói, nếu họ có thể gặp riêng sẽ khá hơn một chút.

Cô ấy cho rằng Sở Thiên Lê sẽ có hứng thú với cuộc triển lãm, nhưng Hạ Thời Sâm lại trực tiếp dọa cô rời đi.

Trong lớp học, Đàm Mộ Tinh ngồi ở chỗ ngồi không đi, khiến cho những bạn học khác chú ý.

Xích mích giữa cậu và Vương Tranh khiến mọi người trong lớp thay đổi ý định, nhưng cậu vẫn chỉ giao tiếp với Sở Thiên Lê, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Khâu Tình Không vài câu, nhưng ngoài ra không có thay đổi gì.

Những người khác đi qua, không khỏi kinh ngạc nói: "Hôm nay cậu không đi cùng Sở Thiên Lê sao?"

Đàm Mộ Tinh sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Lát nữa cậu ấy sẽ về."

"Bảo sao." Một người trong đó cảm khái, "Quan hệ của hai người thật tốt."

Đàm Mộ Tinh: "Hả?"

"Không phải sao? Avatar của các cậu đều giống nhau, lần trước tớ đã thấy nó trong nhóm." Bạn nữ cùng lớp lấy điện thoại ra và mỉm cười, "Đây là tình đầu sao? Khá đáng yêu đấy."

Trong nháy mắt mặt Đàm Mộ Tinh đỏ tới tận mang tai, cậu hoảng hốt giải thích: "Không phải tình đầu! Các cậu hiểu lầm rồi!"

"Chúng tớ đổi với Khâu Tình Không, lúc đó cả ba người cùng chọn."

Bạn nữ cùng lớp tiếc nuối nói: "Như vậy sao, tớ thấy hai cậu như hình với bóng, hơn nữa còn dùng Sakura và Tomoyo*."

*Hai nhân vật trong game Sakura- Thủ lĩnh thẻ bài.

Đàm Mộ Tinh im lặng vài giây, môi cậu mấp máy, cuối cùng cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tomoyo là bạn của Sakura, nhưng cũng chỉ là bạn, cô ấy không biết phép thuật."

Tomoyo sẽ luôn ở bên cạnh Sakura nhưng sau tất cả, cô ấy không có ma lực và vẫn chỉ là một người bình thường.

Bạn nữ cùng lớp không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy, nghi hoặc nói: "Ừ, Tomoyo hình như là không có ma pháp..."

Đàm Mộ Tinh ngẩng đầu, cậu nở nụ cười khổ, ôn hòa nói: "Các cậu không nên hiểu lầm chúng tớ, chúng tớ chỉ là bạn bè mà thôi, nếu ai đùa giỡn với tớ chuyện này, như vậy chắc chắn tớ sẽ không vui."

Mọi người nghe được lời tự giễu của cậu, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cũng may Sở Thiên Lê kịp thời chạy tới, thấy cô trở về, các bạn cùng lớp tạm biệt hai người rồi rời khỏi lớp trước.

Đàm Mộ Tinh đợi bạn cùng bàn thu dọn đồ đạc, rồi lại nói: "Hạ Thời Sâm bảo cậu đi trước sao?"

"Đúng vậy."

Đàm Mộ Tinh nghe những lời ngắn gọn của cô, bỗng nhiên cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cậu chỉ có thể im lặng làm theo.

Hai người đi từ trong phòng học ra, Sở Thiên Lê đi tới sân thể dục, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, bất mãn hỏi: "Tại sao phải nói những lời như vậy?"

"Nói cái gì?"

Sở Thiên Lê nhìn thẳng vào cậu: "Tomoyo không có ma pháp."

Sở Thiên Lê trùng hợp nghe được Đàm Mộ Tinh nói chuyện với những người khác, những người khác không hiểu, nhưng cô lại có thể hiểu được.

Đàm Mộ Tinh không ngờ rằng cô đã nghe thấy, đột nhiên sắc mặt hoảng sợ, do dự nói: "Nhưng cô ấy chính là... không có ma pháp..."

Sở Thiên Lê: "Có ma pháp hay không rất quan trọng sao?"

Đàm Mộ Tinh rối rắm hồi lâu, cậu bất đắc dĩ giải thích: "Nhưng đó là thế giới có ma pháp, giống như "Harry Potter", kể về câu chuyện của các phù thủy, cho nên người không có ma pháp sẽ không quan trọng như vậy."

"Sakura chưa bao giờ nghĩ rằng Tomoyo cần ma pháp, và những người xem thích Tomoyo cũng không cho rằng ma pháp là quan trọng." Sở Thiên Lê cụp mắt xuống nói: "Hơn nữa có ma pháp không chừng không phải là một chuyện tốt."

Đàm Mộ Tinh không nói.

Đàm Mộ Tinh hiểu được tâm tính bất mãn của cô, nhưng cậu là người tự mình hiểu lấy.

Sở Thiên Lê cho rằng hai người không có gì khác biệt, nhưng bọn họ lại không giống nhau, cô đặc biệt hơn những người khác.

Đàm Mộ Tinh: "Nhưng mà..."

Sở Thiên Lê cả giận nói: "Không có nhưng mà! Cậu căn bản không hiểu Sakura-Thủ lĩnh thẻ bài!"

"..."