Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 8: Em nhóc là thiên tài đấy.





Thế là chị ba Giai Kỳ nhận mệnh xách theo cục bông nhỏ đi học đàn. Lục Cảnh Nghi đã nghĩ đủ cho tương lai rồi, muốn chiếm cứ vị trí đầu của nhiều lĩnh vực trước tiên phải mở đường cho sau này đã, không thể tự nhiên mà cậu biết đủ thứ được đúng không? Giờ theo mọi người trong nhà học được bao nhiêu thứ thì hay bấy nhiêu, nữa có thể lấy lí do thiên phú từ nhỏ mà nói không sợ bị kẻ xuyên không xấu xa kia phát hiện mà bức dây động rừng, chắc cậu ta cũng không ngờ rằng thế giới mình xuyên vào có một vai chính là đại lão cục xuyên nhanh đâu nhỉ?

Hai chị em ngồi trên xe một đường thẳng tiến đến câu lạc bộ dạy đàn piano. Đến nơi Lục Giai Kỳ nói bác tài về trước hai tiếng sau hãy quay lại, rồi dẫn Lục Tiểu Nghi vào bên trong.

Vì là nhà có điều kiện nên chị ba của Lục Cảnh Nghi học đàn 1 kèm 1, vừa vào cửa cô đã thấy thầy của mình ngồi ở trước cây đàn piano chờ cô, thầy của Lục Giai Kỳ vẫn còn rất trẻ, năm nay khoảng chừng 24 tuổi, cũng rất đẹp trai cứ như người nổi tiếng vậy.

001 đúng lúc này lên tiếng nói: "Anh ta đúng thật là nổi tiếng đó nha. Kí chủ thế mà ba ngài có thể mời nghệ sĩ piano hàng đầu dạy cho con gái mình, quá đỉnh."

Lục Cảnh nghi che giấu sự bất thường của mình mà ngoan ngoãn cất tiếng chào hỏi trước: "Em chào thầy ạ, hôm nay em đi với chị tới học đàn."

Lục Gia Kỳ thấy vậy liền giới thiệu thay cho em của mình: "Chào thầy ạ, đây là nhóc con nhà em, em ấy tên là Lục Cảnh Nghi, tuổi nhỏ nhưng thông minh lắm. Không biết hôm nay tại sao đột nhiên hứng thú muốn cùng em đi học đàn, thầy có thể dạy nó luôn được không ạ? Baba em sẽ gửi thầy luôn tiền học phí của nhóc con."

Thẩm Dạ Nguyệt im lặng quan sát nhóc con đứng bên cạnh Lục Gia Kỳ, cậu bé cũng nhìn lại anh với ánh mắt kiên định, nhìn kĩ sẽ thấy có vài phần không giống thái độ mà một đứa trẻ đang có, hắn đột nhiên có hứng thú muốn thử xem cậu có thể học được gì hay không, nên liền nói: "Có thể, nếu như qua một buổi học thử này nhóc nhớ hết được mấy phím đàn với đàn được một đoạn ngắn đơn giản nhất thì ta nhận nhóc là học trò, không thu phí học gì cả."

Nếu không phải vì sợ quá mức kinh hãi với mọi người cậu đây cần đi bái một người kĩ năng không bằng mình sao, quá khó xử mà.

001: Kí chủ của tôi luôn thích kiêu ngạo như vậy đó.

"Được, em sẽ thử, chị đồng ý với thầy đi ạ!" cậu bé nhỏ lắc lắc tay chị gái mình, muốn cô nhanh chóng đồng ý, gương mặt thì nở một nụ cười tự tin, làm cho không ai nhìn thấy mà có thể từ chối cậu cả.

"Thầy ơi mới học một buổi mà yêu cầu như vậy có khó quá không ạ?" Lục Giai Kỳ khó xử nhìn thầy giáo.

Thẩm Dạ Nguyệt nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của cậu nhóc kia thì không nhân nhượng nói: "Nếu đã muốn học thì phải làm cho được, nếu không được thì đành chịu vậy."

"Vâng cứ như vậy đi" nói rồi cậu kéo áo chị gái để chị nhìn mình, cậu nói "Yên tâm, em chắc chắn làm được, chị đừng quên ba mẹ nói em là em bé thiên tài đó."

"Được rồi, được rồi em là bé thiên tài nhà chúng ta không được cũng không sao em không giỏi cái này thì sẽ giỏi cái khác thôi, chúng ta hôm nay cứ thử nhé không được cũng đừng buồn." Lục Giai Kỳ cưng chiều xoa xoa cái mặt đáng yêu của em trai nói.

Nội tâm Lục Cảnh Nghi đau khổ không thôi.

Chị à! em từng là nghệ sĩ piano hàng đầu thế giới đó nhưng mà em không nói ra được, mà nói ra chắc chị cũng không tin.

Thương lượng đã xong mọi người bắt tay vào học. Hôm nay có Lục Cảnh Nghi muốn học nên Lục Giai Kỳ qua phòng nhạc kế bên tìm một cây đàn khác tự tập đánh. Thẩm Dạ Nguyệt thì ở đây dạy Lục Tiểu Nghi.

Rất nhanh 2 tiếng đã trôi qua, Lục Giai Kỳ thấy đã đến thời gian thì liền dọn dẹp đồ đạc đi qua tìm bé con nhà mình.

Khi cô chuẩn bị bước vào thì nghe được một giai điệu sinh động tùy ý nhưng đầy tính nghệ thuật vang lên, nhìn vào cửa sổ thì thấy nhóc con của mình đang một mình ngồi đánh đàn còn thầy cô thì chết lặng đứng ở một góc nhìn nhóc.

Thẩm Dạ Nguyệt nhìn thấy Lục Giai Kỳ vừa đi vào liền nói: "Ta không ngờ em nói thật, em nhóc là thiên tài đấy. Bản nhóc ấy đang đàn hoàn toàn là ngẫu hứng từ mấy phím đàn cơ bản nhất, nhưng nghe thử xem có phải rất tuyệt không? Nếu được về bàn với phụ huynh đi sau này nhóc này sẽ là đệ tử thứ hai của ta ngoài em."

Lục Giai Kỳ nghe thầy khen nhóc con nhà mình mà như bản thân được khen trong lòng không biết vui sướng biết bao nhiêu nhưng vẫn giữ được chút bình tĩnh hỏi lại: "Là thật ạ?"

"Ừ, là thật nhưng mà về nhớ dạy dỗ nhóc con này một chút. Coi cái vẻ mặt tự tin tất thắng của nó kìa, quá chướng mắt ông thầy như ta rồi."

Lục Giai Kỳ nào để trong lòng lời Thẩm Dạ Nguyệt nói, cả gia đình này mặc định cưng chiều Lục Cảnh Nghi rồi, nói gì nỡ mắng cậu cái gì chứ. Huống chi em cô thật sự có năng lực để kêu ngạo nha.

Có thấy em nhà ai 5 tuổi vẽ tranh đẹp chưa? Có thấy em nhà ai mới 5 tuổi cộng trừ nhân chia biết hết chưa? Có em nhà ai mới học một buổi mà biết đàn không? Bà chị cuồng em nào đó ngoài mặt điềm tĩnh vâng dạ nhưng nội tâm không biết gào thét bao nhiêu lần thả một đống lời khen ngợi cho em trai mình rồi.

Hai người tạm biệt Thẩm Dạ Nguyệt rồi cùng nhau ra về, nhiệm vụ đầu tiên của cậu coi như hoàn thành hoàn hảo.

Về đến nhà Lục Giai Kỳ không chờ nổi mà khoe khoang em trai với cả nhà. Ai cũng tâng bốc cục cưng của họ lên chín tầng mây khiến Lục Cảnh Nghi vốn luôn tự tin cũng thấy da mặt mình không đủ dày để nghe cả nhà tâng bốc.

Thấy đứa nhỏ ngại đến mặt đỏ lừ, cả nhà mới ngưng trêu chọc cậu, chỉ nói nếu muốn học thì phải cố gắng. Thế là trong nhà thêm một cái phòng nhạc cụ kế phòng vẽ tranh cạnh phòng ngủ của cậu.

Thật ra trong nhà đã có một căn phòng nhạc cụ cho chị gái rồi nhưng cả nhà muốn cho nhóc con thoải mái sinh hoạt hết mức có thể nên liền dọn một phòng trống khác cạnh phòng vẽ tranh để cậu thoả thích luyện tập.

Tiểu Nghi Nghi đương nhiên vui vẻ mà đồng ý, ai lại từ chối ý tốt của người nhà bao giờ chứ! Nói cậu được sủng mà kiêu hả? Đúng là vậy đó cậu chính là cậy sủng mà làm tiểu ma vương của cái nhà này đó, không ai thoát được tuyệt chiêu làm nũng vô địch của cậu đâu hihi.